Bức ảnh có vẻ được chụp rất công phu và xa hoa, người nữ ngồi, người nam đứng, người nam cao to, còn người nữ khuôn mặt lại rất đẹp, nếu như chỉ nhìn bề ngoài sẽ cảm thấy họ vô cùng xứng đôi. Nhưng tấm hình này lại làm cho người ta cảm thấy có gì đó kỳ quái, Trương Truyện Tỳ quan sát rất lâu mới đột nhiên nhận ra kỳ quái ở điểm nào —— cặp đôi này, không có cảm giác hạnh phúc!
Trong mấy tấm hình trước, Triệu Huyên Huyên đều cười tươi như hoa, nhìn ra được lúc đó cô ta thực sự có niềm vui phát ra từ nội tâm, nhưng tấm hình này, tuy rằng khóe môi cũng cong lên, mà trong đáy mắt lại toát ra một nét ưu thương.
Ưu thương… Chẳng lẽ là vì vì người đàn ông này?!
Trương Truyện Tỳ chăm chú nhìn kỹ, chỉ thấy người đàn ông trong hình mặc một bộ đồ tây, thân cao chân dài, nghiêm túc thận trọng, đứng ở bên cạnh Triệu Huyên Huyên nắm tay cô ta, vóc người thẳng tắp giống như một hộ vệ đứng phía sau.
Trương Truyện Doanh nhìn chằm chằm người này, bình luận: “Chồng cô ta chân cũng rất dài ha.”
Trương Truyện Tỳ ừm một tiếng, suy tư.
Chồng của cô ta, con trai cô ta, cùng với hung thủ, đều có chân dài, với đặc điểm này, hung thủ và Triệu Huyên Huyên có quan hệ với nhau là điều không thể nghi ngờ. Nhưng rốt cuộc là con trai kế thừa ưu thế chiều cao của cha, hay là từ trước đến giờ đều không hề có người con trai này? Triệu Huyên Huyên trước đó có thể không bị già đi, người đàn ông này có phải cũng giống như cô ta hay không?
Trương Truyện Tỳ càng nghĩ càng thấy kinh ngạc, không khỏi cẩn thận nhìn người đàn ông kia thêm vài lần, lúc này vừa nhìn không hiểu sao lại có chút hoảng sợ, càng nhìn càng thấy người này quen mắt, giống như cậu đã gặp anh ta ở nơi nào.
“Kỳ quái, tôi đã gặp anh ta lúc nào vậy…”
Trương Truyện Doanh vừa nghe liền tỉnh táo tinh thần: “Anh đã gặp qua?! Ở nơi nào?!”
“Nhất thời không nhớ ra được, chỉ cảm thấy vô cùng quen mặt…” Vừa nói chọt cậu nhớ đến Vương Cẩm, lập tức quay đầu hỏi: “Ây, anh có ấn tượng với anh ta hay không?” Cậu một bên hỏi, một bên rất tự nhiên nhìn hắn, lại bỗng nhiên phát hiện Vương Cẩm đang nhìn chằm chằm bức ảnh kia, sắc mặt vô cùng đáng sợ.
Phản ứng này của hắn khiến Trương Truyện Tỳ nhất thời sửng sốt, không biết làm sao, sau khi cùng Trương Truyện Doanh trao đổi cái ánh mắt, cậu mới đặc biệt cẩn thận hỏi: “Làm sao vậy, anh nhận ra…?”
Vương Cẩm hít một hơi thật sâu, có chút khó khăn mà đem tầm mắt chuyển qua mặt cậu, trong mắt toàn bộ đều là mờ mịt cùng khiếp sợ.
“Mẹ nó! Có phải là anh nhận lầm không vậy?!”
Vương Cẩm giống như uống say, hơi lắc đầu: “Tôi, tôi cũng hi vọng…” Mà người hắn quen thuộc như vậy, làm sao có khả năng nhận sai…
Trương Truyện Tỳ dưới sự kinh hãi liền vội vàng đem bức ảnh lại gần rồi tỉ mỉ phân biệt. Cậu không hề quen thuộc Trưởng lão, tổng cộng cũng chỉ gặp qua y hai, ba lần, mà trong ấn tượng của cậu, đối phương là một quản gia vừa thành thục vừa dí dỏm, cũng không phải lạnh lùng trầm mặc giống như trong hình, càng không tưởng tượng nổi y sẽ là hung thủ làm ra những án mạng thương thiên hại lý bực này, trong lúc nhất thời, tâm tư của cậu loạn như ma.
Trương Truyện Doanh thấy phản ứng của hai người lớn như vậy, nhất thời hồ nghi, tầm mắt luân phiên quét qua trên mặt hai người bọn họ, hỏi: “Trưởng lão là ai?”
Vương Cẩm không đáp, bỗng nhiên dường như đã quyết định chuyện gì quay người liền đi. Trương Truyện Doanh lạnh lùng nói: “Đi đâu đó!” Hắn nghi Vương Cẩm muốn đi mật báo, đang chuẩn bị tiến lên ngăn cản lại bị Trương Truyện Tỳ chặn lại, trầm giọng nói: “Để cho anh ấy đi… Không có chuyện gì đâu.”
Chuyến đi này của Vương Cẩm … liền đến đêm khuya, lúc hắn trở về, hai anh em Trương thị còn ở trong phòng khách trầm thấp mà nói chuyện, nhìn thấy hắn liền ngưng miệng rồi cùng nhau nhìn sang. Trương Truyện Doanh đến cùng vẫn còn chút bồng bột tuổi trẻ, nhất thời không kiềm chế nổi đứng lên muốn hưng binh vấn tội, Trương Truyện Tỳ ngược lại bén nhạy phát hiện cảm xúc của Vương Cẩm đang vô cùng kém, lập tức đúng lúc đem Truyện Doanh kéo lại, lắc lắc đầu.
“Anh!” Trương Truyện Doanh rõ ràng cảm giác được anh hắn quá thiên vị tên yêu quái này, căm tức kháng nghị, nhưng không biết làm sao mà Trương Truyện Tỳ lại kiên trì như vậy, đành phải phẫn hận giẫm chân một cái, hất tay đi.
Đi ra khỏi cửa, hắn có chút phẫn hận tức không nhịn nổi, cũng muốn để ý xem tình hình bên trong, dừng một chút liền lặng lẽ quay đầu nhìn lại, lần này vừa nhìn, lông mày Trương Truyện Doanh liền nhảy một cái, trong lòng tức giận càng ngày càng dữ dội.
Chỉ thấy Trương Truyện Tỳ đứng ở trước mặt Vương Cẩm, thần sắc cậu có chút dáng dấp lo lắng, mà Vương Cẩm ngồi ở trên ghế sa lon, thản nhiên ôm eo cậu, chôn mặt thật sau vào trong ngực Trương Truyện Tỳ, có vẻ như muốn tìm chút an ủi. Đến bây giờ, chuyện hắn hoài nghi đã được chứng minh, quan hệ hai người này quả nhiên không hề tầm thường!
Trương Truyện Doanh nắm chặt nắm đấm, móng tay đâm thật sâu vào da, tuy rằng hắn giận dữ nhưng chưa mất lý trí, trong đầu đã hiện lên vô số ý nghĩ hiểm ác. Cuối cùng trong lòng hắn không biết đã quyết định chuyện gì, cả người bỗng nhiên thanh tĩnh lại, chỉ có thần sắc lạnh như băng liếc vào bên trong một lần cuối cùng, cũng không quay đầu lại nữa mà bước đi xuống lầu.
Hai người trong phòng đương nhiên không biết được khúc nhạc dạo ngắn này, giờ khắc này lực chú ý của Trương Truyện Tỳ đều đặt ở trên người Vương Cẩm, cậu hiểu được việc này đã tạo nên chấn động với Vương Cẩm, bởi vậy cũng hiếm khi hỏi được một câu ôn nhu: “… Làm sao vậy?”
Âm thanh Vương Cẩm có chút khó chịu: “Trưởng lão, không tìm thấy cậu ta… Mấy tiểu yêu nói cậu ta căn bản không trở lại…”
Trương Truyện Tỳ trong lòng hơi hồi hộp một chút, trầm mặc không nói.
Mất tích vào lúc này không phải là chuyện tốt đẹp gì, sẽ rất dễ làm người ta liên tưởng đến việc y chạy tội. Trương Truyện Tỳ suy nghĩ một chút, hỏi: “Vậy anh ta sẽ đi nơi nào? Ngoại trừ nơi này và trong động phủ của các anh, anh ta còn chỗ đặt chân nào khác đâu?”
Vương Cẩm ngẩng đầu lên, thần sắc có chút tuyệt vọng.”Tôi không biết…”
Cho tới giờ hắn đèu chuyên tâm vào chuyện bế quan, mọi chuyện trong phủ đều giao cho trưởng lão, trưởng lão vừa là thầy cũng vừa là bạn của hắn, có chuyện gì chỉ cần gọi một tiếng, đối phương sẽ lập tức xuất hiện.
Quá thói quen nhân vật như vậy, cho nên mãi đến tận ra chuyện này hắn mới đột nhiên một chút phát hiện, nguyên lai hắn đối với hắn dĩ nhiên không biết gì cả.
—— Lúc hắn không ở đây, Trưởng lão đã đảm nhận mọi công việc thế nào?
—— Y quen thuộc những chuyện ở nhân gian như thế, y đã ở nhân gian bao nhiêu năm? Y đã đi những đâu? Trong thời gian dài dằng dẵng đó, y vượt qua thế nào? Y gặp được người nào, trải qua chuyện gì, có cùng ai nảy sinh tình cảm, kết cục sẽ ra sao?
Hắn thế nhưng toàn bộ đều không biết.
Trương Truyện Tỳ cắn cắn môi dưới, phỏng đoán nói: “Có thể… cái người kia cũng không phải trưởng lão hay không, chỉ là người dáng vẻ tương tự?”
Vương Cẩm buồn bực, trầm trọng than thở một hơi.
“Tôi cũng hi vọng như vậy, nhưng trong đó quả thật có mẫy điểm trùng hợp.”
“Ồ?”
“Cậu còn nhớ trên đôi giày của Triệu Huyên Huyên có thêu kia hai con rắn lục nhỏ không?”
“Đương nhiên.”
“Tôi sau đó mới nhớ tới, nguyên thân của trưởng lão, chính là một con rắn lục.”
“…”
“Còn có những đồ cổ bên trong Triệu gia.”
Xà tộc của bọn hắn gần như là họ hàng với Long tộc, đặc biệt yêu thích những đồ vật sáng lấp lánh. Hơn nữa bọn họ nhiều năm qua lại sống ở lòng đất trong núi sâu, đi vào những mỏ vàng mỏ bạc hay mộ cổ đều dễ như đi chơi, rất dễ dàng đem mấy thứ đáng tiền ra ngoài.
Sự nghi ngờ trong lòng Trương Truyện Tỳ cũng có chút nhiều, nhưng cậu vẫn đỡ lời cho Trưởng lão: “Chuyện này, hai người cũng đã quen nhau mấy trăm năm, anh cũng cảm thấy được anh ta không phải là loại người như vậy chứ.”
Vương Cẩm trầm mặc hồi lâu, lát sau mới chậm rãi nói: “Tôi đương nhiên không muốn tin, chỉ là mấy điểm đáng ngờ này, lại làm cho tôi có chút không xác định được…”
Nghe vậy Trương Truyện Tỳ cũng trầm mặc, một lúc lâu mới gật đầu than thở: “Được rồi, dù như thế nào, trước tiên nghĩ cách tìm thấy hai người họ rồi lại nói.”
“Ừm.”
Mấy ngày sau đó chính là cảnh tượng mọi người dồn lực đi tìm kiếm, bạch đạo hắc đạo, nhân gian yêu tộc, những nơi có thể phát động tìm kiếm đều đã phát động, rốt cục vào một ngày, mọi chuyện đã chuyển sang một bước ngoặc.