Vũ Động Càn Khôn

Chương 103: Tạm thời ly biệt



... Ùng ùng!...

Bên ngoài Thanh Dương Trấn, một đạo sát khí màu hồng nhanh chóng rút lui, để lại một đám bụi vàng.

"Môn chủ, tiểu tử kia rõ ràng là muốn kéo dài thời gian, cần gì phải đồng ý đánh cuộc với hắn?"

Ở phía trước đạo nhân mã này, lão giả gầy gò có chút không cam lòng nhìn thoáng qua thôn trang phía sau, quay đầu nhìn Ngụy Thông nói.

"Thực lực của Lâm gia có chút ngoài dự liệu của ta, một vị Tiểu Nguyên Đan Cảnh, hơn nữa còn có một Phù sư trẻ tuổi có khả năng đạt tới nhị ấn, nếu như bọn họ liều mạng thì mặc dù Huyết Y Môn ta có thể diệt Lâm gia, nhưng cũng phải mất một cái giá không nhỏ."

Ngụy Thông sắc mặt lạnh lùng, âm trầm nói.

"Hiện giờ Huyết Y Môn ta đang cùng với đám gia hỏa Thiết Sơn Bang tranh đoạt địa bàn, nếu như bây giờ mà có tổn thất lớn ở đây, vậy thì không đáng."

"Trong hai tháng này ta sẽ đem đám Thiết Sơn Bang hoàn toàn giải quyết, đến lúc đó, Lâm gia có thể chạy trốn khỏi bàn tay ta sao?"

"Với lại... Tên tiểu tử kia phải giết cho bằng được, nếu không thì hậu hoạn vô cùng, nhưng mà trải qua lần giao thủ ngắn ngủi vừa rồi, ta có thể đánh bại hắn nhưng mà hắn cũng có khả năng chạy trốn, vạn nhất đúng như lời hắn nói, hắn tìm một nơi âm thầm tu luyện, cuộc sống sau này của chúng ta sẽ tương đối khó khăn."

"Tiểu tử kia cũng là điểm ấy, cho nên mới dám đặt đề nghị đánh cuộc với ta."

Vị cường giả Cung Phụng kia cau mày nói:

"Nhưng mà môn chủ không sợ đêm dài lắm mộng hay sao?"

"Nếu như mà hắn chạy thoát thì biết đâu, đêm dài mộng sẽ nhiều hơn."

Hàn mang trong mắt Ngụy Thông lóe lên, một lát sau hắn cười lạnh nói:

"Không cần lo lắng, đến lúc quyết đấu, Giác Đấu Trường không phải là nơi có thể thi triển Tinh thần lực chạy trốn, không có cái trợ lực này chắc chắn hắn phải chết."

"Mà chỉ cần tiểu tử này vừa chết, chuyện Lâm gia và Thiết Mộc Trang sẽ đơn giản như lật bàn tay?"

"Môn chủ anh minh."

Nghe vậy, lão giả kia cũng cười nói.

Ngụy Thông cười, không nói thêm gì nữa, giương roi ngựa, mang theo đại đội nhân mã, chạy về Viêm Thành.

"Động nhi, cháu có nắm chắc hai tháng sau đánh bại Ngụy Thông không?"

Trong một gian phòng của Lâm gia, tất cả mọi người đang nhìn vào thiếu niên, Lâm Chấn Thiên thoáng có chút lo lắng nói.

"Dù sao cũng phải thử xem."

Lâm Động cũng không đưa ra một đáp án khẳng định, cường giả Nguyên Đan cảnh Tiểu Viên Mãn không phải là một tiểu nhân vật gì.

"Ai, cháu làm rất tốt, nếu không thì hôm nay Lâm gia chúng ta sẽ không thoát khỏi độc thủ đâu."

Lâm Chấn Thiên cười khổ thở dài một hơi, hôm nay Huyết Y Môn hưng sư động chúng kéo đến, nếu không phải hôm nay hắn đã thành công bước vào Tiểu Nguyên Đan Cảnh, thì việc Lâm Động đánh chết Cổ Ảnh sẽ không bằng hai ba câu nói ba hoa mà giải quyết được, trường đổ máu chắc chắn sẽ diễn ra.

"Hai tháng..."

Lâm Khiếu ở bên cạnh đám người cũng âm thầm thở dài, sắc mặt phức tạp.

"Trong hai tháng này ta sẽ đình chỉ tu luyện, tận lực ngưng luyện hai viên Thuần Nguyên Đan cho Động nhi."

Lâm Chấn Thiên trầm ngâm một hồi, nói.

"Thuần Nguyên Đan?"

Nghe thấy Lâm Chấn Thiên nói thế, đám người Lâm Khiếu cũng cảm thấy kinh hãi, Thuần Nguyên Đan chính là đan được mà cường giả Nguyên Đan cảnh ngưng tụ Nguyên Lực tinh thuần trong cơ thể mình tạo thành, so với các loại đan dược thông thường có hiểu quả hơn gấp bội, vì vậy mới có tên là "Thuần Nguyên Đan..."

Thứ này, đối với tu luyện có tác dụng cực lớn, còn hơn Dương Nguyên Đan không biết bao nhiêu lần. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Nhưng mà, ngưng tụ Thuần Nguyên Đan phải là cường giả Nguyên Đan cảnh, với lại việc áp súc Nguyên Lực thành đan cần một thời gian không phải là ngắn.

Lâm Chấn Thiên với thực lực Tiểu Nguyên Đan Cảnh muốn ngưng tụ ra một viên "Thuần Nguyên Đan..." ít nhất cũng phải cần một tháng thời gian. Hơn nữa trong vòng 1 tháng này hiệu quả tu luyện sẽ cực kỳ ít, dù sao đã tập trung hấp nạp Nguyên Lực áp súc thành đan, thì còn Nguyên Lực đâu mà tu luyện?

Tuy việc ngưng tụ Thuần Nguyên Đan phải trả một cái giá không nhỏ, nhưng mà Thuần Nguyên Đan có tác dụng cực lớn với việc tu luyện Nguyên Lực. Nghĩ lại thì cũng thấy đúng, ngưng tụ 1 viên Thuần Nguyên Đan phải mất tới một tháng, cho dù người sử dụng không hoàn toàn hấp thu được dược lược của nó thì cũng bằng cả 10 ngày khổ tu.

Bởi vậy giá của "Thuần Nguyên Đan" vô cùng cao, có người nói nếu so sánh giữa Thuần Nguyên Đan và Dương Nguyên Đan thì là 1 so với 100, nói cách khác, 1 viên Thuần Nguyên Đan có trị giá bằng 1000 viên Dương Nguyên Thạch, đây chính là sản lượng khai thác Dương Nguyên Thạch trong vòng nửa tháng của Lâm gia.

Nhưng mà bởi vì cô đọng "Thuần Nguyên Đan" tiêu hao quá nhiều thời gian và tinh lực, cho nên nếu không vì việc gì gấp gáp cường giả Nguyên Đan cảnh sẽ không cam tâm tình nguyện dùng Nguyên Lực bản thân để ngưng tụ.

Đây cũng chính là nguyên nhân khiến cho đám người Lâm Khiếu kinh ngạc.

"Uổng phí hai tháng tu luyện không tính là cái gì, ta mới tiến vào Tiểu Nguyên Đan Cảnh, muốn đạt tới Tiểu Viên Mãn chắc cũng phải mất cả năm, đã như vậy không bằng trợ giúp Động nhi một tay, tiềm lực của nó lão già như ta không thể nào sánh bằng."

Lâm Chấn Thiên khoát tay áo, nói.

Nhìn khuôn mặt của lão nhân, trong lòng Lâm Động cảm thấy ấm áp, hắn lắc đầu, cười nói:

"Gia gia, không cần, hai tháng này cháu sẽ tới Viêm Thành."

"Đến Viêm Thành?"

Nghe vậy, đám người Lâm Chấn Thiên nhất thời ngẩn ra.

"Đúng."

Lâm Động gật đầu, cái hắn cần bây giờ rất nhiều, tu rằng sử dụng cối xay tinh thần có hiệu quả tu luyện rất tốt, nhưng hắn lại thiếu linh dược khôi phục Tinh thần lực, loại linh dược này hiếm vô cùng, ở Thanh Dương trấn khó mà có được, cho nên, hắn chỉ có cách đi tới Viêm Thành, ở nơi đó chỉ cần có tiền là có thể có được những thứ mình cần.

Linh dược, tinh thần bí kỹ, công pháp bí tịch... đẳng cấp võ học, đương nhiên, cái quan trọng là Dương Nguyên Đan ở trong túi anh phải có nhiều.

Nhắc tới "Dương Nguyên Đan..." thì Lâm Động không khỏi thỏa mãn, mấy hôm nay hắn đã chuẩn bị cực kỳ chu đáo, dù sao bản thân hắn cũng phụ trách trông coi một cái mỏ khoáng thạch, hơn nữa Thạch Phù lại có hiệu suất tinh luyện cực tốt, muốn thành phú ông không phải là việc khó khăn, đương nhiên việc dính tới Thạch Phù thì hắn không nói cho đám người Lâm Khiếu biết.

Hiện giờ Lâm Động tuy nói có thiên phú Tinh Thần Lực, nhưng mà tinh thần bí kỹ thì hắn mới chỉ có "Hóa Thần Châm" lấy được từ trên người Cổ Ảnh, về phần công pháp bí tịch, lại càng ít, Thanh Nguyên Công hiện giờ đã không còn đáp ứng được nhu cầu luyện tập của hắn, mấy thứ này cần phải thay đổi, Thanh Dương trấn này đã không còn khả năng đáp ứng được nữa rồi.

"Cháu làm việc tương đối có chứng mực, muốn đi Viêm Thành chắc có dự định của mình, lão đầu như ta cũng không nói gì, nhưng mà phải nớ, Viêm Thành không phải là nơi Thanh Dương trấn có thể so sánh, phải cẩn thận, cháu định khi nào khởi hành?"

Lâm Chấn Thiên trầm ngâm một hồi, không phản đối, nói.

"Ngày mai cháu sẽ đi, dù sao cũng chỉ có hai tháng."

Lâm Động cười nói.

"Được."

Lâm Chấn Thiên khẽ gật đầu, từ trong lòng móc ra một cái Càn Khôn Đại cấp thấp, bởi vì có mỏ Dương Nguyên Thạch nên trong tay những người của Lâm gia cũng bắt đầu có những thứ tương đối cao cấp.

"Trong này có một trăm viên Dương Nguyên Đan, chính là tài sản mà gia tộc chúng ta tích lũy được trong thời gian vừa qua, cháu cầm lấy, tới Viêm Thành mà không có Dương Nguyên Đan thì không làm gì được."

Nhìn vậy lão nhân cầm Càn Khôn Đại đưa tới, mắt Lâm Động cay cay, một trăm viên Dương Nguyên Đan này đối với Lâm gia mà nói chính là một khoản tài phú cực lớn, nếu như trước đây thì nó có giá trị bằng cả tài sản của gia tộc.

"Gia gia, yên tâm đi, cháu sẽ không để cho Lâm gia bị hủy ở trong tay Huyết Y Môn."

Tuy Lâm Động tư tàng cực kỳ phong phú, nhưng mà hắn biết thứ này không thể cự tuyệt, nếu không thì đám người Lâm Chấn Thiên sẽ không để cho hắn tới Viêm Thành, cho nên lập tức tiếp nhận, nhẹ giọng nói.

Lâm Chấn Thiên cười cười, vỗ vai Lâm Động, đột nhiên nói:

"Không nên tự đặt gánh nặng cho mình, nhớ kỹ nếu như trong vòng hai tháng tới cháu vẫn thấy mình không phải đối thủ của Ngụy Thông thì không phải đi tham gia đánh cuộc làm gì, khí phách nhấ thời không phải là anh hùng."

Lâm Động yên lặng gật đầu, song quyền trong tay áo cũng chậm rãi nắm chặt, nếu hắn có chuyện gì thì Lâm gia sẽ gặp phải họa lớn ngay.

"Trong khoảng thời gian vừa qua, Lâm gia chúng ta cũng có xây dựng một số cứ điểm ở Viêm Thành, nếu như có vấn đề thì cháu cứ tới đó, tối nay Lâm Khiếu sẽ nói cho cháu biết."

"Sau hai tháng, chúng ta cũng sẽ đến Giác Đấu Trường ở Viêm Thành, vẫn chỉ nhắc cháu một câu, không nắm chắc thì đứng tới, chỉ cần ngươi còn sống thì sau này mới báo thù được."

"… "

Thấy lão nhân trở nên lải nhải, Lâm Động cũng yên tĩnh lắng nghe, cho tới lúc lão nhân có chút uể oải phất tay, bọn họ mới chậm rãi rời khỏi phòng.

Ngày hôm sau, ở đại môn của Lâm gia, Lâm Động dắt theo một con ngựa đứng đó, chuyến đi này hắn không mang theo bất cứ ai, cho dù là Tiểu Viêm, hắn để nó lại trong Thanh Dương Trấn, trong khoảng thời gian này, hắn không muốn có phiền phức gì quấy nhiễu việc hắn tu luyện.

"Lâm Động ca, huynh phải cẩn thận đấy."

Ở bên cạnh Lâm Động, hai mắt Thanh Đàn đỏ lên, nhẹ giọng nói.

Lâm Động cười sờ sờ cái đầu nhỏ của Thanh Đàn, sau đó ngẩng đầu, nhìn đám người Lâm Chấn Thiên đứng ở cửa, cười nói:

"Gia gia, phụ thân, hai tháng sau gặp lại!"

Nói xong, hắn cũng không dài dòng làm gì nữa, trực tiếp tung mình nhảy lên ngựa, giương roi, sau đó hóa thành một luồng bụi vàng, rời khỏi Thanh Dương trấn.

Nhìn theo bóng lưng của thiếu niên kia dần biến mất, đám người Lâm Chấn Thiên lại thở dài một hơi, tới lúc này họ cũng chỉ biết cầu nguyện ở trong lòng, mong rằng trong hai tháng Lâm Động có tiến bộ đủ để chống lại Ngụy Thông...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.