Vũ Động Càn Khôn

Chương 1054: Hành Trình của Tiểu Viêm



Trong Cửu Vĩ Trại, mấy người Tâm Di đứng bên dưới lầu các, thỉnh thoảng lại nhìn lên tầng hai, ở đó thấp thoáng hai bóng người một lớn một nhỏ.

Tâm Di dừng lại ở thân ảnh to lớn một chút, rồi thở dài thu ánh mắt lại. ở bên ngoài Cửu Vĩ Trại là dội quân tựa dàn hổ dang ngủ vùi, khí thế hùng hồn đó dù họ không thổ hiện ra chút địch ý nào cũng khiến tộc nhân trong Cửu Vĩ Trại cảm thấy một thứ áp lực nặng nề rồi.

- Thật sự không thổ ngờ... người Lâm Động tiểu ca muốn tìm lại là độ nhất hung tướng Lôi Uyên Sơn.

Ở bên cạnh, một vị trưởng lão cảm thán.

Sự việc xảy ra hôm nay hiển nhiên quá bất ngờ, họ vốn tưởng rằng Cửu Vĩ Trại sẽ phải đối mắt với nguy cơ không nhỏ, nhưng nào ngờ lại xuất hiện một Tiểu Viêm dọa cho Tần Cương và Mông Sơn phải sợ hãi mà rút chạy. Mà câu nói cuối cùng của Tiểu Viêm rõ ràng là có ý bảo vệ Cửu Vĩ Trại, từ giờ về sau những kẻ muốn nhằm vào Cửu Vĩ Trại phải suy nghĩ cho kỹ rồi...

- Lâm Động tiểu ca này đúng là phúc nhân của Cửu Vĩ Trại chúng ta.

Tâm Di cười, Tiểu Viêm rất có danh vọng ở Lôi Uyên Sơn, lời hắn dã nói ra thì sẽ không có kẻ nào mạo hiểm đối phó với Cửu Vĩ Trại đâu.

- Đúng vậy, vị Viêm Tướng đại nhân này đúng là rất lợi hại.

Tâm Thanh thò đầu ra nhìn hai thân ảnh trên lầu một cách sùng bái, hi hi cười:

- Theo con được biết, Lâm Động có hai huynh đệ cơ, một là Viêm Tướng đại nhân, còn người kia còn là đại nhân trong Thiên Yêu Điêu tộc dó...

Mấy người Tâm Di lại thêm dộng dung, Thiên Yêu Điêu... đó là một trong Tứ bá tộc của yêu thú giới đó. Huynh đệ của Lâm Động tiểu ca quả nhiên cũng không phải nhân vật tầm thường.

Tâm Di xoa đầu Tâm Thanh, một lát sau ngẩng lên nhìn lên thân ảnh phía trên lầu, ánh mắt có phần kỳ lạ.

- Hồi đó không gian truyền tống bị ba lão tạp mao kia gây nhiễu loạn, rồi đệ được đưa đến Thú Chiến Vực này, lúc đó bị trọng thương, dưỡng thương gần một tháng mới hồi phục...

- Sau đó đệ lăn lộn ở đây một thời gian, trong một lần thám hiểm đệ vào một động phủ. Chủ nhân của động phủ đó khi còn sống là siêu cấp cường giả Chuyển Luân Cảnh. Bản thân tiền bối đó có huyết mạch của Hổ tộc. ở đó đệ có dược tinh huyết truyền thừa của tiền bối...

Trên lầu, Tiểu Viêm ngồi dưới đất kể cho Lâm Động về những gì mình trải qua cho Lâm Động nghe.

-Ồ?

Lâm Động nghe vậy thì hiểu ra, chẳng trách mà thực lực Tiểu Viêm lại tăng tiến nhanh đến vậy, thì ra có được tinh huyết truyền thừa của siêu cấp cường giả Chuyển Luân Cảnh. Mà bản thân hắn cũng có thể chất biến dị, có thể hấp thụ một cách hoàn hào sức mạnh của huyết mạch tương đồng.

- Có điều đệ vẫn chưa hoàn toàn có được tinh huyết, vì hồi có nó đệ bị kẻ khác phát hiện...

Tiểu Viêm bặm môi.

- Mà đó lại chính là Yêu Soái của Lôi Uyên Sơn, Từ Chung.

Lâm Động khựng người, mắt nheo lại.

- Hắn cũng có huyết mạch Hổ tộc, thực lực rất mạnh, vì thế đệ phải chia cho hắn một nửa số tinh huyết có được.

- Vị Yêu Soái đại nhân đó dễ nói chuyện vậy sao?

Lâm Động cười, tuy hắn chưa gặp vị Yêu Soái đó, nhưng có thổ trở thành yêu nghiệt I ở Thú Chiến Vực chắc hẳn không thể không có thủ đoạn. Mà người như vậy lại chỉ lấy một nửa tinh huyết truyền thừa, lúc đó chắc chắn Tiểu Viêm không có khả năng tranh giành mới phải.

- Hừ, sao có thể...

Tiểu Viêm cười khảy:

- Đệ có thổ chất biến dị, lúc đó đã hấp thụ tinh huyết vào người, nếu hắn cướp, đệ liều mạng thì hắn chẳng được cái gì hết. Vì thế cuối cùng mới thương lượng mỗi người một nửa.

- Vậy sao đệ còn đến Lôi Uyên Son? Lại thành đệ nhất đại tướng dưới trướng hắn? Lâm Động hỏi, sự việc có vẻ phức tạp.

- Hắn ta đâu có thể dễ dàng thả cho đệ đi? Mà lúc đó đệ cũng chẳng có chỗ nào để di nên đã ở lại. Sau đó đệ tự tim một nhóm người đều có huyết mạch Hổ tộc, chia một chút tinh hu vết cho họ, sau đó dẫn họ di chinh chiến...

- Chính là Hổ Phệ Quân phải không?

Lâm Động gật gù, nói:

- Đội quân đó không tồi, chiến lực rất mạnh.

- Hì hì, hộ cũng rất khá, tuyệt đối trung thành với đệ, độ khó họ từ nơi bị vùi dập lên. Ngay Yêu Soái Từ Chung cũng rất thèm thuồng dội quân này, có điều, dáng tiếc

là... ngoài đệ ra, họ không nghe lệnh của bất cứ ai khác.

Tiểu Viêm cười.

- Đệ đã có đội Hổ Phệ Quân này thì chắc có thể rời khỏi Lôi Uyên Sơn rồi chứ? Nếu ở lại thì Từ Chung sẽ tiếp tục thèm khát tinh huyết và đội quân của đệ.

- Rời khỏi dó? Tại sao phải di?

Tiểu Viêm nhìn Lâm Động cười giảo hoạt.

Lâm Động nheo mắt roi nhướn mày:

- Xem ra đệ nhăm nhe một nửa số tinh huyết của Từ Chung phải không...

- Đó là thứ thuộc về đệ, sao có thể để hắn lấy không như vậy? Đệ đã nhẫn nhịn một năm nay chinh chiến cho hắn chính là chờ đến ngày hôm nay. Chỉ cần lấy lại được chỗ tinh huyết đó đệ sẽ đạt đến Tử Huyền Cảnh viên mãn!

Tiểu Viêm nhìn Lâm Động, nụ cười trở nên hung hãn:

- Đại ca, hồi đó ba huynh đệ ta bị Nguyên Môn chèn ép phải bỏ chạy như chó nhà có tang. Lúc đó huynh và nhị ca liều mạng đấu với ba lão cẩu đó, còn đệ chỉ là gánh nặng...Đệ biết cuối cùng chúng ta cũng có ngày trở lại, đệ cần sức mạnh! Lần sau nhất định đệ sẽ đứng đằng sau huynh và nhị ca! Vì thế, đệ nhất định phải lấy tinh

hu vết về!

Lâm Động nhìn đôi mắt đỏ rực của Tiểu Viêm, hơi nhíu mày:

- Không ai bảo đệ là gánh nặng cả.

Hắn ngừng một chút rồi cười với Tiểu Viêm:

- Nhưng ta sẽ giúp đệ.

Hắn có thể đoán được những khổ nạn mà Tiểu Viêm đã phải trải qua ở Thú Chiến Vực này. Tiểu Viêm phải đối mặt với nguy hiểm không hề kém hắn ở Loạn Ma Hải, đương nhiên hắn sẽ toàn lực giúp đỡ Tiểu Viêm, vì họ là huynh đệ!

- Yêu Soái Từ Chung thực lực thế nào? Chuyển Luân Cảnh chưa?

- Chưa, hắn hiện giờ chỉ là Tử Huyền Cảnh viên mãn đỉnh phong. Tuy chỉ còn chút nữa nhưng vẫn chưa thể coi là Chuyển Luân Cảnh được.

Tiểu Viêm lắc đầu.

Lâm Động gật gù, nếu vậy thì dễ hơn nhiều, dù sao thì khoảng cách giữa Chuyển Luân Cảnh và Tử Huyền Cảnh cũng quá lớn...

- Dưới trướng Từ Chung, ngoài độ ra còn Bát đại tướng đúng không? Tám người này chắc tương đương Mông Sơn?

Lâm Động lại hỏi, nếu muốn ra tay với Từ Chung thì Bát đại tướng cũng là phiền phức không nhỏ.

- Ừm, có điều, điều này đại ca cũng không cần quá lo lắng, họ ngược lại có thể trởthành người của chúng ta?

Tiểu Viêm cười, rồi hắn kéo tay áo lên lộ ra phù văn màu đen, nó giống như được khắc lên tay vậy.

Ánh mắt Lâm Động ngưng dọng, rồi ánh mắt trở nên lạnh băng:

- Từ Chung khắc vào đệ?

Hắn nhìn là biết đạo phù văn này đã ăn sâu vào người Tiểu Viêm. Nó giống như quả bom nổ chậm, chỉ cần chủ nhân của phù văn động tám niệm là Tiểu Viêm sẽ nổ tan

xác.

- ừm, là Ám Uyên Quỷ Phù.

Tiểu Viêm cười:

- Từ Chung làm gì cũng rất cẩn thận, cả chín đại tướng đều có thứ này, hắn dùng để khống chế bọn đệ... Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.

- Hắn thật dáng chết!

Ánh mắt Lâm Động tối sầm lại, tuy ở Loạn Ma Hải hắn gặp nhiều nguy hiểm nhưng không hề bị kẻ nào khống chế.

- Nhưng cũng nhờ có sự cẩn thận của hắn mà các đại tướng mới bất mãn. Trong một năm nay đệ dã lôi kéo dược năm người. Chỉ cần có cơ hội là dộng thủ!

Tiểu Viêm cười gằn.

Lần này thì Lâm Động kinh ngạc, hắn nhìn Tiểu Viêm rồi bật cười. Xem ra trong một năm này Tiểu Viêm đã thay đổi không ít. Ai ngờ được một người hồ đồ, hiền lành trước dây giờ lại nhiều mưu mô đến vậy? Nếu Từ Chung biết được liệu có hối hận đã lôi kéo Tiểu Viêm về không?

- Kế hoạch của đệ là động thủ vào cuộc sơn tụ mỗi năm một lần của Lôi Uyên Sơn, nửa tháng nữa sẽ diễn ra... Hề hề, không ngờ vừa hay lại gặp đại cạ, có huynh thì cơ hội thành công sẽ nhiều hơn không ít.

Tuy thực lực Lâm Động chỉ là Tử Huyền Cảnh tiểu thành, nhưng Tiểu Viêm rất hiểu, chiến đấu lực thực sự của Lâm Động không thể nhìn bề ngoài để đánh giá...

- Ám Uyên Quỷ Phù...

Lâm Động nhìn phù văn trên tay Tiểu Viêm, thứ này rõ ràng rất nguy hiểm, lúc nao cũng khiến các đại tướng phải dề phòng.

- Đệ không sao, đệ có thể chất biến dị, trong một năm nay phù văn đã bị đệ xâm thực nên mất công hiệu rồi... Phiền phức duy nhất là phù văn trên năm người kia, họ rất lo lắng.

Tiểu Viêm nói.

- Để ta xem.

Lâm Động đưa tay ra chạm vào phù văn trên tay Tiểu Viêm, hắc quang chui ra từ đầu ngón tay rồi chui vào người Tiểu Viêm. Tiểu Viêm cũng không ngăn cản gì, mặc cho thứ năng lượng đó đi vào. Rõ ràng hắn tin tường Lâm Động vô điều kiện.

Một lúc sao Lâm Động thu tay về, trầm ngâm một chút rồi khẽ nói:

- Ta có thể phá giải thứ phù văn này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.