Vũ Động Càn Khôn

Chương 1189: Xây dựng Đạo Tông lớn mạnh!



Vút vút!

Đạo Tông tính lặng đột nhiên sôi sục như chảo dầu nóng. Trên bầu trời vang lên vô số tiếng gió rít, rồi đệ tử Đạo Tông kinh ngạc nhìn thấy tất cả trưởng lão trong tông phái đã xuất hiện.

Cái tên vang lên từ miệng Ứng Hoan Hoan giống như câu thần chú lật nhào cả Đạo Tông lên.

- Hoan Hoan!

Lại một âm thanh xé gió nữa vang lên, một thân ảnh kiều diễm hiện ra, chính là Ứng Tiếu Tiếu. Vừa xuất hiện thì nàng nhìn thấy những giọt nước mắt chảy trên má Ứng Hoan Hoan, vội vàng tiến lại nắm lấy tay nàng.

- Chuyện gì vậy?

Ánh sáng lóe lên bên cạnh hai người, Ứng Huyền Tử cũng xuất hiện, ngài thấy Ứng Hoan Hoan như vậy cũng khựng người, rồi cảm thán. Ba năm nay, khi thực lực của Ứng Hoan Hoan ngày một cường đị, khí chất cũng ngày càng giống tảng băng vạn năm. Dáng vẻ giận dữ yếu đuối thế này vẫn là lần đầu tiên thấy.

Phía sau Ứng Huyền Tử, các trưởng lão Đạo Tông, điện chủ của Tứ Điện cũng tới, nhìn Ứng Hoan Hoan với ánh mắt kinh dị. Xung quanh cũng có không ít thân ảnh, trong đó có những gương mặt quen thuộc nhưu Tưởng Hạo, Bàng Thống, Vương Diêm…

- Là Lâm Động, hắn về rồi!

Ứng Hoan Hoan cắn môi, nói.

- Cái gì?

Nghe thế mọi người đều giệ mình. Vương Diêm, Bàng Thống gương mặt càng mừng rỡ, vội nhìn xung quanh:

- Lâm Động sư đệ về rồi? Ở đâu?

- Lâm Động?

Ứng Tiếu Tiếu và Ứng Huyền Tử khựng người, Ứng Huyền Tử cảm ứng rồi nhíu mày:

- Ta không cảm ứng được khí tức của Lâm Động, Hoan Hoan, có phải con nhìn nhầm không?

- Không thể nào!

Ứng Hoan Hoan cắn môi:

- Thực lực của hắn có lẽ còn mạnh hơn cha. Nếu hắn muốn trốn đương nhiên cha không thể cảm ứng được.

- Mạnh hơn cha?

Ứng Tiếu Tiếu sững người, những trưởng lão kia cũng nhìn nhau. Lâm Động đi cũng mới ba năm, hồi đó hắn còn chưa phải Sinh Huyền Cảnh, lẽ nào chỉ ba năm đã vượt qua chưởng giáo?

Họ nhìn nhau rồi cười khổ, mọi người điều biết tình cảm của Ứng Hoan Hoan với Lâm Động, có lẽ lần này cô bé nhớ quá rồi.

- Được, huynh trốn, để xem trốn được đi đâu!

Ứng Hoan Hoan không ngừng quét mắt khắp sơn mạch, ánh mắt đỏ hoe giận dữ nói. Rồi nàng nhắm mắt lại, mọi người liền cảm thấy nhiệt độ không gian giảm xuống, cuối cùng tuyết rơi phủ đầy cả Đạo Tông.

Trên vách núi phía xa, Lâm Động nhìn Đạo Tông đang sục sôi cũng cười khổ, không ngờ cảm ứng của Ứng Hoan Hoan lại nhạy bén đến vậy.

Nhưng khi hắn nhìn thấy vô số gương mặt quen thuộc kia, trong lòng lại càng thêm phức tạp, muốn bước tới nhưng bước chân nặng tựa nghìn cân.

- Tuyết?

Ngay khi Lâm Động hơi thất thần thì bỗng nhận thấy một luồng khí lạnh lẽo tấn công, những bông tuyết rơi xuống chảy ra trên người hắn.

- Hừ.

Từ cách đó khá xa, Ứng Hoan Hoan dần mở mắt, hừ lạnh một tiếng rồi biến mất.

- Không hay rồi.

Ngay khi bông tuyết tan trên người, Lâm Động liền cảm thấy không hay, vội vàng quay người định đi nhưng ngay lập tức chân hắn đông cứng. Chỉ thấy hoa tuyết hội tụ trước mặt, chớp mắt một thân ảnh kiều diễm hiện ra.

Thân ảnh đó mặc chiếc váy trắng, dáng người yểu điệu, mái tóc dài màu lam lạnh buông xõa. Gương mặt nàng lúc này nước mắt chảy dài, đôi mắt cũng có màu lam lúc này đã đỏ hoa nhìn hắn.

Lâm Động nhìn gương mặt quen thuộc kia, vô số những cảnh tượng ẩn giấu trong lòng đột nhiên trỗi dậy thấm đẫm đôi mắt.

Ở Dị Ma Thành, thiếu nữ đã vì cứu hắn đã miễn cưỡng đánh thức sức mạnh thuộc về một người khác.

- Muội làm gì đấy?

- Muội không phải đối thủ của hắn…

Đối diện với gương mặt giận dữ ấy, nàng cười.

- Chỉ như vậy…mới ép được cha hiện thân. Muội biết cứ gây rối thế này chưa biết chừng sẽ gây nên chiến tranh…nhưng…muội không muốn thấy huynh chết trong tay chúng…

- Dù sao mọi người cũng đã quen sự ương bướng của muội rồi…vậy hãy để muội ương bướng thêm một lần nữa đi.

..

- Muội không hiểu cái nghĩa khí giữa nam nhân các huynh, nếu huynh cứ muốn ra tay thì muội sẽ bảo cha đánh ngất huynh đưa về.

Thiếu nữ không kìm được nước mắt, ánh mắt đầy vẻ cầu xin.

- Muội chỉ muốn huynh sống.

Vì hắn, thiếu nữ đã từ bỏ sự kiêu ngạp, chỉ vì để bảo vệ người nàng quan tâm.



Chuyện xưa lại ào ào trở về, mọi thứ vẫn như mới ngày hôm qua. Sống mũi Lâm Động cay cay, trong lồng ngực như có thứ gì đó đang cuộn trào.

Ứng Hoan Hoan nhìn gương mặt liên tục biến sắc, ba năm, hắn dường như gầy hơn, không biết đã phải chịu bao nhiêu khổ cực.

Nàng cắn môi, hai mắt đỏ hoa, nỗi nhớ kìm nén suốt ba năm qua tuôn trào như suối, rồi nghĩ tới việc vừa rồi hắn còn trốn không chịu ra mặt, nỗi nhớ đó không kìm được chuyện thành oán hận. Nàng siết tay, hoa tuyết tụ lại thành một thanh trường kiếm.

- Huynh trốn, trốn nữa đi!

Nàng nghiến răng, cao giọng.

Xoẹt!

Trường kiếm rung lên, rạch tan không gian, nhanh như chớp đâm thẳng về phía Lâm Động.

Lâm Động thấy thế bất lực thở dài, cũng không hề né tránh.

Trường kiếm ngày một gần, nhưng kình khí cũng ngày một yếu, cuối cùng khi kiếm đâm lên người hắn thì biến thành tuyết tan đi.

Tuyết tan, thân ảnh kia đem theo phẫn nộ xông tới, đôi tay nhỏ bé đấm lên ngực Lâm Động. Động tác của nàng chậm dần, cuối cùng nàng khóc, tiếng khóc đong đầy nỗi nhớ và sự lo lắng suốt ba năm trời.

Lâm Động nhìn cô gái trên vai mình khóc khiến người ta đau lòng, ngẩng lên hít một hơi sâu rồi vòng tay ôm chặt lấy nàng.

Cảm nhận được hành động của hắn, cô gái lại khóc càng lợi hại hơn, dường như muốn dốc hết nỗi khố đè nèn ba năm nay ra.

Rất lâu sau, khi có tiếng hắng giọng khẽ vang lên, Lâm Động ngẩng lên thì thấy Ứng Huyền Tử ở cách đó không xa. Ứng Tiếu Tiếu, Vương Diêm, Trần Chân điện chủ Hoang Điện, Ngộ Đạo cũng ở đó. Xa hơn là vô số đệ tử Đạo Tông đang tràn tới.

Ứng Hoan Hoan cũng nhận ra động tĩnh ở xung quanh, mặt đỏ ửng, cắn môi đấm Lâm Động một cái rồi quay lại bên cạnh Ứng Tiếu Tiếu. Ứng Tiếu Tiếu thấy thế vội ôm lấy muội muội, nhưng trong lòng cũng thấy mừng. Ba năm nay, muội muội của nàng sắp lạnh thành ngọn núi băng rồi, dáng vẻ này lâu lắm rồi không được thấy.

Lâm Động nhìn những gương mặt quen thuộc kia, miệng khô rang, tâm cảnh khi đối diện với thiên quan vạn mã cũng chưa từng dao động lúc này lại hơi hỗn loạn. Hắn cung tay với Ứng Huyền Tử:

- Ứng…Ứng chưởng giáo.

Ứng Huyền Tử nghe vậy mà thân thể hơi cứng lại, nhiều hơn một chữ nhưng khoảng cách lại vô cùng xa vời.

Ứng Tiếu Tiếu, Ứng Hoan Hoan sắc mặt thay đổi, vội nói:

- Lâm Động, đừng trách cha ta, năm đó ông cũng có nỗi khổ của mình.

Lâm Động cười khổ, vẻ mặt phức tạp nói:

- Dù sao năm đó ta đã rời khỏi Đạo Tông….giờ lại xông vào cũng coi như mạo phạm.

- Nói láo!

Đột nhiên có tiếng quát, mọi người nhìn thì thấy Ngộ Đạo mặt đỏ gay nhìn Lâm Động giận dữ nói:

- Ngươi là do lão phu đưa vào Đạo Tông, ngươi muốn rời khỏi Đạo Tông phải được lão phu phê chuẩn mới được. Ngươi tưởng Đạo Tông là gì? Ai cũng như ngươi muốn đi là đi thì ra cái thể thống gì?

Tuy đang mắng nhưng hai mắt Ngộ Đạo đầy nước, năm đó lão nhìn trúng Lâm Động và đưa về Đạo Tông, lão vẫn tận lực bồi dưỡng Lâm Động. Sau khi biết tin Lâm Động bị Nguyên Môn ép rời khỏi Đạo Tông thì Ngộ Đạo vẫn luôn muốn đến tìm Nguyên Môn tính sổ, cũng may cuối cùng bị ngăn lại.

Lâm Động trầm mặc, Ngộ Đạo có ơn tri ngộ với hắn, hắn vẫn luôn rất tôn kính ngài. Chỉ có điều Đông Huyền Vực khác với Yêu Vực, quan niệm tông phái ở đây rất nặng, một khi nhập tông thì như nhập gia, ai rời đi đó là tội rất nặng.

- Lâm Động sư đệ, đệ tử Đạo Tông vẫn luôn chờ đệ trở về.

Vương Diêm cũng khẽ nói.

- Lâm Động sư đệ.

Cách đó không xa, sắc mặt Bàng Thống ngưng trọng, ánh mắt cũng không che giấu được sự kích động:

- Cục thế ở Đông Huyền Vực hiện nay chắc đệ cũng đã rõ, tình hình Đạo Tông chúng ta thế nào chắc đệ cũng biết rồi. Bàng Thống ta điều khác thì không biết, nhưng ta biết Lâm Động sư đệ tuyệt đối sẽ không bỏ rơi sư huynh đệ Đạo Tông, cũng giống như năm đó ở Dị Ma Thành đệ đã không từ bỏ bọn ta vậy.

- Một năm nay Đạo Tông có không ít huynh đệ chết trong tay Nguyên Môn. Nếu không phải có Hoan Hoa tiểu sư muội thì có lẽ Đạo Tông đã bị hủy diệt. Đạo Tông ìa Nguyên Môn không đội trời chung. Vì thế ở đây Bàng Thống ta muốn nói với Lâm Động suy đệ một câu đã nói năm đó.

Bàng Thống ngừng lại rồi đột nhiên quỳ một chân xuống, nước mắt lăn dài:

- Lâm Động sư đệ! Hãy vực Đạo Tông dậy!

Bịch bịch!

Phía sau, tất cả đệ tử Đạo Tông cũng đồng loạt quỳ xuống, mọi gương mặt đều mang đầy thù hận với Nguyên Môn và niềm hy vọng với người vừa trở về.

- Lâm Động sư huynh, hãy vực Đạo Tông dậy!

- Lâm Động sư huynh, hãy vực Đạo Tông dậy!

Tiếng hô vang rền như sấm, thứ tình cảm khó nói đánh thẳng vào tim Lâm Động, một nỗi xót xa xông thẳng lên ngực khiến mắt hắn đỏ hoe.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.