Vũ Động Càn Khôn

Chương 1194: Đâm xe



Băng Tổ Phù vừa vào tay, Lâm Động không chút do dự, cong tay búng một cái, tổ phù biến thành một đạo hàn quang bay thẳng vào Càn Khôn Cổ Trận.

Uỳnh!

Khi Băng Tổ Phù bay vào, Càn Khôn Cổ Trận lập tức bạp phát hàng vạn tia sáng, sức mạnh tăng lên gấp mấy lần.

Á!!

Bị ba đạo tổ phù uy hiếp, chỉ thấy thân thể phình to đến cực hạn của hắc ảnh kia bị ép trờ lại, ánh sáng bắn lên người hắn, ma khí dần bị đẩy lùi, tiếng kêu thát thảm thiết không ngừng vang lên.

- Muốn giết bản vương sao, không dễ vậy đâu!

Lúc này, hắc ảnh cũng cảm nhận được sự tử vong đang uy hiếp, hắn gầm lên, ma khí cuộn lên điên cuồng, đánh tan một số tia sáng.

Lâm Động vẻ mặt lạnh lùng, thủ ấn biến hóa không ngừng, rồi hắn trầmg giọng:

- Tam Cực Diệt Ma!

Vút!

Ba tia sáng đột nhiên bắn ra từ Càn Khôn Cổ Trận. Ba tia sáng với ba màu đen, bạc và lam, nhìn có vẻ mỏng manh nhưng trong đó mang thôn phệ lực thuần túy đến cực điểm.

Ba tia sáng bắn tới hắc ảnh từ ba hướng, ánh sáng lan tỏa biến thành hình tam giác khổng lồ phong tỏa hắc ảnh bên trong.

Ba góc của tam giác là ba đạo tổ phù đang phát ra thứ năng lượng hùng hồn mà cổ xưa.

Ầm!

Chỉ thấy hắc quang, lôi quang, hàn khí ập tới như vũ bão, ma khí đầy trời nhanh chóng bị đẩy lùi, tam giác ánh sáng thu nhỏ lại với tốc độ kinh người.

Hắc ảnh bên trong theo đó cũng nhỏ dần lại, tiếng gào thét phẫn nộ điên cồng vang vọng khắp không gian.

Ánh mắt Lâm Động lạnh nhạt nhìn quang trận, chỉ hơn chục giây là ma ảnh hàng nghìn trượng kia chỉ còn vài trượng.

- Diệt ma!

Đúng lúc ấy, chỉ thấy ánh mắt Lâm Động lóe hung quang, hình tam giác ánh sáng kia đột bỗng nổ tung, ma khí tiêu tan, tiếng kêu gào thảm thiết vang lên.

Bùm!

Xung kích lực không thể hình dung khuếch tán trên không trung, không gian hắc ám nổ tung hoàn toàn, ma khí tan thành mây khói.

Phụt!

Lâm Động cũng bị xung kích lực tác động, một ngụm máu tươi phụt ra, thân hình bắn ngược ra sau, bỗng cảm giác phía sau thật mềm mại, một cánh tay lành lạnh đã đỡ phía sau hắn.

Lâm Động quệt máu nơi khóe miệng, quay lại nhìn gương mặt gần trong gang tấc, dường như có thể cảm nhận được hơi thở của đối phương. Bốn mắt nhìn nhau, gương mặt trắng tựa ngọc kia hơi ưng rhồng.

- Không sao chứ?

Ứng Hoan Hoan khẽ nói.

Lâm Động gật đầu, rồi nhìn về phía xa, ma khí ở đó đã hoàn toàn tiêu tan, trong không gian hắc ám lcs này có quang trụ bắn vào đẩy lùi hết bóng tối.

- Hắn chết rồi?

Ứng Hoan Hoan quét mắt, không thấy ma ảnh kia nữa, hỏi.

- Vẫn chưa chết hẳn. Đám dị ma quả nhiên không dễ đối phó.

Lâm Động lắc đầu, rồi vung tay, chỉ thấy bên trong Càn Khôn Cổ Trận có một chùm sáng bắn vào bàn tay hắn.

Đó là viên tinh thể tam giác to bằng bàn tay, bên trong nó là một đám ma khí, thấm thoáng có thể thấy chúng biến thành một viên hắc châu.

- Đây là gì?

Ứng Hoan Hoan ngạc nhiên hỏi.

- Một thứ rất không tồi.

Lâm Động cười, viên ngọc này chính là tên Dị Ma Vương bị ép đến cực hạn. Ý thức của Dị Ma Vương đã bị loại bỏ hoàn toàn, còn lại chỉ là năng lượng cuồng bạo.

Tuy căn bản không thể hấp thụ thứ năng lượng này, nhưng nếu gặp cường địch phóng thích nó chắc hẳn sẽ có uy lực rất đáng sợ.

Lâm Động lật tay cất viên ngọc kia đi, tâm thần khẽ động, Càn Khôn Cổ Trận dần tan biến, cuối cùng thành một tia sáng chui vào cơ thể hắn.

Cùng lúc đó ba tia sáng kia biến thành ba đạo tổ phù.

- Này, Băng Tổ Phù của muội.

Lâm Động cất Thôn Phệ Tổ Phù và Lôi Đình Tổ Phù đi rồi đưa Băng Tổ Phù cho Ứng Hoan Hoan. Trong lòng hắn cũng có chút hiếu kỳ, trong Bát đại tổ phù, ngoài hai cái của hắn thì hắn cũng mới chỉ thấy Hỏa Diệm Tổ Phù và Băng Tổ Phù.

Ứng Hoan Hoan thấy ánh mắt hiếu kỳ của Lâm Động, khẽ vuốt tóc, cười nhẹ:

- Nếu huynh thích thì muội tặng huynh.

- Muội thật rộng rãi, coi đây là đồ chơi sao?

Lâm Động lắc đầu cười, thứ này mà nói tặng là tặng thì chắc chỉ có mình Ứng Hoan Hoan. Nhưng đương nhiên hắn không thể nhận được, hắn vẫn đưa Băng Tổ Phù ra:

- Thứ này chỉ có muội mới phát huy được tối đa sức mạnh của nó. Ta có thể hàng phục nó hay không còn chưa biết, mà nó quá quý giá, ta không thể nhận.

Ứng Hoan Hoan thấy Lâm Động không có ý nhận, cũng đưa tay ra, ngón tay khẽ điểm vào là Băng Tổ Phù biến mất trong tay.

- Ma khí đã biến mất, chắc Đại Hoang Vu Bi sẽ hồi phục?

Lâm Động nhìn xuống dưới, mặt đất vốn đỏ rực lúc này đã có thêm màu xanh tươi, một luồng sức sống bắt đầu lan tỏa trong không gian.

Ở chính giữa đại địa, tà khí trên Đại Hoang Vu Bi cũng nhanh chóng tiêu tan.

- Đã tỉnh rồi còn giả vờ ngủ sao? Đại Hoang Vu Bi ngươi thật chẳng thành thực gì cả.

Ứng Hoan Hoan nhìn Đại Hoang Vu Bi rồi đột nhiên nói.

- Ha ha, không hổ là Băng chủ luân hồi chuyển thể…

Ứng Hoan Hoan vừa dứt lời thì một giọng cười già nua vọng ra từ Đại Hoang Vu Bi, ngữ khí có chút bối rối.

Thân phận trước khi luân hồi chuyển thế của Ứng Hoan Hoan cao hơn Đại Hoang Vu Bi một bậc, vì thế lão quái như nó cũng không thể làm bộ làm tịch được.

Án h sáng ngưng tụ trên Đại Hoang Vu Bi, một thân ảnh già nua hiện ra, lão giả này có mái tóc bạc trắng, gương mặt hiền hòa nhìn Lâm Động cười:

- Tiểu hữu, đa tạ ngươi!

- Tiền bối khách khí rồi. Vãn bối đã hứa thì đương nhiên phải thực hiện. Hơn nữa, năm đó vãn bối đã lấy công của tiền bối.

Lâm Động cười, công mà hắn nói đương nhiên là Đại Hoang Vu Kinh. Trong ba năm này tuy Đại Hoang Vu Kinh dùng rất ít nhưng cũng đã trợ giúp Lâm Động vượt qua vài lần nguy nan, vì thế hắn cũng vô cùng cảm kích Đại Hoang Vu Bi.

- Ha ha, lão già trong người ngươi không ra gặp lão bằng hữu sao? Năm đó ta cảm nhận được nó thì nó cũng bị thương rất nặng. Nhưng bây giờ chắc hồi phục được nhiều rồi?

Đại Hoang Vu Bi cười.

Vừa dứt lời thì một chùm sáng trắng bay ra từ trong người Lâm Động, Nham hiện ra, nhìn Đại Hoang Vu Bi, cười:

- Lão già ngươi mạng lớn thật, vậy mà cũng không chết được.

- ha ha, ngươi chưa chết thì sao ta dám đi trước.

Lâm Động nghe hai người nói chuyện cũng cười, tuy họ đả kích nhau nhưng vẫn nhận ra tình cảm trong đó, cả hai cùng là thần vật mạnh nhất mà Phù Tổ tạo ra, quan hệ đó đương nhiên là rất tốt đẹp.

- Ngươi đã hồi phục, ở lại đây cũng vô ích, ngươi định thế nào? Hay là đi cùng họ?

Nham nói chuyện với Đại Hoang Vu Bi, ánh mắt bỗng lóe lên, nói.

Đại Hoang Vu Bi và Nham hiển nhiên rất hiểu nhau, thấy ánh mắt đó, Đại Hoang Vu Bi khựng một chút rồi cười:

- Ngươi nghĩ ta theo ai thì tốt hơn?

Nham cười không nói gì.

Lâm Động bối rối, đương nhiên hắn biết Nham muốn hắn thu nhận Đại Hoang Vu Bi, nhưng vừa rồi giải quyết Dị Ma Vương không phải công của mình hắn, hơn nữa hắn cũng không muốn chiếm lợi ích của Ứng Hoan Hoan.

Đương nhiên sâu hơn nữa hắn cảm nhận được một chút…có điều quá xa, hắn không muốn nghĩ.

Nhất thời không khí trầm mặc kỳ quái, dù sao cũng có Ứng Hoan Hoan ở đây, Nham cũng không dám nói quá thẳng thắn.

Trong lúc họ trầm mặc, Ứng Hoan Hoan nhìn Nham một cái, nửa như cười nửa nhưu không. Nham thấy thế chỉ cười khan.

- Ngươi theo huynh ấy đi. Có các ngươi trợ giúp thực ra rất tốt.

Ứng Hoan Hoan nhìn Đại Hoang Vu Bi, cười nói.

- Ha ha, nếu Băng Chủ đã nói vậy thì lão phu nghe vậy. Lâm Động tiểu ca, không biết ngươi có đồng ý lão phu đi theo không?

Đại Hoang Vu Bi cười.

Lâm Động không đáp, hắn nhìn sang Ứng Hoan Hoan, đôi mắt trong veo màu lam nhạt của nàng nhìn thẳng vào hắn, sâu trong mắt không biết ẩn chứa điều gì.

Hai người nhìn nhau một lúc, Lâm Động thầm thở dài rồi quay sang Đại Hoang Vu Bi gật đầu.

- Hề hề.

Nham cười, rồi không ở lại nơi không khí cổ quái này nữa, biến thành đạo ánh sáng chui vào cơ thể Lâm Động, Đại Hoang Vu Bi cũng nhanh chóng quay lại thạch bi.

- Đi thôi.

Trầm mặc một lúc lâu, Lâm Động lắc đầu, quay người rời đi, vung tay lên một cái, không gian phía trước vỡ ra, định đi ra thì góc áo bị kéo lại. Hắn ngạc nhiên quay đầu, Ứng Hoan Hoan đang nhìn hắn khẽ cắn môi.

- Ba năm huynh đi, năm nào muội cũng đến vương triều Đại Viêm thăm cha mẹ huynh.

Lâm Động cười, hắn đã biết chuyện này từ Liễu Nghiên.

- Có một lần muội gặp một người khác, là người của Cửu Thiên Thái Thanh Cung, hình như tên là…Lăng Thanh Trúc đúng không?

Lâm Động nhìn ánh mắt lạnh lẽo của Ứng Hoan Hoan, nhất thời trán toát mồ hôi, đâm xe rồi…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.