Vũ Động Càn Khôn

Chương 1197: Thái Thượng Cung



- Phụt!

Mũi kiếm sắc bán đem theo nguyên lực cuồng bạo đâm tới, máu tươi bắn tóe, vô số thân ảnh hộc máu bắn ngược ra sau, thân thể co giật rồi nhanh chóng lạnh đi, ánh mắt vẫn còn sự tuyệt vọng.

Vô vàn thân ảnh lao về phía hòn đảo lớn kia như thiêu thân, tiếng hô giết chóc vang dậy khắp đất trời.

Những tiếng kêu thảm thiết cùng với máu tươi khiến không gian thêm phần thảm liệt.

Tô Nhu tay cầm trường kiếm, một kiếm chém chết mười mấy tên đệ tử Nguyên Môn. Nhìn mặt đất nhuốm đầy một máu đỏ, ánh mắt nàng đầy đau đớn.

- Tất cả đệ tử, bảo vệ cung chủ!

Tô Nhu hô lớn, nguyên lực trào dâng, lại có cơ số đệ tử Nguyên Môn nữa hộc máu bay ra xa, nhưng đối mặt với công thế như vũ bão ấy, sắc mặt nàng cũng có phần tái nhợt.

- Rõ!

Những đệ tử ở xung quanh cùng đáp, họ hình thành nên trận pháp bao quanh cung điện ngăn cản công thế của Nguyên Môn.

Có điều, sau mỗi lần tấn công sẽ có rất nhiều đệ tử Cửu Thiên Thái Thanh Cung phải bỏ mạng, phòng tuyến cũng bị đầy lùi.

Nhưng dù vậy thì không có bất cứ ai lùi bước, ánh mắt họ tuy tuyệt vọng nhưng không hề có dấu hiệu từ bỏ. Mỗi nơi đều có tín niệm của họ, giống như đệ tử Đạo Tông coi Lâm Động là tín niệm, đệ tử Cửu Thiên Thái Thanh Cung trong lòng cũng có tín niệm của riêng mình.

Tín niệm ấy là Lăng Thanh Trúc.

Nàng là người xuất sắc ưu tú nhất trong ngàn năm nay của Cửu Thiên Thái Thanh Cung. Điểm nay không chỉ đệ tử công nhận mà ngay cung chủ và các vị trưởng lão cũng tin tưởng.

Chỉ cần nàng chưa gục ngã thì Cửu Thiên Thái Thanh Cung sẽ như cửu thiên ngân nguyệt, vĩnh hằng không bao giờ lụi…

Trái ngược với bên ngoài đầy âm thanh giết chóc, trong một tòa cung điện cổ phác lại là một vùng yên tĩnh. Nguyên lực hội tụ thành dòng chảy trong đại điện, bên trong có thể nhìn thấy vô số tinh thể lấp lánh như kim cương.

Những dòng sông nguyên lực này hội tụ thành một trận pháp cổ xưa, xung quanh là mấy chục vị lão giả đang ngồi. Sắc mặt họ tái nhợt, nguyên lực dồi dào không ngừng chảy ra từ cơ thể họ rồi hội tụ vào trận pháp.

Chính giữa trận pháp, nguyên lực ngưng tụ thành một bông thanh liên, bên trên là một nữ tử đang ngồi, nàng có mái tóc đen tuyền, làn da trắng như tuyết, đôi lông mày lá liễu. Tuy gương mặt bị che bởi tấm màn mỏng nhưng vẫn có thể nhận ra những đường nét khiến người ta rung động.

Hai tay nàng đang tạo thành một tư thế vô cùng kỳ diệu, ngón tay khẽ chạm vào nhau, lòng bàn tay tạo thành đường cong thần kỳ, dường như bên trong bao trọn cả thế giới.

Một thứ năng lượng không thể diễn tả thành lời dần lan tỏa.

Ở phía trước, một trung niên mỹ phụ đang nhìn chăm chăm về nữ tử tuyệt sắc ấy, rồi bà cắn đầu lưỡi, nhổ ra một ngụm tinh huyết vào trong trận pháp, giọng hô như sấm vang lên:

- Thanh Trúc, cảm ứng Thái Thượng!

Phụt!

Mấy chục lão giả ở xung quanh cũng nhổ tinh huyết, khí tức toàn thân nhanh chóng yếu đi, sắc mặt vốn trắng bệch giờ càng thêm khô héo rồi dần rơi xuống.

Trận pháp khổng lồ dường như đang chuyển biến, rồi thân hình nữ tử bên trong đó bỗng rung lên, chỉ thấy phía trên đỉnh đầu nàng đột nhiên xuất hiện một vùng ánh sáng mơ hồ. Chỉ trong phạm vi nửa trượng đó mà tỏa ra thứ năng lượng cổ xưa đến cực hạn, mông lung tựa hỗn độn.

Những lão giả xung quanh thấy vậy, gương mặt u ám bỗng hiện lên vẻ mừng rỡ, nước mắt trào dâng, cuối cùng gượng bò dậy quỳ bái người nữ tử bên trong trận pháp một cách thành khẩn.

- Thật sự…thành công rồi sao?

Trung niên mỹ phụ kia toàn thân run rẩy, bà không hề bận tâm mái tóc đang nhanh chóng bạc trắng, ngửa lên cười lớn:

- Ha ha, hàng nghìn năm nay, Cửu Thiên Thái Thanh Cung ta thật sự có đệ tử cảm ứng được Thái Thượng rồi! Ta có chết cũng không hối hận!

Phụt!

Trong lúc cười, mỹ phụ bỗng phụt máu, thân thể ngã gục, những lão giả kia cũng gục xuống, khí tức lụi bại.

Uỳnh!

Trên không trung, những dòng sông nguyên lực vô cùng vô tận kia đổ xuống chảy vào cơ thể nữ tử tuyệt sắc, nàng hấp thụ được toàn bảo số nguyên lực đến cường giả Chuyển Luân Cảnh cũng khó lòng chịu đựng.

Xoẹt!

Ngay khi nguyên lực chảy vào cơ thể, nữ tử kia đột nhiên mở mắt. Đôi mắt thâm sâu như biển, bao la mênh mông lúc này nổi lên dao động đặc biệt tựa như vượt lên thế giới.

Có điều dao động ấy chỉ thoáng xuất hiện rồi biến mất, nàng xuất hiện bên cạnh trung niên mỹ phụ kia, vội vàng đỡ lấy bà:

- Sư phụ!

Trung niên mỹ phụ mở mắt, mừ rỡ nhìn nữ tử lúc này hai mắt đỏ hoe, máu nơi khóe miệng khiến bà càng thêm mệt mỏi:

- Thanh Trúc, con thành công thật rồi…

Trong Cửu Thiên Thái Thanh Cung, được gọi như vậy ngoài Lăng Thanh Trúc ra còn có thể là ai?

- Sư phụ, người sao vậy?

Lăng Thanh Trúc ôm chặt lấy trung niên mỹ phụ, dù với tâm tính của mình thì Lăng Thanh Trúc vẫn không kìm được mà giọng nghèn nghẹt.

- Hà hà, ta đã truyền hết tu vi cả đời mình cho con. Cái mạng này e là không giữ được nữa rồi.

Trung niên mỹ phụ đưa tay lên gạt nước mắt cho Lăng Thanh Trúc.

- Không phải buồn, trước khi tọa hóa được thấy con cảm ứng Thái Thượng, đó là thành tựu lớn nhất cả đời ta.

- Sư phụ, người sẽ không sao đâu.

Những giọt lệ châu chảy theo gò má Lăng Thanh Trúc, nàng khóc nấc lên.

- Đứa trẻ ngốc này, ta vốn đã bị trọng thương, vào lúc cuối đời làm được việc này cho con, ta đã mãn nguyện rồi.

Trung niên mỹ phụ nhìn dịu dàng nhìn Lăng Thanh Trúc, đột nhiên nói:

- Kẻ đã hủy hoại sự thanh bạch của con năm đó, là Lâm Động của Đạo Tông đúng không?

- Á?

Lăng Thanh Trúc sững sờ, bặm môi không nói gì.

- Ba năm nay, năm nào con cũng đến vương triều Đại Viêm, tưởng sư phụ không biết con làm gì sao?

Trung niên mỹ phụ khẽ nói:

- Chỉ là ta không ngờ đồ nhi kiêu ngạo của ta lại có một ngày như vậy, sẽ làm những việc đó vì một nam tử. Tiểu tử đó thật có phúc!

- Con…Ở Dị Ma Thành hắn đã giúp con. Con…con chỉ muốn trả nợ. Sư phụ đừng nghĩ nhiều, đời này Thanh Trúc không có suy nghĩ gì với chuyện nam nữ, chỉ muốn bảo vệ Cửu Thiên Thái Thanh Cung trường thịnh.

Lăng Thanh Trúc thấp giọng nói.

- Nha đầu ngốc này, từ hôm con trở về từ vương triều Đại Viêm là ta đã biết con có chuyện gì rồi, nhưng con kiên quyết không chịu nói ra là ai, không phải vì sợ sư phụ giận dữ mà rút gân lột da hắn sao? Ài, năm đó hắn hủy hoại thanh bạch của con cũng đã hủy hoại cả Thái Thanh Quyết con khổ tu nhiều năm. Đó là thứ bắt buộc cần có để cảm ứng Thái Thượng!

Trung niên mỹ phụ thở dài.

- Sư phụ, mọi việc trong trời đất này khó lòng toàn vẹn. Thái Thanh Quyết của con tuy bị hủy hoại nhưng giờ vẫn vì họa mà được phúc, cảm ứng được Thái Thượng. Thật khó để ai nói rõ được họa phúc.

Lăng Thanh Trúc nói.-

- Đến giờ con vẫn bảo vệ hắn. Con cảm ứng Thái Thượng mấy chục năm đến giờ mới chạm tới. Có lẽ công của tiểu tử đó là không thể không kể tới.

Trung niên mỹ phụ cười khổ, rồi khẽ nói:

- Hy vọng tiểu tử đó thật sự xứng với con. Giờ con đã cảm ứng được Thái Thượng, tuy mới chỉ là sơ bộ nhưng thành tựu sau này không thể đong đếm hết.

- Thanh Trúc, con có biết bí mật lớn nhất của Cửu Thiên Thái Thanh Cung ta không?

Trung niên mỹ phụ trầm mặc một lúc rồi đột nhiên nói.

- Không ạ.

Lăng Thanh Trúc lắc đầu, ánh mắt mơ hồ không hiểu. Với thân phận của nàng mà lại không biết cái gọi là bí mật của Cửu Thiên Thái Thanh Cung, có thể thấy bí mật này được ẩn tàng kỹ thế nào.

- Hà hà, Cửu Thiên Thái Thanh Cung, từ đời đầu tiên đến nay đã có một chuyện được truyền miệng qua các đời cung chủ. Đó chính là vào thời Viễn Cổ xa xôi, Cửu Thiên Thái Thanh Cung chúng ta còn có một tên gọi khác. Là…Thái Thượng Cung.

- Thái Thượng Cung?

Lăng Thanh Trúc khựng người, rồi lắc đầu. Nàng đã đọc không ít cổ tịch nhưng chưa hề thấy thời Viễn Cổ có tông phái cường đại nào là Thái Thượng Cung.

- Thật ra, Cửu Thiên Thái Thanh Cung chưa đủ tư cách là hậu thân của Thái Thượng Cung. Đương nhiên con hiện nay có thể miễn cưỡng chạm tới con đường Thái Thượng rồi, nhưng vẫn không thể gọi là người của Thái Thương Cung.

Trung niên mỹ phụ nói.

- Tự cổ chí kim, Thái Thượng Cung chỉ có một người.

- Một người?

Lăng Thanh Trúc nhướn mày:

- AI vậy ạ?

- Nhân vật đỉnh phong của trời đất này…Phù Tổ đại nhân!

Ánh mắt trung niên mỹ phụ tràn đầy sự tôn sùng.

- Phù Tổ?

Thân thể Lăng Thanh Trúc khẽ run lên, cuối cùng sắc mặt có chút thay đổi. Vị cường giả đỉnh phong đã từng soái lĩnh mọi sinh linh chiến đấu với dị ma tà ác, là người đã xây dựng nên Thái Thượng Cung?

- Thái Tượng Cung không phải do Phù Tổ dựng nên, nhưng cái tên này có là vì ngài. Thậm chí bọn ta cũng không biết, Thái Thượng Cung rốt cuộc là một tông phái hay đại diện cho một thứ gì đó thần bí hơn…

- Người của Thái Thượng có Phù Tổ là một người, bát đại đệ tử của người, cũng chính là Bát chủ Viễn Cổ, trong đó Băng Chủ có thể coi là một nửa đệ tử Thái Thượng Cung. Còn bảy người còn lại thì còn kém một chút. Có điều ta nghĩ, có lẽ đến họ cũng không rõ về hàm nghĩa của “Thái Thượng Cung. Đó dường như là bí mật lớn nhất của trời đất này.

- Nhìn từ một góc độ nào đó thì con cũng có thể coi là đệ tử thứ chín của Phù Tổ đại nhân.

Lăng Thanh Trúc ngạc nhiên, chuyện này quá huyền diệu, tự nhiên không hiểu thế nào nàng lại có quan hệ với Phù Tổ đại nhân.

- Khụ.

Trung niên mỹ phụ bỗng ho lên dữ dội, máu không ngừng chảy ra, sự sống trong ánh mắt cũng dần mất đi.

- Thanh Trúc, đừng khóc, con nhất định phải hứa với ta sẽ bảo vệ cho hương hỏa của Cửu Thiên Thái Thanh Cung. Truyền thừa hàng nghìn vạn năm không thể đoạt tuyệt trong tay ta.

Vào khoảnh khắc cuối cùng, mỹ phụ nắm chặt lấy tay Lăng Thanh Trúc, lời nói ngắt nghỉ liên hồi, rồi cuối cùng sự sống cũng hoàn toàn biến mất.

- Sư phụ!

Liễu Thanh Trúc không kìm được ôm chặt lấy mỹ phụ khóc nức nở.

Những trưởng lão đã bị trọng thương thấy thế cũng lộ vẻ bi thương, nước mắt trào dâng.

- Thanh Trúc, giờ không phải lúc bi thương. Cửu Thiên Thái Thanh Cung đang đối mặt với nguy cơ bị hủy diệt, con còn phải ra tay cứu lấy truyền thừa!

Một trưởng lão kìm nén đau thương, trầm giọng nói.

Lăng Thanh Trúc quệt nước mắt, quỳ trước thân thể đang lạnh dần của mỹ phụ, cung kính dập đầu ba cái, nước mắt nhỏ xuống để lại vệt mờ trên đất.

- Sư phụ hãy an lòng, Thanh Trúc dù chết, cung môn cũng không bao giờ đổ!

Lăng Thanh Trúc siết chặt nắm tay khiến gân xanh nổi lên, rồi nàng đứng bật dậy, tay cầm trường kiếm, thân hóa thành tia sáng xông ra khỏi cửa lớn của đại diện, thẳng tiến tới nơi máu tanh đầy trời.

Trong đám mưa máu tanh nồng, thân ảnh mỏng manh ấy tựa bông hoa ngô đồng nở rộ trong hỏa diệm dù cuối cùng có bị thiêu đốt thành tro bụi cũng không hề hối hận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.