Vũ Động Càn Khôn

Chương 1200: Hiển uy



Ma khí cuộn trào, đại địa vỡ tan, nhưng thân ảnh gầy gò kia vẫn vững vàng đứng phía trước, mặc cho những đợt sóng ma khí kia có làm gì cũng không thể tiếp cận.

Lúc nói hắn cũng quay người tiến lại bên cạnh Lăng Thanh Trúc. Hắn nhìn vết máu trên tấm mạng che, vẫn nhận ra sự lạnh lùng quen thuộc, nhưng khác với cái lạnh của Ứng Hoan Hoan, nàng vẫn luôn tỏa ra thứ cảm kiêu ngạo có ngay từ lúc sinh ra. Cũng có thể đây là nguyên nhân khiến nàng ưu tú như vậy.

Lăng Thanh Trúc có thể nhận thấy người thanh niên đó đã đến cạnh mình. Đôi mắt chưa hề dao động trước cả cái chết lúc này không kìm được mà có dấu hiệu hỗn loạn. Tay nắm chặt lại khống chế cảm xúc, cố gắng không để mình nhìn người nam tử chói sáng kia.

Dường như đã hoàn toàn khác hẳn so với sự thảm liệt ba năm về trước.

Trong khi đó, người thanh niên kia dường như cúi người xuống ôm ngang hông nàng. Đầu óc Lăng Thanh Trúc bỗng chốc trở nên trống rỗng, nhưng rồi nàng sực tỉnh, liền giãy giụa dữ dội.

- Đừng động đậy.

Giọng nói trầm đục vang lên, thân thể Lăng Thanh Trúc hơi cứng lại, cuối cùng ngẩng lên, một gương mặt trẻ tuổi trưởng thành, kiên nghị hơn ba năm trước lọt vào tầm mắt.

Lông mày hắn đang nhíu lại, khí chất đó khiến Lăng Thanh Trúc cũng phải khựng người. Ba năm dường như đã thay da đổi thịt cho hắn, thứ ẩn tàng đã dần hiển lộ.

Lăng Thanh Trúc cắn răng, sự giãy giụa cũng yếu dần do thân thể bị thương, chỉ bàn tay đang nắm chặt cho thấy sự dao động trong lòng nàng.

- Lâm…Lâm Động đại ca?

Tô Nhu và rất nhiều đệ tử Cửu Thiên Thái Thanh Cung sững người nhìn người thanh niên bế Lăng Thanh Trúc đang tiến lại gần. Mãi lúc lâu sau Tô Nhu mới sực tỉnh, gương mặt lập tức trào dâng niềm vui sướng.

- Lâm Động đại ca, đúng là huynh rồi! Huynh trở về Đông Huyền Vực rồi sao? Muội biết mà, nhất định huynh sẽ về!

Lâm Động dừng lại trước mặt Tô Nhu, thấy người thiếu nữ vui vẻ như vậy hắn cũng mỉm cười. Thiếu nữ yếu đuối năm đó nay cũng đã trưởng thành.

- Làm tốt lắm!

Lâm Động khẽ thả Lăng Thanh Trúc xuống, đưa tay xoa đầu Tô Nhu. Tô Nhu đỏ mặt, nhưng hành động quen thuộc đó của Lâm Động khiến nàng thấy ấm áp, dường như sự mệt mỏi đã hoàn toàn biến mất.

- Khụ.

Lăng Thanh Trúc đột nhiên khẽ ho một tiếng, tấm mạng lại thêm một vệt đỏ, rõ ràng một chưởng của Lục Phong vừa rồi không hề nhẹ nhàng gì.

- Thanh Trúc sư tỷ không sao chứ?

Tô Nhu giật mình, đệ tử Cửu Thiên Thái Thanh Cung ở xung quanh cũng vội vây lại đầy lo lắng.

Lăng Thanh Trúc khẽ lắc đầu, nhìn những đệ tử Cửu Thiên Thái Thanh Cung toàn thân đầy máu, khẽ nói:

- Lấy lại tinh thần đi, cường địch vẫn chưa bị đẩy lùi…

Nghe vậy, mọi người cũng lấy lại sự tỉnh táo, sắc mặt ngưng trọng. Xung quanh còn có đại quân Nguyên Môn đang nhăm nhe, giờ đến Lăng Thanh Trúc cũng bại dưới tay đại trưởng lão Nguyên Môn, vậy là họ mất đi sức mạnh cuối cùng rồi.

- Việc tiếp theo cứ giao cho Đạo Tông ta, mọi người bảo vệ nàng ấy!

Lâm Động nhìn Lăng Thanh Trúc, ánh mắt nàng đã trở lại sự lạnh lùng, chỉ là vẫn không nhìn hắn, mỗi khi ánh mắt chạm nhau là nàng lập tức nhìn sang chỗ khác.

- Lâm Động đại ca…Huynh cẩn thận đấy. Thực lực của đại trưởng lão Nguyên Môn rất mạnh.

Tô Nhu cắn môi, tuy lý trí mách bảo rằng Lâm Động nên tránh đi mới đúng, nhưng sự tin tưởng mù quáng của nàng với hắn lại khiến nàng thốt ra như vậy.

- Bằng hữu Đạo Tông hôm nay ra tay tương trợ, Cửu Thiên Thái Thanh Cung xin được cảm tạ! Nhưng nếu không thể đánh lui địch thì xin hãy rời đi trước, Cửu Thiên Thái Thanh Cung ta dù có bị tiêu diệt cũng sẽ không thỏa hiệp với Nguyên Môn!

Lăng Thanh Trúc hơi cụp mắt, khẽ nói.

Tô Nhu nghe vậy thì le lưỡi không dám nói gì, với quan hệ thân thiết của mình với Lăng Thanh Trúc, nàng mơ hồ cảm thấy giữa hai người kia có mối quan hệ gì đó. Ba năm trước khi Lâm Động rời đi, nàng từng thấy Lăng Thanh Trúc thỉnh thoảng ngẩn người ra trong lúc tu luyện, bộ dạng đó rõ ràng chỉ có khi nhớ một ai đó.

Điều này khiến Tô Nhu thấy rất lạ, tính cách Lăng Thanh Trúc lạnh lùng kiêu ngạo, tu vi tâm cảnh vô cùng lợi hại. Bao năm nay ở Đông Huyền Vực có không biết nhiều thiên tài yêu nghiệt các nơi ngưỡng mộ nàng, nhưng cuối cùng chẳng có tiến triển gì về mối quan hệ đó. Có lúc thậm chí Tô Nhu còn cho rằng trong trời đấ này thật sự chẳng có nam tử nào khiến vị sư tỷ thanh cao ngạo nghễ như tiên này giống như thiếu nữ thông thường. Vì thế khi thấy Lăng Thanh Trúc như vậy, Tô Nhu thấy vô cùng chấn động.

Nhưng điều khiến nàng thấy nghi hoặc đó là, nếu Lăng Thanh Trúc và Lâm Động đại ca đã có quan hệ, vậy tại sao tỷ ấy lại lạnh lùng, thậm chí làm như không quen biết như vậy?

Dù vậy, nhưng Lăng Thanh Trúc ở Cửu Thiên Thái Thanh Cung rõ ràng rất uy nghiêm, Tô Nhu cũng không dám hỏi.

- Cái gì mà bằng hữu Đạo Tông? Lẽ nào nàng không biết tên ta?

Lâm Động nhíu mày vì lời nói của Lăng Thanh Trúc, ánh mắt có phần giận dữ, nữ tử này cố tình chọc giận hắn sao?

Lăng Thanh Trúc không ngẩng lên, cũng chẳng đáp lại.

Thấy nàng như thế, Lâm Động hừ một tiếng rồi quay người đi. Lăng Thanh Trúc không kìm được nắm chặt tay lại, khẽ cắn môi nhưng vẫn không nói lời nào.

Có điều, Lâm Động đi được hai bước bỗng nhiên quay lại, trước ánh mắt chấn kinh của đệ tử Cửu Thiên Thái Thanh Cung, chưởng phong nhằm thẳng vào vị trí má lttt.

Cảm nhận được chưởng phong, Lăng Thanh Trúc hơi run lên, mắt nhắm lại không động đậy.

Đầu ngón tay lướt qua mặt Lăng Thanh Trúc, nàng bỗng cảm thấy má hơi lạnh, tấm mạng đã bị gỡ xuống.

Gương mặt mỹ lễ gần như hoàn mỹ hiện ra trước mặt mọi người, cả không khí dường như cũng sáng bừng lên.

- Ngươi!

Lăng Thanh Trúc giật mình, vội vàng mở mắt, tay chạm lên mặt rồi sững sờ nhìn tấm mạng trong tay Lâm Động. Gương mặt trắng trẻo lạnh lùng kia cuối cùng cũng hiện vẻ giận dữ. Cảnh tượng trước mắt khiến tất cả đệ tử Cửu Thiên Thái Thanh Cung, bất luận nam nữ, đều có phần thất thần. Trong cung môn, từ trước tới giờ Lăng Thanh Trúc đềy lạnh lùng lãnh đạm, rất ít khi để lộ vẻ như tiên giáng trần thế này.

- Như thế này nhìn đẹp hơn. Ta không thích làm ra vẻ tiên tử trước mặt ta.

Lâm Động cũng hoảng hốt trong chốc lát, thấy vẻ giận dữ ngượng ngùng của Lăng Thanh Trúc, hắn cười.

- Ai cần ngươi thích với không thcihs.

Lăng Thanh Trúc giận dữ, thế nhưng cho dù như vậy vẻ đẹp của nàng vẫn câu hồn động phách.

- Ha ha…

Lâm Động cười lớn, rồi ánh mắt dần lạnh đi, hắn quay sang nhìn đám cường giả Nguyên Môn, cười nhạt:

- Chuyện tiếp theo cứ để ta.

Tấm mạng che mặt bị hắn giật mất dường như cũng khiến nàng có phần hỗn loạn. Nàng cắn môi kìm chế sự ngượng ngùng. Dù thế nào, Lâm Động xuất hiện vào lúc quan trọng này cũng khiến tâm cảnh lặng như mặt hồ của nàng gợn sóng.

Quan hệ giữa nàng và hắn phức tạp đến mức khiến nàng cũng cảm thấy đau đầu. Với tính cách của cả hai, thật sự họ không thể dễ dàng quên đi sự việc xảy ra năm đó. Cho dù thế nào, trong trái tim mỗi người, đối phương đều có một vị trí đặc biệt nào đó. Điểm này đến Lăng Thanh Trúc cũng không thể không thừa nhận. Nếu là nam tử khác giật tấm mạng thì có lẽ nàng đã đâm kiếm ra rồi. Nhưng là Lâm Động thì hành động khiến nàng có thể động sát tâm lại chỉ có thể khiến nàng giận dữ và ngượng ngùng.

Lăng Thanh Trúc vốn dĩ lạnh lùng kiêu ngạp. Điểm này đã được thể hiện ngay lần đầu gặp mặt vào nhiều năm trước. Nhưng lần đó nàng là niềm tự hào của Cửu Thiên Thái Thanh Cung còn Lâm Động chỉ là người của một phân gia tông tộc ở một vương triều cấp thấp. Bất luận về địa vị hay thực lực, khoảng cách giữa họ cũng là một trời một vực.

Năm đó trên đỉnh núi, Lăng Thanh Trúc vốn định dùng một kiếm giết chết kẻ đã hủy hoại sự trong trắng của mình. Nhưng ánh mắt sáng ngời và nhiệt huyết của hắn đã khiến nàng không thể hạ thủ. Lúc đó nàng đã biết, người thanh niên nhìn có vẻ yếu đuối này đã mang trong mình sự cố chấp và nhẫn nại không ai sánh kịp.

Nàng cũng biết mình đã trở thành mục tiêu phấn đấu theo đuổi của hắn.

Hơn nữa, nàng cũng biết, để đạt đến mức này hắn đã phải nỗ lực đến thế nào.

Thế là, vì ngày ấy, người thiếu niên non nớt đó đã bắt đầu phấn đấu trên con đường đầy chông gai, vết thương đầy người cũng chưa từng hối hận.

Có điều, có lẽ nàng khi ấy không thể ngờ, vào một ngày nhiều năm sau, người thiếu niêm yếu đuối kia lại đứng trước mặt mình, dùng tấm lưng rộng kia chặn hết phong ba bão táp mà nàng không thể chống đỡ được.

Tâm trạng sôi trào, hồi ức xa xưa bỗng ồ ạt đổ về, đôi mắt Lăng Thanh Trúc cuối cùng trở nên dịu dàng, giọng nói nhẹ nhàng truyền đến tai Lâm Động.

- Cẩn thận đấy!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.