Vũ Động Càn Khôn

Chương 167: Cường giả đứng đầu bốn người trẻ tuổi!



Hồng mang phá không dẫn động kỳ lực của thiên địa, thanh thế này đúng là khiến cho người ta sợ hãi vô cùng.

Khi đạo hồng mang kia gần tới nơi, tất cả mọi người trong khu lều trại đều dùng ánh mắt kinh ngạc tập trung vào người này.

"Vút!"

Trong vô số ánh mắt hiếu kỳ, đạo hồng mang kia dùng một loại tốc độ cực kỳ nhanh chóng và mãnh liệt phá không mà đến, khi hồng mang tới gần mọi người mới kinh ngạc phát hiện, cái bóng đỏ kia lại chính là một con ưng khổng lồ vô cùng thần tuấn.

Con ưng khổng lồ có tốc độ cực nhanh, chỉ cần hai cánh vỗ vỗ là tiếng sấm ì ùng vang lên.

Khi tốc độ của con ưng khổng lồ chậm lại, ánh mắt của mọi người dừng lại trên lưng của con ưng, ở nơi đó có một người mặc áo xanh chắp tay đứng thẳng, mái tóc nhẹ đưa theo gió, có vẻ hào hiệp vô cùng, khí thất như vậy thôi cũng khiến cho người khác khâm phục.

Người đứng trên con ưng khổng lồ hơi cúi đầu, bình thản như nước đảo mắt nhìn qua đám người phía dưới, sau đó liền thu hồi ánh mắt, giống như ở bên dưới chẳng có gì khiến hắn phải chú ý.

"Lâm Lang Thiên đại ca tới rồi!"

Nhìn bóng người mặc áo xanh trên lưng con ưng khổng lồ, đám người Lâm Trần nhất thời kinh hỉ reo lên, trong ánh mắt của họ hiện lên sự hâm mộ.

"Hắn chính là Lâm Lang Thiên sao..."

Lâm Động cũng nhìn chằm chằm vào nam tử áo xanh đứng trên con ưng ngạo thị thiên địa, hắn nhận ra người này vô cùng bình thản nhìn mọi người, mà chính xác hơn đó là không thèm nhìn.

Đương nhiên, lấy thực lực của hắn, đúng là có tư cách thể hiện như vậy.

Nhìn người này, Lâm Động không thừa nhận không được, Lâm Lang Thiên này đúng là một tuấn nam hiếm có, chỉ độc tính khí chất thôi, hắn cũng là một biểu tượng rồi.

"Đứng dưới chân ưng"

Lâm Động nhìn chằm chằm bóng người áo xanh, sau một lát hắn mới nhìn con ưng bên dưới, ánh mắt của hắn lập tức co rút lại.

"Con ưng này là do hắn sử dụng Nguyên Lực biến thành, chứ không phải ưng thật, nhưng mà con ưng khổng lồ này lại chẳng khác gì ưng thực, trên mình nó cũng có khí chất của ưng, nếu như ta đoán không sai, tiểu từ này sợ rằng đã bước chân vào Tạo Khí Cảnh trong Tạo Hóa Tam Cảnh!"

"Hắc hắc, cần này tuổi mà đã bước chân vào Tạo Khí Cảnh, Lâm Động, đối thủ của ngươi đúng là vô cùng cường hãn."

Thanh âm của Tiểu Điêu đột nhiên vang lên trong đầu Lâm Động.

"Tạo Khí Cảnh!"

Nghe thấy Tiểu Điêu nói thế, hai mắt Lâm Động giật giật, hắn biết rõ thực lực như vậy đại diện cho cái gì, cho dù ở trong vương triều Đại Viêm, cường giả Tạo Khí Cảnh cũng sếp vị trí hạng nhất!

Lâm Động chăm chú mím môi, ánh mắt bướng bỉnh ngoan cường nhìn vào thân ảnh mặc áo xanh, sau đó chậm rãi nhìn xuống, từ khi hắn hiểu chuyện, hắn đã nói với cha hắn rằng, tôn nghiêm của cha bị mất, có một ngày hắn sẽ đòi lại!

Có thể Lâm Lang Thiên đã sớm quên mất người của chi lẻ trong Tộc Hội năm đó bị hắn đánh tàn phế, nhưng đối với cho Lâm Động mà nói, hắn không thể quên!

Năm tháng qua đi nhưng ý nghĩ kia chưa bao giờ phai nhạt, ngược lại nó đã thấm sâu vào trong linh hồn, cho nên cho dù đối thủ của hắn có mạnh bao nhiêu thì hắn cũng không nhụt chí từ bỏ quyết tâm!

Đương nhiên, hiện giờ hắn vẫn phải cố gắng kiềm chế hận ý trong lòng, bởi vì hiện giờ hắn không thể chống lại được thiên tử chi kiêu (1) của dòng họ Lâm này!

(1): Thiên tử chia kiêu: Con cưng của trời

Đám người Lâm Trần không nhìn thấy sắc mặt của Lâm Động, ánh mắt của bọn họ hoàn toàn chăm chú hướng lên bầu trời, ở nơi đó có Lâm Lang Thiên đang đứng, uy vọng của hắn dường như đã có chút vượt qua trưởng lão của dòng họ, trong lòng thể hệ trẻ, Lâm Lang Thiên chính là chiến thần bất bại!

Dưới ánh sáng của hắn, thế hệ trẻ của dòng họ Lâm trở nên nhạt nhòa!

"Ha ha, Lâm Lang Thiên, vẫn bị ngươi tới trước một bước!"

Trong khi mọi người đang kinh hãi vì khí chất của Lâm Lang Thiên thì một tiếng cười vang rền như sấm vọng từ chân trời tới, sau đó mọi người nhìn thấy một đạo ánh sáng màu vàng phá không lao tới, một cỗ khí thế cường hãn lập tức bao phủ thiên địa.

Cổ khí thế này tràn đầy cuồng ngạo, nhưng cho dù có cuồng ngạo, người khác cũng không dám có ý niệm bất mãn. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Kim quang phá không, Nguyên Lực trong thiên địa bập bềnh, kim quang đang bay từ phía chân trời kia hóa ra lại là một thanh trường thương màu vàng dài chừng 10 trượng, trên trường thương có một bóng người mặc áo màu vàng, một cỗ ngạo khí cũng theo đó tỏa ra, giống như là một thanh tuyệt thế cuồng thương đứng thẳng trong thiên địa!

Mọi người nhìn bóng người đạp trên cây thương lớn màu vàng, trên mặt không ít người đều hiện lên sự hâm mộ, đời mình nếu mà được uy phong như thế này thì đúng là không uổng phí công phu khổ tu.

"Vương Viêm đại ca cũng tới!"

Mấy người của Dòng họ Vương nhìn bóng người đạp trên cây thương lớn màu vàng, trên mặt hiện lên sự vui mừng.

"Không nghĩ tới lần này dòng họ Vương lại cử Vương Viêm tới."

Đám người Lâm Khả nhìn bóng người đứng trên cây thương lớn màu vàng, hơi kinh ngạc nói.

"Hắn không nên tới?"

Lâm Động ngẩn ra, hỏi.

"Dòng họ Vương có hai vị tuyệt thế thiên tài... Người này là Vương Viêm, còn có một người khác chính là ca ca của hắn, tên là Vương Chung, Lâm Lang Thiên cũng rất kiêng kị người này, năm đó hai người mấy lần giao thủ nhưng chưa bao giờ phân định thắng bại."

Lâm Khả cười nói.

"Thực lực của Vương Viêm này chắc là Tạo Hình Cảnh, so với Lâm Lang Thiên kém một bậc, nhưng mà cây thương lớn màu vàng dưới chân hắn lại có chút bất phàm, chắc là một kiện cao cấp Linh Bảo, có Linh Bảo này tương trợ, cho dù hắn phải đối mặt với cường giả Tạo Khí Cảnh, hắn cũng có thể đánh một trận."

Thanh âm của Tiểu Điêu lại vang lên.

"Cao cấp Linh Bảo."

Nghe thấy Tiểu Điêu nói như thế, hai mắt Lâm Động giật giật, hắn biết chia thành 3 cấp bậc đó là thấp, trung, cao, thanh Toái Băng Kiếm trong tay Lâm Khả chỉ là Linh Bảo cấp thấp, không nghĩ tới này Vương Viêm này lại giàu có như vậy, chân đạp cao cấp Linh Bảo, loại bảo vật này cho dù có đào tung 3 tấc đất trong Viêm Thành cũng chẳng tìm ra một kiện.

"Đám người của dòng họ lớn này quả nhiên có đãi ngộ phong phú." Lâm Động trong lòng cười khổ một tiếng, hắn từng này tuổi rồi mà Linh Bảo cấp thấp còn chưa được sờ, vậy mà những người này ai cũng có một kiện.

"Ha hả, không nghĩ tới lần này ngươi lại tới đây."

Trên bầu trời, Lâm Lang Thiên đảo mắt nhìn cây thương lớn màu vàng dưới chân Vương Viêm, sau đó khẽ cười nói.

"Thế nào? Khinh thường ta?"

Nghe vậy, hai hàng lông mày của Vương Viêm nhíu lại, cười nói:

"Lần này đại ca ta đang bế quan tới giai đoạn quan trọng, nếu không thì bảo bối trong Cổ Mộ Phủ lần này sẽ về tay dòng họ Vương chúng ta tất cả."

"Ha hả, Vương Viêm, một năm không gặp, khẩu khí của ngươi vẫn còn cuồng ngạo như xưa."

Vương Viêm vừa mới nói xong thì bên cạnh đã vang lên một tiếng cười khẽ, lam quang đột nhiên hiện lên, có một cái bóng đỏ lao vút tới, chớp mắt đã xuất hiện trên bầu trời.

Những người bên dưới vội vàng nhìn sang, chỉ thấy đây chính là một con Phong Loan (2) dài hơn 10 trượng (3), hai cánh đang vỗ, thân hình nó đứng trên bầu trời, một cỗ khí tức rất mạnh thì trên cơ thể Phong Loan khuếch tán ra xung quanh.

(2): Loan: một loài chim Phượng trong truyền thuyết.

(3): Trượng: một trượng = 10 thước, 1 thước tương đương với 1 mét.

Trên lưng Phong Loan có một nam tử áo xanh lam đang đứng, khuôn mặt của nam tử này tuấn tú với mức yêu dị, nếu bàn về khoản hình dáng thì người này còn hơn Lâm Lang Thiên một chút, hắn cầm trong tay một cái quạt lông màu xanh đậm, chậm rãi phe phẩy, khí chất quý tộc ưu nhã cũng hiện ra.

"Đấy là thiên tài của dòng họ Tần, Tần Thế."

Nghe thấy Lâm Khả nói, Lâm Động im lặng gật đầu.

"Lại là một tên Tạo Hình Cảnh, hơn nữa Phong Loan của hắn cũng co thực lực Tạo Hình Cảnh, tắc tắc, tiểu tử, hôm nay ngươi gặp đả kích rồi."

Lâm Động đảo cặp mắt trắng dã, nhưng hắn không cảm thấy bị đả kích giống như lời Tiểu Điêu nói, những người này tuy rằng đều còn trẻ, nhưng mà tuổi tác lại hơn hắn mấy năm, hắn có tự tin sau này mình còn siêu việt hơn đám thiên tử chi kiêu này!

"Tần Thế, cái tên gia hỏa nam không ra nam, nữ không ra nữ ngươi cũng tới góp vui sao, hắc, lại còn đem theo cả Phong Loan Điểu của dòng họ Tần nữa, đúng là chuẩn bị chu đáo đấy."

Vương Viêm liếc mắt nhìn Tần Thế một cái, cười hắc hắc nói.

"Ngươi chẳng phải cũng mang Đại La Kim Thương của dòng họ Vương tới đây sao, Lâm Lang Thiên đã tiến vào Tạo Khí Cảnh, nếu như chuẩn bị không chu toàn toàn, tới lúc đó chỉ có cách đứng nhìn người khác mà thôi."

Tần Thế phe phẩy cây quạt lông màu xanh đậm trong tay, mỉm cười nói.

Vương Viêm bĩu môi, ánh mắt chuyển sang nhìn phong ấn trên đỉnh núi, nói:

"Khi nào ra tay phá phong ấn này?"

"Không vội, chúng ta còn phải chờ một người nữa."

Lâm Lang Thiên cười nhạt nói.

"Chờ ai? Gia tộc Hoàng Phổ chẳng phải nói rằng họ không có người tới sao?"

Vương Viêm ngẩn ra, cau mày nói.

"Gia tộc Hoàng Phổ đúng là không có người tới, nhưng mà họ còn mời một người lợi hại hơn tới đây."

Lâm Lang Thiên cười nói.

"A? Là ai vậy? Trong vương triều Đại Viêm, người có thể để ngươi nói là lợi hại đâu có nhiều?"

Nghe vậy, ngay cả Vương Viêm cũng có chút ngạc nhiên.

"Ha hả, Lang Thiên huynh thật ra quá đề cao Thanh Trúc rồi, có mấy người đứng đầu thế hệ trẻ của vương triều Đại Viêm ở đây, Thanh Trúc lần này sợ rằng không có thu hoạch gì rồi."

Ngay khi Vương Viêm vừa nói xong, một thanh âm nhẹ nhàng êm du vang lên khắp thiên địa, tiếng nói kia cực kỳ ưu nhã, giống như có một ma lực đặc thù khiến cho không ít người ngỡ ngàng say mê.

"Người này thật là lợi hại!"

Trong đầu Lâm Động cũng bị tiếng nói kia mê hoặc nhưng mà hắn tỉnh lại ngay, trong mắt hắn hiện lên sự hoảng sợ, sau đó nhìn lên bầu trời, thấy một đạo thanh quang đang bay tới, cuối cùng hóa thành một đóa Thanh Liên (4).

(4) Thanh Liên: sen xanh

Đứng trên Thanh Liên là một bóng hình xinh xắn, tuy có sa mỏng che mặt, nhưng chỉ cần nhìn vào đôi mắt trong suốt như pha lê kia thôi cũng đủ làm cho bầu trời ảm đạm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.