- Mẹ nó chứ, nơi này là nơi quỷ quái nào vậy?
Lâm Động ở trong một cánh rừng rậm, ở trong cánh rừng này nơi đâu cũng bao phủ bởi một màn sương trắng. Màn sương này vô cùng cổ quái, thậm chí ngay cả tinh thần lực cũng rất khó xuyên qua. Hơn nữa ở trên thiên không còn dày đặc hàn khí băng lãnh. Thứ hàn khí đó, cho dù là có thực lực như Lâm Động cũng cảm thấy khó chịu, cho nên sau trong hai ngày lạc vào nơi này, hắn cơ bản là đi lòng vòng lung tung ở trong đó.
Hai ngày đi lòng vòng hiển nhiên cũng khiến cho Lâm Động có chút buồn bực, hắn cơ hồ đã bị giam cầm trong này rồi.
- Sương mù ở đây có chút cổ quái, ta cũng không giúp gì được cho ngươi.
Tiểu điêu ở bên cạnh khua khua móng vuốt, tỏ vẻ không thể giúp đỡ được.
Lâm Động bất đắc dĩ thở dài một cái, bóp bóp trán, từ trong túi Càn Khôn lôi ra một tấm bản đồ, nhìn một hôi lâu mới lẩm bẩm nói:
- Tính thời gian thì chúng ta đã rời Viêm Thành được gần bốn tháng rồi, trên dường đã đi qua bốn quận thành, bao gồm cả quận Đại Dương. Nếu bản đồ không sai chúng ta hiện tại đã tới địa phận quận Đại Hoang rồi.
- Đúng rồi, ta nghĩ ra rồi, đây là Mê Vụ Lâm, là một cánh rừng quỷ dị ở ngoài rìa quận Đại Hoang, chúng ta không ngờ lại đi vào đây, khó trách không thể tìm được lối ra.
Trầm ngâm một lát, ánh mắt Lâm Động chợt sáng lên như nhớ ra điều ra.
- Vậy phải đi ra thế nào?
Tiểu điêu miễn cưỡng hỏi.
Nghe thấy vậy, Lâm Động lại ngẩn người ra, rồi cười khổ đáp:
- Chúng ta không biết chút gì về địa hình ở đây, nghe nói chỉ có một con đường đúng duy nhất, trừ phi có người dẫn đường, nếu không muốn đi ra e rằng rất khó.
- Cần có người dẫn đường?
Tiểu điêu bất đắc dĩ lắc đầu, ngồi trên đầu Tiểu Viêm, nói:
- Đi về bên phải, ở đó có chút nguyên lực ba động.
Lâm Động khẽ sửng sốt, hiển nhiên không ngờ rằng tiểu điêu ở nơi như thế này vẫn có thể cảm nhận được một khoảng cách xa như vậy.
- Đừng ngạc nhiên, đó là cực hạn của ta rồi, sương mù này có năng lực ngăn chặn dò xét rất mạnh mẽ, xa hơn nữa ta cũng hết cách.
Tiểu điêu lườm lườm nói.
Lâm Động cười khổ, trên đường tới đây bọn họ chưa cái khổ gì là chưa nếm qua, một tháng trước còn bị hai con Yêu thú cấp bậc Tạo Khí Cảnh truy sát hai ngày liền mà vẫn không làm sao, không ngờ lọt vào nơi này lại trở nên thê thảm như vậy.
- Đi thôi!
Vẫy tay với Tiểu Viêm, Lâm Động nhằm về phía bên phải bước đi. Tiểu Viêm cũng nhanh nhẹn đi theo.
o0o
Ầm!
Trên một mảnh đất trống bao phủ bởi sương mù dày đặc, mấy chục người đang dựa sát vào nhau, ở xung quanh bọn họ thỉnh thoảng lại có một con Yêu thú dữ tợn mình toàn mùi máu tanh xuất hiện. Tuy nhiên ngay sau đó liền bị mấy chục đạo nguyên lực hùng hậu đánh tan thành thịt vụn.
- Những con súc sinh này thật là đáng ghét. Quán chủ, bao giờ mới kết thúc đây!
Trong đám người kia, một gã nam tử một kiếm chém chết một con Yêu thú, quệt đi vệt máu bắn lên trên mặt, chửi mắng.
- Chú ý một chút, đợi ra khỏi đây là xong!
Một nam tử trung niên lưng hổ eo gấu trả lời. Tay hắn cầm một thanh trọng kiếm màu đen tràn ngập sức mạnh, những Yêu thú kia chỉ cần chạm vào một chút là rách da rơi thịt.
Vị nam tử trung niên này thực lực hiển nhiên là mạnh nhất trong đám người này, đã tiến vào cấp bậc Tạo Hình Cảnh tiểu thành, cho dù là đối diện với vô vàn Yêu thú vây hãm vẫn không có chút hoảng loạn, ngược lại còn đem tất cả Yêu thú chém bay di.
- Phụ thân cố lên!
Ở chính giữa đám người có một cô bé chừng mười hai mười ba tuổi, thân mặc áo hồng nhạt, nhìn thấy nam tử trung niên biểu hiện anh dũng không kìm được vỗ tay nói. Thanh âm ngây thơ mà dễ thương như thiên sứ khiến tất cả mọi người không khỏi cười lên, phảng phất tất cả sự mệt nhọc đều đã bị bé gái xinh xắn này xua tan đi.
- Nhân Nhân, cẩn thận!
Bên cạnh bé gái, một nữ tử chừng hai mươi tuổi vội vàng lôi bé gái lại bên mình. Nữ tử này thân hình cao ráo, chiếc áo hơi ôm sát người khiến thân hình càng thêm vẻ lả lướt quyến rũ, dáng vẻ khá xinh đẹp, chỉ là sống mũi cao tỏa ra dáng vẻ đầy kiêu ngạo.
- Dạ!
Bé gái được gọi là Nhân Nhân ngoan ngoãn đáp, trốn vào sau lưng nữ tử, đôi mắt to lén lút nhìn ra ngoài.
Giao chiến ở đây đã kéo dài gần nửa tiếng đồng hồ, những Yêu thú kia mới chịu bỏ lại một đống thi thể rút lui.
Khi những Yêu thú này đã rút đi hết, những người ở đây đa số đều ngồi phịch xuống đất, không ngờ thở phì phì, hiển nhiên là đã rất mệt mỏi.
Nhìn thấy mọi người mệt mỏi, nam tử trung niên cũng không khỏi lắc đầu, vừa định nói gì ánh mắt đột nhiên biến động, mục quang nhìn chằm chằm về đám sương mù phía trước, lớn tiếng quát:
- Ai?
Nghe thấy nam tử trung niên đột nhiên quát, những người vừa ngồi xuống ở đây vội vàng đứng dậy, tay cầm chặt vũ khí, mục quang khẩn trương nhìn về phía trước.
Dưới ánh mắt khẩn trương chăm chú của bọn họ, một đạo thân ảnh chậm rãi từ trong sương mù đi ra, nhìn đám người đang vô cùng căng thẳng, hắn gãi gãi đầu, nói:
- Các vị không cần lo lắng, ta không có ý xấu, chỉ là xông nhầm vào đây, không tìm được đường ra.
Nhìn thấy thiếu niên xuất hiện trước mặt, những người kia mới thở phào một cái. Tuy nhiên nam tử trung niên vẫn nhìn chăm chú vào Lâm Động, không hề vì tuổi tác của hắn mà tỏ ra lơi lỏng, bởi vì hắn đã từ trên thân thể của Lâm Động cảm nhận thấy mùi vị sự nguy hiểm.
- Vị tiểu huynh đệ này từ xa tới sao?
Nam tử trung niên nhìn Lâm Động, đột nhiên nói.
- Ừ!
Lâm Động cười, sau đó ôm quyền nói:
- Vị lão ca này không biết có thể cho ta đi theo được không, nếu có thể thuận lợi rời khỏi nơi này ta sẽ trả thù lao cho các người.
- Không được, chúng ta không đem theo người lạ! Ngươi tự đi đi!
Lúc này, nữ tử xinh đẹp đem theo bé gái tiến lên, mục quanh nhìn dò xét trên người Lâm Động, nói.
- Tỷ tỷ, hắn một mình lạc đường rồi!
Bé gái xinh đẹp dễ thương bên cạnh nói nhỏ.
Nữ tử xinh đẹp lườm bé gái một cái, sau đó nói nhỏ với người trung niên:
- Phụ thân, tình trạng của chúng ta hiện nay không tốt, đem theo một người lai lịch bất mình làm vướng chân, quá nguy hiểm!
Nghe thấy lời của nàng ta, người trung niên không lập tức bày tỏ thái độ, mục quang nhìn chằm chằm vào Lâm Động, một lúc sau mới trầm giọng nói:
- Vị huynh đệ này, đội ngũ của chúng ta đang có chút rắc rối, nếu ngươi đi theo chúng ta e rằng sẽ bị nguy hiểm. Đương nhiên, chúng ta không phải không muốn giúp ngươi, nếu ngươi không sợ nguy hiểm thì có thể đi cùng, chúng ta có thể đem ngươi ra khỏi Mê Vụ Lâm.
- Phụ thân!
Thấy người trung niên không ngờ đồng ý, nữ tử xinh đẹp vội vàng nói, nhưng đã bị nam tử trung niên giơ tay ngăn lại.
- Đa tạ lão ca!
Lâm Động cười cười, lại chắp tay hướng về phía nam tử trung niên tạ ơn. Đây là đội ngũ đầu tiên hắn gặp sau mấy ngày lang thang ở đây, hắn tất nhiên không dễ dàng bỏ qua. Nơi quỷ quái này, hắn thực sự không muốn ở lâu thêm nữa.
Nhìn thấy Lâm Động quả nhiên đi tới, nữ tử xinh đẹp nhướng mày lên.
- Tiểu tử tên Lâm Động, đa tạ lão ca trượng nghĩa tương trợ!
Lâm Động đi tới gần nam tử trung niên, cười nói.
Nam tử trung niên xua tay, ánh mắt nhìn cẩn thận vào Lâm Động, sau đó dừng lại một lát vào con hổ nhỏ lông đỏ rực trong lòng hắn. Bạn đang đọc truyện được lấy tại
chấm cơm.
Con hổ nhỏ trong lòng Lâm Động đương nhiên là Tiểu Viêm, qua lần thăng cấp vừa rồi, nó đã có thể khống chế sự biến hóa của thân hình. Vì để không kéo tới sự cảnh giác và bài xích của những người này, cho nên hắn không cho Tiểu Viêm biến thành trạng thái chiến đấu.
- Hà hà, tại hạ Khương Lôi, Quán chủ Võ quán Ưng Chi, đây là hai con gái của ta, Khương Tuyết và Nhân Nhân. Những người khác đều là huynh đệ trong Võ quán Ưng Chi.
- Tiểu tử Lâm Động, xin chào Khương Quán chủ!
Lâm Động cười cười chắp tay, trong lòng thầm kinh ngạc, không hổ là nơi mạnh nhất của Vương triều Đại Viêm, chỉ là một võ quán đã có cường giả Tạo Hình Cảnh tọa trấn, so với Võ quán Cuồng Đao ở trấn Thanh Dương rõ ràng là một trời một vực.
- Hà hà, tiểu huynh đệ Lâm Động đừng khách khí, ngươi nghỉ ngơi trước, chúng ta tạm nghỉ một lát rồi xuất phát, có lẽ ngày mai là có thể ra khỏi Mê Vụ Lâm rồi.
Khương Lôi cười lớn, vỗ vỗ vai Lâm Động, sau đó quay người chỉnh đốn lại đội ngũ.
- Hừ, phụ thân lòng tốt quen rồi, hy vọng ngươi tốt nhất đừng giở trò, nếu không ta là người đầu tiên giết ngươi!
Nhìn thấy Khương Lôi quay người đi, nữ tử xinh đẹp tên là Khương Tuyết dùng thanh âm băng lãnh nói.
Đối với thái độ thù địch của nữ tử xinh đẹp, Lâm Động không hề để ý, đợi ra khỏi rừng này thì ai đi đường nấy, không cầm quan hệ sâu.
- Đại ca, nó đẹp thật!
Bên cạnh, bé gái xinh đẹp như búp bê ánh mắt to tròn nhìn Tiểu Viêm trong lòng Lâm Động, đột nhiên cười giòn tan nói.
- Ừ, cho ngươi ôm nó!
Nhìn bé gái xinh đẹp trước mặt, trên mặt Lâm Động cũng nở ra nụ cười hòa nhã, bé gái này khiến hắn nhớ lại Thanh Đàn.
Nghe thấy vậy, khuôn mặt xinh xắn của Nhân Nhân nhất thời rạng rỡ, cẩn thận đưa tay ra đem Tiểu Viêm mà Lâm Động vừa đưa ra ôm vào lòng. Tiểu Viêm giẫy dụa một lát cũng đành bất đắc dĩ dừng lại.
Khương Tuyết thấy Lâm Động khi nói chuyện với Nhân Nhân vẻ mặt ôn hòa, vẻ băng lãnh mới bớt đi một chút, nhưng ngữ khí vẫn không tốt đẹp lắm:
- Trong thời gian này ngươi đi theo chúng ta, không hy vọng ngươi bỏ sức lực gì, chỉ cần trốn trong vòng bảo vệ là được, nếu ngươi bị Yêu thú bắt đi, không ai có thể cứu được ngươi.
Nói xong, nàng ta liền cầm tay Nhân Nhân đi về phía đội ngũ kia. Nhân Nhân tay ôm Tiểu Viêm còn quay đầu lại làm ra bộ mặt nghịch ngợm với Lâm Động, khiến Lâm Động không nhịn được cười.
- Đội ngũ này dường như đang bị thứ gì đó theo dõi…
Lâm Động vươn vai một cái, ánh mắt tùy tiện ngó về phía sau, hắn mơ hồ có thể cảm nhận thấy, có thứ gì đó đang đi theo phía sau đội ngũ này.
- Hy vọng có thể bình an rời khỏi nơi quỷ quái này.