Soạt soạt!
Trên bầu trời của hòn đảo, vô số ánh mắt cùng đồng thời nhìn về hai thân ảnh đột nhiên xuất hiện đó. Bọn họ vô cùng kinh ngạc vì có người dám nhúng tay vào chuyện giữa bốn Đại Vương triều.
Cùng lúc đó ba người bọn Mạc Lăng cũng nhận ra Lâm Động, sự xúc động tràn ngập trong mắt. Nhưng rồi ba người đã tỉnh táo lại, sự kích động qua đi và thay vào đó là nỗi lo lắng. Bọn họ biết danh tiếng gần đây của Lâm Động không nhỏ, thậm chí Vương triều Ma Nham cũng không thể làm gì hắn. Nhưng trước mắt, bất cứ ai trong bốn Đại Vương triều này đều không hề thua kém Vương triều Ma Nham, nếu bọn chúng liên thủ thì e là Lâm Động sẽ gặp nguy hiểm.
- Ngươi là Lâm Động?
Vào lúc sắc mặt ba người bọn Mạc Lăng thay đổi, gã nam tử thanh y cũng nhận ra gương mặt Lâm Động, sắt mặt hơi biến, trầm giọng nói.
- Ồ, hắn chính là Lâm Động dám đối đầu với Vương triều Ma Nham đó sao? Hình như cũng chẳng có gì đặc biệt.
Thủ lĩnh của một Vương triều khác cười lạnh liếc nhìn Lâm Động, nói.
Nhưng thủ lĩnh của hai Vương triều còn lại thì không như vậy, ánh mắt chúng trở nên nặng nề khiến người ban đầu kia bất giác khựng người, rồi sắc mặt trở nên khó coi, lạnh băng nói:
- Lâm Động, đừng tưởng Vương triều Ma Nham không làm gì được ngươi là ngươi giỏi lắm. Chuyện này không phải ngươi muốn nhúng tay vào là được đâu, giờ lập tức rút lui ta có thể bỏ qua cho.
- Thứ ấn phù Tông phái này người có duyên mới có được. Ba vị bằng hữu của ta đây đã có được nó thì nên được hưởng truyền thừa. Mấy vị hành động như vậy có phải hơi quá đáng rồi không?
Lâm Động mặc kệ lời của hắn, bình thản nói.
Nghe thế, sắc mặt bốn người bọn nam tử thanh y hơi thay đổi, kẻ cười lạnh vừa rồi thì đại nộ quát lên:
- Tiểu tử ngươi đừng có tự dẫn lửa thiêu mình, ngươi đắc tội Vương triều Ma Nham đã khiến ngươi thành chó nhà có tang rồi. Ta nghe nói Thạch Khôn đã đột phá Nhị Nguyên Niết Bàn, nếu để hắn biết được tin tức của ngươi, e là cái mạng nhỏ của ngươi đã mất rồi, giờ còn dám ở đây nghênh ngang nữa không?
Nghe vậy, cơ mặt ba người bọn nam tử thanh y không khỏi co giật một cái, nhìn cái gã vừa nói với ánh mắt cổ quái.
Lâm Động cũng vì lời nói đó của hắn mà khựng lại một chút, rồi bất cười lắc đầu. Xem ra tên kia vẫn chưa biết tin Thạch Khôn đã bị Lâm Động đánh thành tàn phế. Chẳng trách mà sắc mặt ba người kia lại kỳ quái như vậy.
- Lâm Động huynh, chúng ta không cần phù ấn nữa, cứ cho chúng, chúng ta đi thôi!
Thấy không khí có phần cổ quái, ánh mắt Mạc Lăng ánh lên sự lo lắng, rồi nói lớn.
Bọn họ cũng chưa được biết sự việc chấn động xảy ra trước đây không lâu, vì thế khi thấy Lâm Động có ý định đối đầu với bốn Đại Vương triều bọn họ vội vàng ngăn cản, sợ Lâm Động vì bọn họ mà gặp rắc rối.
- Hắc hắc, vẫn là ba vị bằng hữu của ngươi biết điều, giao ấn phù ra đây rồi cút đi!
Kẻ lúc nào cũng cười lạnh chính là thủ lĩnh của Vương triều Đại Sâm, tên là Tần Sâm. Thực lực của Tần Sâm cũng đã đạt đến cảnh giới Nhất Nguyên Niết Bàn đỉnh phong, có tư cách xung kích Niết Bàn Kiếp lần thứ hai, lời nói chẳng cho Lâm Động được bao nhiêu thể diện.
Thủ lĩnh của ba Đại Vương triều còn lại thì ánh mắt đều ánh lên những tia kỳ dị, nhưng cũng không nói gì, không chế giễu cũng chẳng khuyên ngăn Tần Sâm.
Lâm Động lướt mắt nhìn là biết chúng đang nghĩ gì. Thiết nghĩ ba kẻ đó đã biết tin Lâm Động đánh cho Thạch Khôn tàn phế, vì thế mới không dám ngông nghênh. Nhưng chúng lại không muốn dễ dàng từ bỏ ấn phù, vì thế lúc này muốn Tần Sâm khích tướng để thăm dò thực lực Lâm Động.
Dù nhận được tin tức chấn động đó nhưng bọn chúng vẫn có phần không tin, lúc này nếu Tần Sâm đã chủ động muốn làm tiên phong thì đương nhiên bọn chúng sẽ vui lòng thôi.
Lâm Động vẫy tay một cái, ấn phù trước mặt ba người bọn Mạc Lăng bay đến tay hắn. Thấy Lâm Động hành động như thế, Tần Sâm tưởng hắn chủ động giao nạp, vậy là khóe miệng nhếch lên cười.
- Nó ở đây, lấy được thì là của ngươi!
Thế nhưng Lâm Động không hề giao ra ấn phù như hắn nghĩ, mà ngược lại, Lâm Động khẽ ném cho ấn phù lơ lửng trước mặt, rồi nhìn Tần Lâm với ánh mắt mang chút châm chọc.
- Ngươi dám chơi ta?
Nghe vậy, sắc mặt Tần Sâm tối sầm lại, sát ý dâng tràn trong mắt.
Ba người bọn Mạc Lăng cũng trở nên căng thẳng. Sự tình đến mức này dường như không còn cách nào cứu vãn nữa rồi. Bọn họ chỉ còn cách thầm than trong lòng, Lâm Động đã làm vậy thì bọn họ cũng đành theo thôi.
- Tiểu tử, xem ra có được chút danh tiếng là khiến ngươi không biết mình đang ở đâu nữa rồi. Cũng được thôi, hôm nay ta sẽ dạy ngươi cách làm người!
Ánh mắt Tần Sâm lạnh băng, thân hình lao vút tới, nguyên lực hùng hồn bùng phát, rõ ràng đã thúc động thực lực của Nhất Nguyên Niết Bàn đến cực hạn.
Không thể không nói, thực lực của Tần Sâm quả thực không tệ, so với Thạch Hiên mạnh hơn một bậc. Dù là Thạch Khôn chưa vượt qua Niết Bàn Kiếp lần thứ hai cũng chỉ ngang ngửa với Tần Sâm mà thôi. Chẳng trách mà hắn không hề e dè với Lâm Động, chỉ là hắn không biết rằng những tin tình báo mà hắn đã có được kia, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi đã trở thành vô dụng rồi.
Xoẹt!
Chớp mắt Tần Sâm đã xuất hiện trước mặt Lâm Động, hắn tung ra một quyền, nguyên lực mạnh mẽ tạo thành hình một con hùng sư đầy uy phong gào thét xông về phía Lâm Động. Đồng thời tay kia của hắn định tóm lấy ba tấm ấn phù.
Tần Sâm nghĩ rằng với đòn công kích này của mình đủ để đánh lui Lâm Động, đến lúc đó dễ dàng cướp đi ấn phù.
Uỳnh!
Thế nhưng có những lúc sự thực lại quá tàn khốc. Đối mặt với nắm đấm đó của Tần Sâm, Lâm Động chỉ bình thản giơ bàn tay ra rồi nắm lấy con sư tử tạo nên từ nguyên lực, siết năm ngón tay lại, chỉ nghe rắc một tiếng, con hùng sư lập tức nổ tung.
- Chút bản lĩnh này mà cũng học đòi người ta huênh hoang, thật mất mặt!
Bóp nát đòn công kích toàn lực của Tần Sâm, Lâm Động lắc lắc đầu, khi Tần Sâm còn chưa kịp tỉnh lại, Lâm Động phất tay, một đạo kình phong cuồng bạo cuồn cuộn nhanh như chớp ập vào mặt Tần Sâm.
Bốp!
Ngay lập tức một ngụm máu tươi xen lẫn hai cái răng cửa phụt ra từ miệng Tần Sâm, sau đó trước vô số ánh mắt kinh hoàng như gặp quỷ, Tần Sâm lộn mấy vòng rồi rơi xuống hòn đảo lơ lửng trên không kia.
Những người vốn muốn xem náo nhiệt lúc này đều trố mắt, há hốc miệng. Hiển nhiên bọn họ không thể ngờ được, Tần Sâm đã bị Lâm Động dùng một cái tát liền đánh bay, đó là cường giả Nhất Nguyên Niết Bàn cơ mà!
- Ực!
Ba người bọn Mạc Lăng vốn vô cùng lo lắng lúc này không kìm được nuốt nước bọt, ánh mắt đầy chấn động nhìn Lâm Động. Mới ba tháng không gặp mà thực lực Lâm Động dường như đã vượt xa bọn họ, đồng thời đạt được đến mức khiến bọn họ phải ngưỡng vọng.
Ba người bọn nam tử thanh y mang theo ánh mắt đầy phức tạp và kinh hãi nhìn cảnh tượng đó. Bọn chúng vừa nhìn Lâm Động đang lơ lửng trên không, cánh tay không kìm được mà run lên. Xem ra những thông tin mà bọn chúng nhận được là thật rồi. Một tát đánh bay Tần Sâm, một cường giả Nhất Nguyên Niết Bàn như đánh một con chó, thực lực này nếu nói Lâm Động đánh bại Thạch Khôn thực lực Nhị Nguyên Niết Bàn cũng không phải chuyện quá khó tin.
Trên hòn đảo kia, Tần Sâm mặt mày bê bết máu, trong mắt ánh lên sự kinh ngạc hoảng sợ nhìn Lâm Động rồi nhìn ba kẻ kia từ nãy đến giờ không nói gì, dường như đã hiểu ra điều gì, sắc mặt lập tức trở nên khó coi.
- Đúng là Thạch Khôn đã là cường giả Nhị Nguyên Niết Bàn, ta cũng đã gặp hắn. Sau này có lẽ Vương triều Ma Nham sẽ phải biết điều hơn một chút. Vì thế ngươi cũng không cần phải lo ta bị bọn chúng truy sát như chó nhà có tang đâu.
Lâm Động đứng trên cao nhìn xuống Tần Sâm, ngữ khí bình thản:
- Hôm nay ba vị bằng hữu của ta đã có được ấn phù trước, về tình về lý các ngươi đều không có lý do gì để cướp đi. Không biết ba vị có đồng ý với lời ta nói không?
Ánh mắt Lâm Động cuối cùng hướng về ba người im lặng nãy giờ.
Nam tử thanh y cơ mặt khẽ co giật, rồi cười khan gật gật đầu, nói:
- Thì ra ba vị đây là bằng hữu của Lâm Động huynh, nếu vậy thì đương nhiên bọn ta sẽ không có ý kiến gì.
Những người đứng xung quanh thấy ba Đại Vương triều Cao cấp không ngờ lại nhún nhường như thế, trong lòng có chút chấn động, cộng với những gì Lâm Động vừa nói, mơ hồ ánh mắt hiện lên sự kinh hãi.
Ai cũng biết ân oán giữa Lâm Động và Vương triều Ma Nham, nếu Thạch Khôn đã là Nhị Nguyên Niết Bàn thì chắc chắn sẽ tìm đến Lâm Động. Hai bên gặp nhau chắc chắn sẽ xảy ra đại chiến sinh tử. Nhưng mà bây giờ Lâm Động vẫn sống sờ sờ, vậy thì rõ ràng, kẻ thất bại chính là Thạch Khôn rồi!
Nghĩ đến đây không ít người thầm hít vào một hơi khí lạnh, chả trách mà ba Đại Vương triều kia không dám nói nhiều. Đến Thạch Khôn, thực lực Nhị Nguyên Niết Bàn còn bị Lâm Động giải quyết, dù ba người kia có liên thủ cũng chưa chắc làm gì được Lâm Động.
Một vài người còn thầm chép miệng, ánh mắt phức tạp lướt qua ba tấm ấn phù trên không trung, cuối cùng dừng lại trên ba người bọn Mạc Lăng, cảm thán. Không ngờ đằng sau ba kẻ đến từ Vương triều Hạ cấp này lại có hậu trường mạnh đến vậy.
Không khí dường như đặc quánh lại, cũng không có ai phản đối, Lâm Động thấy vậy mỉm cười, định đưa tay ra lấy ba tấm ấn phù thì bỗng ngừng lại, từ từ ngoảnh đầu lại, chỉ thấy trên đỉnh núi phía sau đại điện có vài đạo thân ảnh đang nhìn về phía hắn với sự phấn khích.
Lâm Động lướt mắt nhìn qua mấy thân ảnh đó, cuối cùng có phần kinh ngạc nhìn một dáng người yểu điệu quen thuộc. Gương mặt yêu kiều đó chính là nữ tử mà hắn gặp ở Lôi Nham Cốc lúc trước. Bạn đang đọc truyện tại
- http://truyenfull.xyz
Hình như nàng ta tên là Mục Hồng Lăng.