Vũ Động Càn Khôn

Chương 532: Vào cánh cửa Thanh đồng



Sau khi Lâm Lang Thiên chạy thoát, không khí căng thẳng bao trùm cả quảng trường tan dần đi. Tất cả cùng khẽ thở phào, ánh mắt nhìn lên thân ảnh trên kia vẫn ngập tràn sự sợ hãi. Bọn họ đều rõ, chuyện hôm nay một khi được lan truyền ra, danh tiếng của Lâm Động sẽ chấn động cả địa vực Tây Bắc, thậm chí sẽ nổi danh cả ở trong Chiến trường Viễn Cổ này.

Trước bao ánh mắt kính sợ đó, ánh mắt Lâm Động chỉ hơi rung động rồi bình thản đáp xuống đất, vẫy ống tay áo, linh hồn Thiên Ngạc dần nhạt đi, cuối cùng biến thành một đạo hồng quang chui vào Thiên Ngạc Cốt Thương.

Lần này triệu hồi linh hồn Thiên Ngạc đã tiêu hao hết hai đạo huyết mạch Viễn Cổ duy nhất của Lâm Động. Sau này nếu có không có huyết mạch Viễn Cổ thì e là sẽ rất khó triệu hồi lại linh hồn Thiên Ngạc.

Tuy nhiên, dù mất hai đạo huyết mạch Viễn Cổ nhưng mức độ chấn động mà nó tạo ra là rất lớn. Nhìn ánh mắt của những người xung quanh, rõ ràng là sẽ chẳng có ai dám có ý nghĩ gây hấn với Lâm Động nữa.

Hơn nữa lần này cũng đã khiến Lâm Lang Thiên bị thương, tuy vẫn chưa biết mức độ nặng nhẹ ra sao. Theo Lâm Động suy đoán, một chiêu của hắn đến tám phần có thể giết chết Lâm Lang Thiên. Hắn thật sự không hiểu, khi thần trí bị xâm thực nghiêm trọng thì còn ai có thể cứu ra được, dù là đạo Nguyên thần kia cũng không thể có bản lĩnh đó!

- Đại ca không sao chứ?

Lúc này Tiểu Viêm cũng bước nhanh tới hỏi.

Lâm Động xoa xoa nơi ngực vẫn còn đau. Bị trúng một quyền của Lâm Lang Thiên, lúc này hắn cũng xuất hiện thương thế, nhưng đã bị hắn cố nén lại. Tuy uy danh đã thiết lập nhưng chẳng ai dám đảm bảo trước sức mê hoặc của truyền thừa Tứ Đại Huyền Tông sẽ không có một vài kẻ điên rồ làm liều.

Đương nhiên Tiểu Viêm rất hiểu Lâm Động, nhìn thấy hắn như thế, Tiểu Viêm nắm chặt lấy thiết côn, tiến lên trước một bước đứng cạnh Lâm Động, ánh mắt lóe lên sát ý.

Sau khi chiến đấu kết thúc, quảng trường lúc này rơi vào sự yên tĩnh kỳ dị, dường như vẫn chưa tỉnh lại khỏi trận đại chiến vừa nãy.

- Ha ha, Lâm Động huynh thật thâm sâu khó lường. Trận chiến này là truyền ra ngoài, có lẽ huynh sẽ ngay lập tức có tư cách tiến vào Niết Bàn Bảng rồi.

Liễu Bạch từ đầu chí cuối chỉ đứng quan sát, lúc này chợt cười với Lâm Động, nói.

- Chỉ may mắn thôi!

Với con người có thể nói là thâm sâu khó lường nhất trong Tứ Đại Bá Chủ địa vực Tây Bắc này, Lâm Động cũng không dám thất lễ. Dùng tinh thần lực quét qua một lượt, hắn cảm nhận được thực lực của Liễu Bạch chắc chắn cao hơn ba kẻ Điền Chấn một bậc. Nhân vật như vậy lúc này không thể tùy tiện đắc tội. Nguồn truyện: Truyện FULL

Tuy ban nãy Liễu Bạch không ra tay trợ giúp, nhưng hiển nhiên Lâm Động cũng không thể có ý kiến gì. Quan hệ giữa hai bên vốn dĩ không sâu sắc, lúc này Liễu Bạch không mượn gió bẻ măng đã là trợ giúp rất lớn rồi.

Nếu vừa rồi cả Liễu Bạch cũng ra tay thì dù Lâm Động có nhiều thủ đoạn nữa cũng chỉ có thể nhận kết cục thảm hại. Hắn tự tin nhưng không tự đại, với sức lực một người chống lại bốn người đã là cực hạn của hắn rồi.

- Thế gian này chỉ có kẻ chiến thắng, không có may mắn!

Diêm Sâm ở bên cạnh khẽ cười, hắn nhìn Lâm Động, nói:

- Xem ra ta cũng xem thường ngươi rồi. Nếu tình hình lúc này cho phép thì ta đã muốn giao đấu thử xem thế nào.

- Minh Vương Thủ Diêm Sâm cũng có danh tiếng không nhỏ trong Chiến trường Viễn Cổ, nhưng nếu động thủ với Lâm Động huynh, ai chết cũng chưa biết được đâu.

Liễu Bạch cười nói.

Khóe miệng Diêm Sâm khẽ động, không tỏ ý gì.

- Minh Vương Thủ Diêm Sâm?

Lâm Động hơi sững người. Xem ra Diêm Sâm đúng là nhân vật không đơn giản. Nhưng rõ ràng là thông tin của hắn không được nhanh nhạy như Liễu Bạch, vì thế không biết Diêm Sâm có những tin đồn thế nào.

- Có điều ta cũng thấy rất lạ, ngươi trước giờ toàn ở vùng Đông Bắc, sao lại chạy đến Tây Bắc làm gì? Chiến trường Viễn Cổ tuy bất phàm, nhưng ta nghe nói vùng Đông Bắc cũng có bảo tàng không tệ mà?

Liễu Bạch cười nói.

- Bảo tàng của địa vực Đông Bắc, các Vương triều Siêu cấp đều đã nhắm vào cả rồi, muốn có rất khó. So sánh thì vùng Tây Bắc là nơi yếu nhất, đương nhiên ta phải đến đây rồi.

Diêm Sâm bình thản nói.

Lâm Động nghe hai người đối thoại cũng hiểu được một số điều về vùng ngoại vi Chiến trường Viễn Cổ. Trong Chiến trường Viễn Cổ có vô số bảo tàng. Những cái như Viễn Cổ Bí Tàng này cũng không phải chỉ có một. Chỉ còn nửa năm nữa là đến Bách Triều Đại Chiến, trong thời gian này, muốn nổi bật hẳn lên nhất thiết phải có được truyền thừa đồng thời tu luyện được thành thục.

Vì thế, Chiến trường Viễn Cổ lúc này có lẽ đang sôi sục việc tìm kiếm bảo tàng, ngay những Vương triều Siêu cấp cũng không cam tâm rớt lại phía sau.

Có lẽ lúc này ở khắc nơi trong Chiến trường Viễn Cổ này đã diễn ra những cuộc tranh đoạt nảy lửa.

Giờ gần như tất cả mọi người ai cũng muốn mình được mạnh hơn, vì Bách Triều Đại Chiến mới là nơi anh hùng thật sự hội tụ. Muốn nổi bật lên trong số đó và được Tông phái siêu cấp để ý tới không phải chuyện dễ dàng.

Liễu Bạch cười cười, cũng không nói gì, quay ra nhìn bốn cánh cổng lớn ở giữa quảng trường. Ánh mắt hiện lên sự cuồng nhiệt.

- Cuộc chiến đã kết thúc, vậy tiếp theo là bước quan trọng nhất rồi!

Liễu Bạch giơ một bàn tay ra, một chiếc Viễn Cổ Bí Thược xuất hiện trong tay hắn với ánh sáng chói lọi.

Sau khi chiếc Viễn Cổ Bí Thược xuất hiện, một cánh cổng lớn không hề suy suyển trước bao tác động, bỗng nhiên hiện lên một đạo phù văn kỳ lạ trên cánh cổng.

Uỳnh!

Sau khi đạo phù văn ấy xuất hiện, cánh cổng lớn không biết đã đóng bao nhiêu năm cuối cùng cũng dần hé ra khe hở với ánh sáng chói lòa.

- Ha ha, Lâm Động huynh, xem ra chiếc Viễn Cổ Bí Thược của ta là chìa khóa của cánh cổng này. Vậy bọn ta đi trước, sau này có cơ hội sẽ gặp lại!

Liễu Bạch nhìn cánh cổng với sự nóng lòng cực điểm, cười với Lâm Động rồi phẩy tay. Chiếc Viễn Cổ Bí Thược tỏa ta một quầng sáng bao trùm lấy cả bọn, cuối cùng vút một tiếng bay vào cánh cổng.

Két kẻt!

Sau khi bọn Liễu Bạch vào trong, cánh cổng đang hé mở dần dần đóng lại, khiến biết bao ánh mắt trở nên đầy nuối tiếc.

- Chúng ta cũng đi thôi!

Thấy bọn Liễu Bạch thuận lợi vào trong, trong lòng Lâm Động cũng hơi kích động, cười với Tiểu Viêm, nói.

- Ừm!

Tiểu Viêm gật đầu, hai người cùng lấy ra Viễn Cổ Bí Thược, nắm chặt lấy, lại có hai cánh cổng lớn phát ra ánh sáng kỳ lạ, có dấu hiệu sắp mở ra.

Cùng lúc ấy, Diêm Sâm cũng lấy Viễn Cổ Bí Thược ra, hô ứng với cánh cổng cuối cùng.

Xung quanh quảng trường, tất cả mọi người cũng đều thèm thuồng nhìn một màn đó, một số người hít thở còn trở nên nặng nề, rõ ràng đã có sự giằng xé giữa lòng tham và lý trí.

Lâm Động coi như không biết đến những ánh mắt kia, hắn nhìn cánh cổng của mình, lúc này hắn cảm nhận được sức mạnh cổ xưa từ trong tỏa ra bao vây lấy hắn.

- Truyền thừa thuộc về ta sao?

Lâm Động lẩm bẩm, Viễn Cổ Bí Thược trong tay ngưng tụ ra một đạo phù văn chiếu lên cánh cổng, sau đó cuối cùng cánh cổng đóng kín từ từ mở ra.

Két két!

Cùng lúc đó, hai cánh cổng phía trước Tiểu Viêm và Diêm Sâm cũng dần hé mở, một thứ mùi vị tràn ngập cổ xưa tràn ra ngoài.

- Tiểu Viêm, cẩn thận một chút!

Quầng sáng bao trùm lấy Lâm Động, hắn cảm nhận được hấp lực từ cánh cửa kéo hắn vào, rồi hắn quay lại nói với Tiểu Viêm.

Thời gian tới, hai người sẽ tạm thời tách nhau ra, không ai biết sẽ gặp phải điều gì. Lâm Động cho Tiểu Viêm một cái Viễn Cổ Bí Thược cũng là cho hắn một cơ duyên rất lớn. Nhưng Tiểu Viêm có tận dụng được không thì phải xem năng lực của hắn.

- Ừm!

Tiểu Viêm gật mạnh đầu, hắn biết Viễn Cổ Bí Thược quý giá thế nào, vì bảo vệ nó mà bọn họ đã phải trải qua những trận chiến sinh tử!

Vút!

Ba người Lâm Động bay lên trong sự bao bọc của ánh sáng rồi bay vào trong cánh cổng.

Vụt!

Thế nhưng vào khoảnh khắc cả ba chuẩn bị động thân thì mười mấy đạo thân ảnh với cặp mắt đỏ ngầu bay tới. Tuy nhiên không phải tấn công bọn họ mà là xông vào cánh cổng đang mở.

Bùm bùm!

Cả ba lặng lẽ nhìn những thân ảnh đó khẽ lắc đầu. Rồi bọn họ nhìn thấy, khi những thân ảnh kia sắp vào được bên trong cánh cổng thì toàn thân bỗng nổ tung không hề có dấu hiệu báo trước.

Máu tươi bắn văng khắp quảng trường, mùi huyết tinh lan tỏa khiến không ít sắc mặt trở nên tái nhợt.

Rồi trước vô số ánh mắt tràn đầy thất vọng, ba người Lâm Động cuối cùng cũng bay vào trong cánh cổng, sau đó két két mấy tiếng, cánh cổng lại đóng lại như cũ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.