Vũ Động Càn Khôn

Chương 550: Đại bại



Binh!

Từ trên không trung vang lên một âm thanh chói tai, tất cả ánh mắt đều chăm chú nhìn lên.

Ở nơi đó, bàn tay của Lâm Động như mũi dao sắc nhọn đâm thẳng vào cơ thể người khổng lồ hỏa diệm!

Một quyền đó đã phá tan lớp phòng ngự vô cùng cường hãn của người khổng lồ!

Cảnh tượng này khiến không ít người phải kinh hãi. Tuy chưa đích thân giao đấu, nhưng chỉ dựa vào khí thế đó, bọn họ cũng biết cự nhân bằng hỏa diệm kia lợi hại đến mức nào. Nhưng không ngờ lớp phòng ngự như vậy vẫn bị Lâm Động dùng một quyền xuyên thủng, sức mạnh đó thật sự quá kinh người!

- Ngươi…

Chúc Thiên Hỏa vốn được che chắn bên trong cự nhân hỏa diệm, nhìn bàn tay xuyên qua lớp phòng ngự của Lâm Động, mắt ánh lên sự kinh hãi và phẫn nộ. Nhưng ngay sau đó ánh mắt hắn lạnh băng, thủ ấn biến hóa, hỏa diệm xung quanh bỗng cuồn cuộn quấn lấy cánh tay của Lâm Động. Sức nóng mãnh liệt không ngừng chui vào trong cánh tay, muốn khiến nguyên lực trong cơ thể Lâm Động trở nên bạo loạn.

Hiển nhiên Lâm Động cũng biết ý đồ đó của Chúc Thiên Hỏa, nhưng không hề tỏ ra hoảng loạn. Ngược lại hắn cười một cách khinh bỉ, lực thôn phệ âm thầm lan tỏa, sức nóng đang chui vào cơ thể gần như bị nuốt chửng sạch sẽ.

- Xem ta phá vỡ Viêm Ma Thể của ngươi đây!

Lâm Động ngẩng lên, nhếch mép nhìn Chúc Thiên Hỏa vẫn trốn trong cự nhân, lật bàn tay, lực thôn phệ bùng nổ.

Viêm Ma Thể được hình thành từ nguyên lực kết tụ của Chúc Thiên Hỏa, thông qua một sự tôi luyện đặc biệt nào đó mà trở nên vô cùng mạnh mẽ. Có điều để duy trì được nó phải tiêu hao rất nhiều nguyên lực. Mà lúc này lực thôn phệ của Lâm Động đã bộc phát, số nguyên lực ấy đang tiêu biến với tốc độ kinh người, ngay sau đó Viêm Ma Thể cũng dần mờ đi.

- Ngươi đang làm gì vậy?

Sự thay đổi của Viêm Ma Thể, đương nhiên Chúc Thiên Hỏa có thể cảm nhận được, sắc mặt hắn tái đi, quát lớn.

Lâm Động mặc kệ, lực thôn phệ vẫn tiếp tục bùng nổ, chỉ trong hơn chục giây đã hút đến bảy tám phần nguyên lực của Viêm Ma Thể. Khi mất đi lượng nguyên lực lớn như vậy, trước bao ánh mắt chấn động, Viêm Ma Thể đã dần tan biến.

Linh Vũ kỹ mà Chúc Thiên Hỏa lấy làm tự hào đã bị Lâm Động phá giải một cách nhẹ nhàng!

Viêm Ma Thể biến mất thì Chúc Thiên Hỏa cũng xuất hiện, chỉ có điều sắc mặt hắn lúc này đã tím tái, ánh mắt nhìn Lâm Động đã có chút dè chừng. Mặc dù hắn rất cao ngạo, nhưng hiện tại hắn cũng đã hiểu, Lâm Động không phải là loại cường giả nửa mùa mà hắn đã từng gặp.

Xoẹt!

Lâm Động đánh tan Viêm Ma Thể, thấy thân thể Chúc Thiên Hỏa xuất hiện, ngay lập tức lao tới, bàn tay phủ đầy vảy xanh nhanh như chớp chụp lấy cổ họng Chúc Thiên Hỏa.

- Hừ!

Thấy vậy, Chúc Thiên Hỏa hừ một tiếng, cây thương trong tay rung lên, cùng với một luồng kình phong mạnh mẽ đâm thẳng tới bàn tay Lâm Động. Với hắn, thực lực của Lâm Động đúng là không tầm thường, nhưng chắc chắn cũng không dám dùng tay không như vậy đối phó với thương đao.

Keng!

Thế nhưng lại một lần nữa hắn đã dự liệu sai, Lâm Động không hề có ý tránh né cây thương của Chúc Thiên Hỏa, bàn tay hắn giơ ra nắm chặt lấy mũi thương.

Rẹt rẹt!

Ánh lửa chói lòa bùng phát lên trong lòng bàn tay Lâm Động, nhưng bất luận mũi thương có phát ra sức mạnh thế nào cũng không thể thoát khỏi lòng bàn tay hắn.

- Vỡ!

Lâm Động bóp chặt tay, thanh quang trên lớp vảy trong lòng bàn tay lóe lên, một luồng sức mạnh đáng sợ bùng nổ, âm thanh giòn tan vang lên, cây trường thương đỏ rực Linh bảo Địa cấp của Chúc Thiên Hỏa bị Lâm Động bóp nát!

Bóp vỡ mũi thương, cánh tay Lâm Động rung lên, ánh hàn quang nhằm thẳng Chúc Thiên Hỏa bắn ra tới tấp với những luồng kình phong mạnh mẽ

Chúc Thiên Hỏa cuống cuồng rút lui, kim quang trên người lóe sáng, sau khi bị dính vài đòn mới chặn được hết đám hàn quang hình thành từ những mảnh vỡ của cây thương.

- Khốn kiếp!

Tuy công kích không gây tổn thương gì lớn cho hắn, nhưng sắc mặt Chúc Thiên Hỏa vô cùng khó coi. Trước tiên Viêm Ma Thể của hắn bị Lâm Động phá vỡ, giờ đến vũ khí cũng bị Lâm Động bóp nát, cục diện này dường như hắn đã hoàn toàn ở thế hạ phong.

Nhưng ngay khi hắn không kìm được mà chửi một câu, đồng tử lập tức co rút lại. Một đạo thân ảnh gần như đã xuất hiện ngay trước mặt hắn.

Thân ảnh xuất hiện một cách quỷ dị khiến Chúc Thiên Hỏa cảm nhận được một mối nguy hiểm cực độ. Gần như không cần suy nghĩ, ánh kim quang chói lòa bùng nổ từ trong thân thể hắn. Bàn tay được bao bọc bởi thanh quang nhanh như chớp giáng thẳng xuống ngực Chúc Thiên Hỏa.

- Hự!

Một tiếng rên trầm đục vang lên, kim quang trước ngực Chúc Thiên Hỏa tối lại, sắc mặt hắn đỏ rực lên, cuối cùng phụt ra một ngụm máu tươi, cơ thể bay ngược ra sau.

Nhìn Chúc Thiên Hỏa bay ngược ra phía sau, cả Viễn Cổ Chi Địa gần như câm lặng, rất nhiều người mắt còn trố ra, đặc biệt là Điền Chấn, gương mặt hắn đầy sự không thể tin nổi. Thực lực Chúc Thiên Hỏa thế nào, hắn biết rất rõ, đó là cường giả Tam Nguyên Niết Bàn đỉnh phong, thậm chí cũng có khả năng vượt Niết Bàn Kiếp lần thứ tư. Nhưng nhân vật như vậy đã bị một mình Lâm Động đánh cho thảm bại. Trong mấy tháng qua rốt cuộc thực lực Lâm Động đã mạnh đến mức độ nào?

Chúc Thiên Hỏa lúc này sắc mặt trắng đen xen lẫn, hiển nhiên trong lòng vô cùng phẫn nộ. Nhưng hắn không phải kẻ ngốc, nếu giờ hắn vẫn coi Lâm Động như những kẻ nửa mùa hắn từng gặp thì có lẽ hắn đã không phải một trong Tứ tướng của Vương triều Đại Càn. Thực lực mà Lâm Động thể hiện đủ để khiến hắn e dè.

Lâm Động nhìn Chúc Thiên Hỏa, lần này hắn không ra tay nữa. Tuy không sợ Chúc Thiên Hỏa, nhưng hắn cũng phải dè chừng Vương triều Đại Càn. Chưa nói không biết có giết được Chúc Thiên Hỏa không, dù có thể thì cũng phải trả giá rất đắt, Lâm Động không muốn như vậy.

- Các ngươi thua rồi!

Lâm Động bình thản nói. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Nghe thế, Chúc Thiên Hỏa vội quay ra nhìn. Chỉ thấy bên kia, uỳnh uỳnh vang lên tiếng nổ kinh thiên động địa. Một thân ảnh to lớn đồ sộ trong ánh huyết quang đang tung những cú đấm mang hình đầu hổ, mỗi cú đấm đều có thực lực có thể đả thương một cường giả Tam Nguyên Niết Bàn.

Rầm rầm rầm!

Quyền ảnh huyết quang giáng tới tấp lên sơn thể của Mục Hoang, tạo ra vô số vết rạn nứt lớn, vết rạn lan rộng dần, cuối cùng bùm một tiếng nổ tung.

Sơn thể nổ tung, một đạo thân ảnh cũng bắn ra, cuối cùng rơi xuống làm sập cả một tòa kiến trúc, khói bụi mù mịt. Một lúc sau, Mục Hoang miệng dính máu, thân hình thảm hại đứng trên đống dổ nát, ánh mắt nặng nề nhìn thân ảnh đang được bao bọc quanh huyết quang kia.

Hắn đã hoàn toàn ở vào thế hạ phong, việc này không phải hắn chưa từng gặp, nhưng đây là lần đầu tiên hắn bị một kẻ từ Vương triều Hạ cấp áp đảo đến mức này!

Tiểu Viêm đánh bay Mục Hoang, nhưng khi thấy Lâm Động không có ý đuổi cùng diệt tận, huyết quang quanh người cũng thu lại.

Mọi ánh mắt đều đổ dồn về hai đạo thân ảnh sáng chói trên bầu trời. Chẳng ai có thể ngờ họ lại có thể đánh bại được cường giả đã lọt vào Niết Bàn Bảng!

Hơn nữa, từ nay về sau, hai người Lâm Động cũng sẽ trở thành cường giả trong Niết Bàn Bảng!

Trong chiến trường hỗn loạn này, Lâm Động đã lặng lẽ gần một năm nay, cuối cùng cũng bắt đầu nổi bật!

Phía trước đại điện, sắc mặt Điền Chấn tái nhợt, nhìn cảnh tượng đó, khẽ nuốt nước bọt một cái. Hắn biết Lâm Động không phải kẻ mà hắn có thể động vào được nữa rồi. Ân oán kia có lẽ nên quên đi thì hơn!

Tại một góc xa xa, một nhóm người cũng đang nhìn Lâm Động với sắc mặt phức tạp. Không phải ai xa lạ, chính là người của Vương triều Ma Nham!

- Hắn đã đạt đến mức này rồi…

Thạch Hiên nghiến răng không cam tâm, nhưng trong đó cũng mang chút sợ hãi.

- Ân oán trước đây hãy quên đi! Khiêu khích hắn chỉ có chết thôi!

Thạch Khôn cuối cùng chán nản thở dài. Ai có thể ngờ một kẻ trước đây chỉ là con kiến trước mặt hắn giờ đã đạt đến mức chúng phải ngưỡng vọng?

- Đi thôi, tới trung tâm Chiến trường Viễn Cổ, Bách Triều Đại Chiến cũng sắp bắt đầu rồi…

Hắn phẩy tay, quay người đi ra khỏi thành. Hắn cũng muốn biết kẻ tạo được nhiều kỳ tích kia rốt cuộc sẽ đi được đến đâu trong Bách Triều Đại Chiến.

Nơi đó mới là nơi quần hùng tranh bá!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.