Vũ Động Càn Khôn

Chương 555: Tô Nhu



Đống lửa cháy bập bùng, ánh lửa phản chiếu trên gương mặt Lâm Động, hắn nhìn gương mặt non nớt, xinh xắn của Tô Nhu, rồi thu ánh mắt lại như không có chuyện gì.

Ngoài mặt có vẻ bình tĩnh, nhưng trong lòng Lâm Động đang xao động mãnh liệt. Lúc tiếp xúc với Tô Nhu, rõ ràng hắn cảm nhận được một luồng nguyên lực đáng sợ trong từ trong cơ thể của cô thiếu nữ đó.

Sức mạnh đó thậm chí còn mạnh hơn hắn rất nhiều, hơn nữa Lâm Động dám khẳng định, sức mạnh ấy chỉ là một phần chứ chưa phải tất cả.

Cũng có nghĩa là, trong cơ thể cô thiếu nữ tầm tuổi Thanh Đàn này lại có sức mạnh mà đến hắn cũng không thể sánh kịp?

Lâm Động khẽ mím môi, không kìm được lại nhìn Tô Nhu lúc này đang ăn miếng thịt nướng một cách ngon lành. Thật không thể tin được, cô thiếu nữ khiến người ta yêu quý này lại là nhân vật che giấu kỹ đến mức đó.

Lâm Động tiện tay đưa thịt cho hai người Tô Khôi, rồi trao đổi ánh mắt với Tiểu điêu. Hắn biết Tiểu điêu có khả năng cảm ứng rất tốt, chắc chắn đã cảm nhận được điều gì đó.

Tiểu điêu hiển nhiên cũng nhìn thấy ánh mắt Lâm Động, khẽ gật đầu ra hiệu Lâm Động cẩn thận một chút. Trong ba người này, hai người Tô Khôi không có gì phiền phức lắm, nhưng cô nàng thiếu nữ tên Tô Nhu kia, thực sự Tiểu điêu cũng không thể nhìn rõ được.

Nếu dáng vẻ ngây thơ đáng yêu kia của cô là do giả vờ mà có thì có lẽ khả năng diễn xuất quá tốt, đến Lâm Động cũng phải có thiện cảm.

Tiểu Viêm rõ ràng không biết hai người Lâm Động phát hiện ra điều gì, nhưng với sự hiểu biết của mình với bọn họ, hắn cũng cảm nhận được chút ít, thân thể hơi nghiêng về trước tựa như hổ rình mồi.

- Cảm ơn Lâm Động đại ca!

Tô Nhu ăn hết miếng thịt, trên đôi môi hồng vẫn dính mỡ, cô nàng liếm liếm môi rồi cười ngọt ngào với Lâm Động.

Lâm Động cũng mỉm cười, mắt nhìn ngọn lửa trước mặt, trầm ngâm một lúc, khi hai người Tô Khôi đã ăn xong mới nói:

- Ba vị, với thực lực của tiểu muội muội Tô Nhu, có lẽ bọn Yêu thú ở sơn mạch này sẽ chẳng uy hiếp được các vị, có phải không?

Lâm Động vừa dứt lời không khí quanh đống lửa gần như đóng băng. Tô Khôi có phần kinh ngạc nhìn Lâm Động, còn Tô Nhu thì tái mặt, thân thể bất giác thu lại.

Tiểu điêu và Tiểu Viêm thấy phản ứng của bọn họ như vậy đều kinh ngạc chẳng hiểu gì.

- Huynh biết được gì à?

Sắc mặt Tô Khôi thay đổi, rồi nhìn Lâm Động, cảnh giác nói.

- Ta cũng có chút thành tựu về tu luyện tinh thần lực, có thể cảm nhận được một sức mạnh rất lớn ẩn trong cơ thể cô ấy. Ta cũng không quá tò mò về lai lịch của mọi người, chỉ là không muốn bị kẻ khác vô duyên vô cớ âm mưu tính kế đối phó. Ở trong chiến trường này có lẽ các vị cũng hiểu tại sao ta lại cẩn thận như thế.

Lâm Động nói.

- Ngươi nghĩ là bọn ta có ý đồ?

Nữ tử hồng y quát lên.

- Vậy các ngươi cho là gì?

Tiểu điêu cười lạnh. Có lẽ vào lúc này bỗng có mấy người lai lịch bất minh tiếp cận ai cũng sẽ cảnh giác, huống hồ đấy lại là những người thực lực rất lớn lại ra vẻ như yếu ớt.

Tô Khôi chau mày, sắc mặt thay đổi, còn Tô Nhu ở bên cạnh vẫn có vẻ sợ hãi, đôi mắt to hơi hoe đỏ, dường như cô có thể nghe ra bọn Lâm Động đang nghi ngờ cô.

- Ba vị nghĩ bọn ta có âm mưu cũng là bình thường!

Cuối cùng Tô Khôi cười khổ, bất lực nói.

- Lâm Động huynh đệ nói không sai, trong cơ thể tiểu muội ta đúng là có một nguồn năng lượng rất lớn, nhưng lại không thuộc về nó. Nói chính xác thì tạm thời năng lượng đó không thuộc về nó. Tiểu muội vốn có thiên phú tuyệt đỉnh, ở Vương triều Đại Tượng nó là ưu tú nhất, nhưng tính cách quá yếu mềm, nói thực, nó không thích hợp với nơi này.

Tô Khôi xoa đầu Tô Nhu, cười khổ nói.

- Trước đây không lâu, bọn ta vào nhầm một khu vực di tích cổ xưa. Bọn ta vốn tưởng gặp được truyền thừa bảo tàng gì đó, nhưng cuối cùng lại chẳng được gì, đương nhiên cũng không phải hoàn toàn không có gì. Thu hoạch duy nhất là Tô Nhu vô ý mở một đạo phong ấn dẫn nguồn sức mạnh bị phong ấn đó chui vào cơ thể!

Lâm Động khựng người, một lúc sau mới sực tỉnh, gương mặt không khỏi co giật. Để tăng một chút thực lực, không biết hắn đã phải liều mạng đến mức nào. Vậy mà Tô Nhu chỉ vô ý mở một đạo phong ấn mà khiến cô có được sức mạnh ngay cả hắn cũng cảm thấy khó đối phó?

Tiểu điêu nhíu mày, nhìn Tô Nhu như đang suy nghĩ điều gì.

- Thứ năng lượng đó rất lớn và thần bí, bọn ta căn bản không thể thăm dò, mà Tô Nhu thì lại không thể kiểm soát được nó. Đương nhiên bọn ta cũng biết thật ra chuyện này cũng có thể coi là chuyện tốt, thời gian trôi đi rồi Tô Nhu cũng thích ứng được với nó. Nhưng khi có được sức mạnh ấy bọn ta cũng bị một số kẻ nhằm vào. Vì thế đành phải chạy trốn, hôm nay cũng là bị truy sát nên mới chạy đến đây, chứ bọn ta không có ý đồ gì với ba vị cả.

Tô Khôi cười khổ:

- Nhưng ba vị yên tâm, bọn ta sẽ không gây rắc rối gì đâu, khi nào Yêu thú rút đi bọn ta sẽ lập tức đi ngay.

Lâm Động nhìn vẻ ngại ngùng của Tô Khôi rồi nhìn sự sợ sệt trên gương mặt Tô Nhu, có lẽ vừa rồi cô nàng bị hắn dọa cho sợ rồi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Bị cô nàng nhìn như thế, Lâm Động không khỏi cười khổ, cứ như hắn vừa làm chuyện gì xấu xa vậy.

- Ha ha, không sao, chỉ là hắn đa nghi chút thôi, trước đây gặp nhiều chuyện rồi nên rất nhạy cảm.

Người nói câu này là Tiểu điêu, vẫn luôn có ý đề phòng ba người Tô Khôi, nhưng trên gương mặt tuấn mỹ của hắn lúc này lại là nụ cười rất nồng nhiệt.

Lâm Động nhìn nụ cười tỏa sáng của Tiểu Viêm, vừa bực mình lại vừa buồn cười, nhưng hắn cũng không nói gì. Hắn rất hiểu tính cách của Tiểu điêu, Tiểu điêu cực kỳ giảo hoạt, tuyệt đối không làm những việc không có ích lợi gì. Mà thái độ hắn thay đổi nhanh như thế chắc là đã biết được điều gì đó.

Rõ ràng ba người Tô Khôi có phần không kịp thích ứng với thái độ vừa rồi còn lạnh lùng mà giờ lại nhiệt tình của Tiểu điêu, chỉ bối rối nhìn Lâm Động. Bọn họ có thể nhận ra trong ba người, Lâm Động mới là người đứng đầu.

- Vừa rồi ta hơi đa nghi, có chỗ nào đắc tội, xin được lượng thứ!

Lâm Động cung tay với Tô Khôi, nói. Hắn khá độc ác với kẻ thù nhưng không có nghĩa hắn là loại biến thái không biết tình người.

- Lâm Động huynh đệ khách khí rồi, được ở đây tránh bọn Yêu thú bọn ta đã rất cảm ơn rồi.

Tô Khôi vội nói.

Lúc này Tô Nhu cũng thở phào, cô ngồi xuống bên cạnh Tô Khôi nhưng cách Lâm Động khá xa, ánh mắt lén nhìn sang rồi vội quay đi. Nhìn cô gái nhỏ nhắn với bộ dạng như vậy, Lâm Động cũng bật cười. Căng thẳng thần kinh trong Chiến trường Viễn Cổ này lâu như vậy, đây là lần đầu tiên hắn gặp một cô gái ngây thơ như Tô Nhu.

- Nếu ta đoán không nhầm thì sức mạnh trong cơ thể cô ấy có lẽ là linh ấn của một vị cường giả thời Viễn Cổ để lại. Thứ này có điểm tốt nhưng cũng có điểm xấu. Nếu khống chế được nó thì quả thật sẽ khiến người ta một bước lên trời. Nhưng nếu không được thì sẽ bị nó âm thầm xâm thực linh trí, rồi chiếm đoạt hoàn toàn cơ thể.

Tiểu điêu ngồi nghịch lửa bên cạnh bỗng nhiên lên tiếng.

Lời vừa dứt, sắc mặt ba người Tô Khôi kịch biến, rõ ràng là bọn họ không ngờ sức mạnh ấy lại nguy hiểm đến thế.

- Mong là cô nương có thể tự mình khống chế được nó. Đây cũng là một cơ duyên rất lớn, người ngoài muốn cũng không được. Dù sao thế gian này cũng chẳng có thứ gì là tự nhiên có cả. Bất luận là thu hoạch gì cũng phải có sự trả giá!

Tiểu điêu bình thản nói.

- Ta sẽ kiểm soát được nó, ta sẽ bảo vệ đại ca và Liễu Nhã tỷ, không để bọn họ cứ phải trốn chạy thế này nữa.

Tô Nhu cúi đầu, cắn môi nói.

Lâm Động và Tiểu điêu hơi khựng lại, không ngờ cô thiếu nữ tính cách yếu đuối này lại có sức chịu đựng lớn như vậy.

o0o

Màn đêm bao trùm, ánh lửa bập bùng, những quầng sáng ấm áp bao quanh tất cả, đẩy lùi sự lạnh lẽo của bóng tối.

Thời gian dần trôi đi, bóng đêm cuối cùng cũng rút lui, khi nơi cuối chân trời xuất hiện những tia sáng đầu tiên, nguyên lực cuồng bạo trong trời đất lại trở nên bình lặng.

- Lâm Động huynh đệ, xin đa tạ ba vị, bọn ta cũng không ở lại nữa, xin cáo từ!

Bên cạnh đống lửa đã tắt, Tô Khôi nhìn sắc trời đã sáng, thở phào, trịnh trọng ôm quyền nói với Lâm Động rồi quay người bước đi.

- Lâm Động đại ca, Lâm Viêm đại ca, Lâm Điêu đại ca, bọn ta đi đây, mọi người cũng cẩn thận nhé!

Tô Nhu đỏ mặt vẫy tay với ba người Lâm Động, dáng vẻ ngây thơ đó của cô cũng khiến Tiểu điêu phải nhún vai.

Sau khi ba người Tô Khôi đi rồi, bọn Lâm Động vẫn ngồi đó, tạm thời chưa có dấu hiệu muốn đi.

- Bọn họ bị chặn đường rồi!

Tiểu điêu bỗng nói.

Lâm Động khẽ gật đầu.

- Tiềm lực của cô gái đó không tệ, chỉ cần bồi dưỡng tốt, sau này thành tựu sẽ không nhỏ. Là hạt giống tốt, bị tiêu diệt thì đáng tiếc quá!

Tiểu điêu nói tiếp.

Lâm Động trợn mắt nhìn, ném khúc củi trong tay xuống. Tiểu Viêm ở bên cạnh cũng cầm cây thiết côn lên.

- Đi thôi, bọn chúng ta đã đắc tội với không ít người, cũng chưa từng cứu người nào, lần này phá lệ đi!

Lâm Động vươn vai, chầm chậm đứng dậy, gương mặt hiện nên nụ cười tươi sáng, nhưng cũng rất lạnh lùng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.