Vũ Động Càn Khôn

Chương 574: Kết quả cuối cùng



Mọi ánh mắt gần như nhất loạt không hẹn mà cùng nhìn Tống Tần phía trên đài đấu giá. Trong những ánh mắt đó tràn đầy sự kinh ngạc, sắc mặt cũng rất phong phú.

Bọn họ tưởng tượng bất cứ ai cũng có thể ra giá tranh đoạt Độ Ách Đan nhưng không thể ngờ ngay người trấn thủ thành Vạn Tượng, đến từ Tông phái siêu cấp như Tống Tần cũng lên tiếng!

Nhân vật trước nay mỗi khi xuất hiện là có thân phận siêu nhiên bàng quan nhìn các Vương triều tranh giành, lúc này lại không thể duy trì thân phận ấy nữa…

Bọn Phong Thương, Mộc Lân cũng đầy kinh ngạc, rồi Mộc Lân lắc đầu tiếc nuối. Ngay cả Tống Tần cũng lên tiếng, chưa nói đến việc liệu có đưa được cái giá cao hơn không, dù có thể đi nữa thì bọn chúng cũng không đến mức không biết điều như thế. Bất luận thế nào thì ở tòa thành này, Tống Tần mới là kẻ có quyền hạn tối cao. Hắn sẽ không quan tâm ngươi đến từ Vương triều Siêu cấp nào, thân là người của Tông phái siêu cấp, uy nghiêm của Vương triều Siêu cấp với hắn chẳng là cái đinh gì cả!

So với vẻ tiếc nuối của Mộc Lân, sắc mặt Phong Thương khá khó coi. Nếu kẻ khác muốn mua Độ Ách Đan của Lâm Động thì hắn còn có thể dựa vào Vương triều Phong Vân mà uy hiếp, nhưng người ra giá lúc này lại là Tống Tần.

Tất cả mọi người đều ồ lên, tuy nhiều người rất bất mãn vì một mình Tống Tần muốn lấy hết ba viên Độ Ách Đan quý giá, nhưng chẳng một ai dám thể hiện nộ ý. Hơn nữa giá mà Tống Tần đưa ra đúng là bọn họ không thể trả cao hơn được.

Lâm Động cũng dần tỉnh lại khỏi sự ngạc nhiên. Hắn nhìn Tống Tần, rồi mỉm cười, bao quyền nói:

- Nếu Tống sư đã lên tiếng, đương nhiên Lâm Động không dám không theo. Nếu không phải tình hình lúc này đặc biệt thì ta đã có thể tặng không Tống sư một viên!

Lời nói ngọt như mía lùi của Lâm Động vừa thốt ra lập tức khiến không ít người thầm cảm thán, hắn thật biết ăn nói…

Gương mặt bình thản của Tống Tần cũng xuất hiện ý cười, dù Lâm Động nói thật hay giả thì nghe cũng rất dễ chịu.

Lâm Động nhanh chóng vung tay, ba viên Độ Ách Đan bay về phía Tống Tần. Hắn cũng không sợ Phong Thương sẽ giở trò. Lúc này mà hắn dám nhúng tay vào hay nói gì thì có lẽ Tống Tần sẽ là người không đầu tiên không tha cho hắn.

Tống Tần đón lấy ba viên Độ Ách Đan, cẩn thận quan sát một lúc rồi cười tươi hơn. Có thể gặp Độ Ách Đan trong một số Đấu giá hội quy mô lớn của Đông Huyền Vực, nhưng cũng rất hiếm thấy. Mấy lần hắn đã muốn mua nhưng đều không được, không ngờ hôm nay lại gặp.

- Đây là hai ngàn bốn trăm vạn Niết Bàn Đan!

Nhận được Độ Ách Đan, Tống Tần cũng vung tay, một cái túi Càn Khôn kim sắc bay về phía Lâm Động, mơ hồ còn thấy Niết Bàn Khí đậm đặc lan tỏa ra từ trong đó.

Hiển nhiên là bối cảnh Tống Tần không tầm thường, nếu không thì rất khó có thể nhẹ nhàng lấy ra hơn hai ngàn vạn Niết Bàn Đan như thế. Khoản tiền kếch xù này, dù là các Vương triều Trung cấp dốc hết quốc lực cũng khó lòng có thể bằng nổi.

Lâm Động nhận lấy túi Càn Khôn cũng không nhìn xem, chỉ cầm rồi nhướng mày nhìn Phong Thương, sắc mặt lúc này đang tối sầm, cười nói:

- Giờ ta có tư cách rồi chứ?

- Hai ngàn bốn trăm vạn, ta muốn món Linh bảo Thiên cấp này!

Lâm Động cười cười, giơ túi Càn Khôn lên, nhìn thẳng vào Phong Thương, cười nói:

- Đây cũng là toàn bộ gia tài của ta, nếu ngươi có nhiều hơn thì Linh bảo Thiên cấp thuộc về ngươi.

Sắc mặt Phong Thương đen lại, nhìn Lâm Động như muốn ăn tươi nuốt sống.

- Tống sư!

Lâm Động mặc kệ vẻ mặt của hắn, nhìn sang Tống Tần, mỉm cười nói.

- Phong Thương, nếu ngươi không thể có giá cao hơn thì Linh bảo Thiên cấp thuộc về Lâm Động.

Tống Tần cười, Lâm Động đã khiến hắn có được ba viên Độ Ách Đan, hiển nhiên tạo nên thiện cảm rất lớn, gương mặt lạnh lùng vừa nãy đã có nụ cười.

Mắt Phong Thương lấp lánh hàn quang, tay nắm chặt lại.

Tất cả mọi người thầm chấn kinh nhìn cảnh tượng đó, hiển nhiên bọn họ không thể ngờ Lâm Động lại vượt mặt được cả Tứ đại Vương triều Siêu cấp.

- Lâm Động, thủ đoạn của ngươi cũng khá lắm… nhưng đừng có đắc ý quá sớm!

Nhưng khi Tống Tần đang định tuyên bố thì Phong Thương đột ngột lên tiếng, hắn ngẩng lên nhìn Lâm Động với ánh mắt u tối khó hình dung.

- Ngươi tưởng ta không còn cách nào khác sao?

Phong Thương nhếch mép.

Lâm Động hơi nheo mắt lại, rồi hắn thấy Phong Thương đột nhiên chỉ tay về phía Vương triều Sâm Chi, hét lên:

- Ô Thác, đưa một ngàn năm trăm Niết Bàn Đan của ngươi cho ta!

Lời vừa dứt, ánh mắt ai cũng đầy vẻ kinh ngạc. Vương triều Sâm Chi và Phong Vân không thể gọi là thân thiện, Vương triều Sâm Chi sao có thể cho Vương triều Phong Vân một lượng lớn Niết Bàn Đan như vậy? Phong Thương tức quá hóa điên rồi à?

Thế nhưng Ô Thạc đứng dậy, mỉm cười rồi ném túi Càn Khôn ra trước bao ánh mắt không tin nổi.

- Ô Thác, ngươi!

Mộc Lân và Mặc Phần đều có phần chấn kinh nhìn hành động đó của Ô Thác, rồi lập tức sực tỉnh, thì ra Vương triều Phong Vân và Sâm Chi đã ngầm liên thủ với nhau!

Tứ đại Vương triều Siêu cấp ở thành Vạn Tượng vốn đối địch với nhau, quan hệ không hề tốt chút nào, chứ đừng nói hợp tác, nhưng giờ lại phát hiện Phong Vân và Sâm Chi đã hợp tác, đấy không phải tin gì tốt đối với Cổ Nguyệt và Hỏa Ly.

- Phong Thương, thù lao đã nói, ngươi phải trả đủ đấy!

Sau khi ném ra túi Càn Khôn, Ô Thác cười thản nhiên nói.

- Yên tâm, chắc chắn không thiếu của ngươi đâu!

Phong Thương cười lạnh, rồi nhìn Lâm Động đang chau mày với ánh mắt hung hắn, cười nham hiểm:

- Ngươi ép được Vương triều Phong Vân ta đến bước này cũng có bản lĩnh lắm. Nhưng kẻ cười cuối cùng không phải ngươi! Thứ mà Vương triều Phong Vân đã muốn thì không ai có thể tranh được. Ngươi có hai ngàn bốn trăm vạn, ta có ba ngàn, muốn đấu với ta sao, ngươi là cái thá gì?

Gương mặt Phong Thương như méo mó lại, dường như hắn đã bạo nộ rồi. Cái giá này đã vượt qua dự tính của hắn, ba ngàn vạn Niết Bàn Đan để mua một món Linh bảo Thiên cấp, tính ra cũng hơi đắt, nhưng lúc này hắn đã bị Lâm Động ép không còn đường lui nữa.

Lâm Động chau mày, hắn không ngờ Phong Thương lại có thủ đoạn này. Với tài lực của hắn đúng là không thể vượt qua hai Vương triều Siêu cấp được, hắn nhún vai, cười nói:

- Nếu vậy thì chúc mừng ngươi!

Nghe tiếng cười của Lâm Động, gương mặt vốn trắng nhợt của Phong Thương càng thêm trắng hơn, không những không có cảm giác thắng lợi mà còn giận đến run người. Cục diện hắn vốn có thể khống chế lại bị Lâm Động gây rối thành ra thế này, cái giá phải mua quả thức quá cao.

- Tống sư, tuyên bố kết quả đi!

Hít sâu vài hơi, Phong Thương lên tiếng, ai cũng có thể nhận ra sát ý ẩn chứa trong đó.

Tống Tần chau mày, có phần tiếc nuối nhìn Lâm Động. Dù hắn có thiện cảm với Lâm Động hơn Phong Thương rất nhiều, nhưng hắn cũng không thể làm gì hơn trong trường hợp này.

- Hắc Long Phiên Thiên Ấn, giá cuối cùng, ba ngàn vạn Niết Bàn Đan!

Cuối cùng lời tuyên bố cũng vang lên, chính thức hạ màn cuộc tranh giành quyết liệt.

Túi Càn Khôn chứa đầy ba ngàn vạn Niết Bàn Đan được ném vào tay Tống Tần, hắn nhìn qua rồi cũng vung tay, thiết ấn biến thành một đạo hắc quang bay vào tay Phong Thương.

Vừa có được Linh bảo Thiên cấp, vẻ mặt Phong Thương lập tức vô cùng hung hãn, hắn quay phắt lại nhìn Lâm Động như muốn nuốt sống, nguyên lực cuồng bạo bùng phát. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

- Lâm Động, hôm nay ta sẽ cho ngươi chết không được sống không xong!

Tiếng gầm cùng sát ý của Phong Thương khiến sắc mặt tất cả kịch biến. Tên này vừa có Linh bảo Thiên cấp là không nhịn được nữa, xem ra thật sự bị Lâm Động chọc giận không vừa.

- Trong trường đấu giá cấm giao đấu!

Thế nhưng khi Phong Thương sắp ra tay thì Tống Tần bình thản nói.

Phong Thương hầm hầm nắm chặt tay, ánh mắt cay độc nhìn Tống Tần, thân hình khẽ động muốn ra khỏi đây.

- Lâm Động, cút ra đây cho ta, trong này không được động thủ thì ta sẽ xử lý ngươi ngoài kia!

Nhưng ngay sau đó, Tống Tần một lần nữa lên tiếng:

- Thật ngại quá, hôm nay tâm trạng ta không tốt, vì thế cả thành Vạn Tượng, cấm giao đấu!

- Phụt!

Phong Thương đang định xông ra khỏi trường đấu giá, vừa nghe thấy lời đó, máu tươi lập tức phụt ra khỏi miệng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.