Vũ Động Càn Khôn

Chương 585: Nhị Đoạn Phong Ấn



Ngọn lửa bập bùng cháy, nhưng đan xen trong những ngọn lửa ấy chẳng có chút ấm áp nào mà lại là khí tức tà ác lạnh lẽo lan tỏa khắp không gian.

Khí tức tỏa ra từ hắc ảnh kia khá quái dị, nó có phần giống sát ý nhưng nhiều hơn là sự âm u của tử khí, chẳng có chút sinh khí nào.

Đối mặt với sự cổ quái đó, Tô Nhu và Tô Khôi đều chuẩn bị sẵn sàng như gặp đại địch, từ hắc ảnh quỷ mị đó, bọn họ cảm nhận được một sức mạnh nguy hiểm. Sự nguy hiểm đó còn vượt qua cả Phong Thương!

Hơn nữa từ những lời mà Tiểu điêu vừa nói, dường như bọn họ đã có ân oán với hắc ảnh kia. Như vậy thì bọn họ bị những kẻ kia theo dõi cũng không phải chuyện quá kỳ lạ.

Tô Khôi ra hiệu mắt cho Tô Nhu, Tô Nhu khẽ gật đầu sẵn sàng gỡ bỏ phong ấn, vận năng lượng trong người. Sau trận đại chiến lúc trước, tính cách yếu đuối của nàng cũng thay đổi được không ít, ít nhất cũng không có chuyện gì khiến nàng sợ hãi nữa. Lâm Động và Tiểu Viêm lúc này đều đang dưỡng thương, không thể để bị kinh động. Người chiến đấu chủ lực hiện giờ chỉ còn lại Tiểu điêu và Tô Nhu. Tuy kẻ địch dường như chỉ có một người, nhưng bọn họ không dám lơ là.

- Tử Linh Tướng? Khí tức có phần cổ quái, có gì đó giống Tử Cảnh trong Sinh Tử Huyền Cảnh, nhưng chỉ có cái vẻ ngoài. Ta nghe nói một số bàng môn tả đạo thường xuyên tu hành trong những mộ địa đầy tử khí, thân thể bị tử khí xâm thực khiến nguyên khí biến dị. Nhưng điều này phải trả giá bằng thọ mệnh. Xem ra ngươi thuộc loại này, có phải không?

Tiểu điêu chậm rãi quan sát hắc ảnh, bỗng cười nói.

Hắn không cho rằng kẻ trước mặt đạt được tầng thứ Tử Cảnh trong Sinh Tử Huyền Cảnh. Khí tức của kẻ đó tuy mạnh hơn Phong Thương nhưng vẫn còn kém xa Sinh Tử Huyền Cảnh.

- Ngươi biết cũng không ít, nhưng càng biết nhiều thì chết càng nhanh!

Ánh mắt trong hắc ảnh ngưng đọng lại, rõ ràng khá kinh ngạc về sự hiểu biết của Tiểu điêu.

- Dám ở trước mặt ta mà nói những lời này, gan ngươi cũng không nhỏ đâu. Muốn giữ mạng thì nhân lúc ta còn chưa động thủ mà cút đi!

Tiểu điêu nhướng mắt lên, phẩy phẩy tay như đuổi một con ruồi vậy.

- Hắc hắc, ta đã tọa sơn quan hổ đấu xem một vở kịch hay, các ngươi hiện nay đã là thương binh tàn tướng mà còn làm bộ có tư thái đó?

Hắc ảnh cười lạnh.

Ánh mắt Tiểu điêu tối sầm lại, rồi đứng dậy khỏi tảng đá, ngữ khí lạnh lùng:

- Nếu đã vậy thì ngươi đừng chạy nữa!

- Khẩu khí lớn thật!

Hắc ảnh tự xưng Tử Linh Tướng nghe vậy, nở nụ cười nham hiểm, năng lượng màu đen lan tỏa quanh người phát ra cảm giác âm lạnh.

- Hai người đừng rời khỏi Lâm Động nửa bước!

Tiểu điêu nhìn hai người Tô Nhu, khẽ nói.

- Ừm!

Tô Nhu và Tô Khôi cùng gật đầu. Hiện giờ Lâm Động và Tiểu Viêm do thương thế mà không thể động thủ, lúc này là lúc lực chiến đấu của bọn họ yếu nhất. Nhưng bất luận thế nào bọn họ cũng phải bảo vệ hai người Lâm Động. Với tốc độ hồi phục của bọn Lâm Động, chắc chắn sẽ rất nhanh phục hồi được lực chiến đấu, đến lúc đó cũng không phải lo kẻ xuất quỷ nhập thần kia nữa.

- Dựa vào hai người bọn họ? E là không đủ sức!

Tử Linh Tướng cười quái dị, rồi ánh mắt lạnh băng, giơ ra năm ngón tay búng một cái, năm đạo hắc quang đầy tử khí bắn về phía Tiểu điêu.

Phụt phụt!

Hắc quang bay qua không khí như bị ăn mòn ác liệt, tạo nên năm đường nứt toác trên mặt đất. Rõ ràng nguyên lực của Tử Linh Tướng có lực sát thương mạnh hơn nhiều so với nguyên lực bình thường.

- Trước mặt ta mà dùng trò này, ngươi còn non lắm!

Tiểu điêu bay ra, bàn tay nắm một cái, một luồng kình phong đáng sợ ngưng tụ, dường như có một bàn tay khổng lồ vô hình tóm lấy rồi bóp tan năm đạo hắc quang kia.

Xẹt!

Khi năm đạo hắc quang đó phát nổ, thân hình Tiểu điêu cũng nhanh như chớp xuất hiện trước mặt Tử Linh Tướng, vụt tay một cái, năng lượng màu tím biến thành một chưởng ấn khổng lồ không chút lưu tình đập xuống Tử Linh Tướng.

Trước áp lực của chưởng ấn, mặt đất như sụp xuống, áp lực đáng sợ đó cũng khiến ánh mắt Tử Linh Tướng thay đổi.

Ầm!

Thủ ấn đánh xuống, mặt đất đang sụt lở lập tức tách ra, thân ảnh của Tử Linh Tướng cũng bị nổ tung.

- Chết rồi?

Tô Nhu và Tô Khôi nhìn thấy vậy sững người lại.

Nhưng khi bọn họ còn đang ngạc nhiên thì Tiểu điêu vừa dứt chưởng đã điểm một ngón tay, tử hắc quang từ đầu ngón tay biến thành kình phong hình xoáy ốc nhanh như chớp bắn về phía bên phải.

- Phụt!

Tử hắc quang bay qua bầu trời rồi oanh kích lên một vùng bóng tối, ngay sau đó một âm thanh trầm đục vang lên, một đạo hắc ảnh bắn ngược ra.

- Trò trẻ con đó mà cũng giở ra trước mặt ta sao? Khi Điêu gia ta còn lăn lộn bên ngoài, thế gian này còn chưa có mặt ngươi đâu!

Tiểu điêu cười lạnh. Thủ đoạn của Tử Linh Tướng này cũng coi như đặc biệt, nếu là người khác đối chiến với hắn có lẽ sẽ không kịp trở tay, nhưng với lão giảo hoạt như Tiểu điêu thì lại quá non nớt. Nguồn truyện: Truyện FULL

Tử Linh Tướng nhanh chóng điểm chân trên hư không, cuối cùng mãi mới ổn định được thân hình. Hắn trừng trừng nhìn Tiểu điêu, cũng không nói nhiều, ấn pháp thay đổi, hắc quang đậm đặc tràn ra từ trong cơ thể.

- Diêm La Quỷ Mộ!

Hắc quang cùng tử khí nồng nặc lan tỏa nhanh như chớp, cuối cùng bao trùm lấy Tiểu điêu. Lờ mờ trong màn đen đó còn thấy vô số quỷ ảnh đang lao vun vút.

Những quỷ ảnh này vô cùng tà dị, vừa xuất hiện là điên cuồng xâm thực Tiểu điêu, nhưng mỗi khi chúng chạm vào Tiểu điêu là bị ánh tử hắc quang chấn cho bay ra xa.

- Lưu Thành, Hồ Sóc, còn không động thủ?

Khi thấy chiêu thức mà mình thi triển chẳng có tác dụng gì mấy với Tiểu điêu, cuối cùng mắt Tử Linh Tướng ánh lên sự kinh ngạc, quát lên.

Vút!

Hắn vừa dứt lời, trong rừng tối lại có hai đạo hắc ảnh khác bay ra, chúng cũng không để tâm đến Tiểu điêu đang bị Tử Linh Tướng cầm chân, vận nguyên lực biến thành đại thủ tóm về phía Lâm Động và Tiểu Viêm đang nhắm mắt dưỡng thương.

Tô Khôi luôn cảnh giác nhìn bốn phía xung quanh, nên vừa nhìn thấy hai hắc ảnh bỗng nhiên xuất hiện tuy hơi giật mình nhưng không hề hoảng loạn. Nguyên lực trong cơ thể bùng phát, vội thi triển vũ kỹ nghênh địch.

- Cút ra!

Nhưng thực lực của Tô Khôi kém xa so với hai đạo hắc ảnh kia, công kích vừa mới thi triển đã bị hai đạo nguyên lực hung hãn đáng tan.

- Đại ca, để muội!

Khi Tô Khôi bị đánh bật ra sa, một bàn tay ngọc vươn ra đỡ lấy lưng hắn, năng lượng xanh lục dâng tràn biến thành một màn sáng đứng sừng sững ở phía trước.

Đại thủ bằng nguyên lực oanh kích lên màn ánh sáng gây nên những đường gợn sóng mãnh liệt nhưng không lập tức nổ tung mà một lúc sau mới xuất hiện những tiếng rắc rắc.

Bùm!

Vào khoảnh khắc ấy, màn sáng màu đen bao trùm Tiểu điêu bị đánh tan tành. Tiểu điêu lao ra, ánh mắt đầy sát ý, bàn tay nắm lại, năm đạo quang trụ màu đen bắn ra biến thành năm sợi xích tím biếc khổng lồ nhằm thẳng Tử Linh Tướng mà lao tới.

Có điều, dù bị xuyên qua nhưng thân thể Tử Linh Tướng không hề chảy một giọt máu, vô cùng quái dị.

- Hê hê, thân thể ta sớm đã bị tử khí xâm thực, ngươi không giết được ta đâu!

Tử Linh Tướng ngẩng lên, cười nham hiểm.

- Chỉ là một cái tử thi mà thôi, ngươi tưởng mình đã tu luyện thành bất tử rồi chắc?

Tiểu điêu cười lạnh, ngón tay khẽ động, năm sợi xích xuyên qua Tử Linh Tướng bỗng rút ra, rồi nhanh như chớp bắn đến giữa trán hắn.

Nhận ra mục tiêu tấn công lần này của sợi xích, ánh mắt Tử Linh Tướng thay đổi, vung tay lên hình thành vô số màn hắc quang ở phía trước, thân hình nhanh chóng lùi về sau.

Binh binh binh!

Sợi xích phá vỡ mọi lớp phóng ngự với tốc độ kinh người, Tử Linh Tướng cũng bị dồn đến ranh giới sinh tử vô cùng thảm hại.

- Lưu Thành, các ngươi còn lề mề cái gì vậy?

Tử Linh Tướng liều mạng chống lại công kích của Tiểu điêu, lúc rút lui còn hét lớn.

- Giết cô ta đi!

Nghe tiếng hét của Tử Linh Tướng, hai hắc ảnh kia hơi run lên, sát ý trào dâng trong mắt, nguyên lực bùng phát, không ngờ cũng đều là cường giả Tứ Nguyên Niết Bàn.

Hai kẻ đó vận hết sức lực, áp lực cuồng bạo cũng khiến sắc mặt Tô Nhu thay đổi. Hiển nhiên nàng không thể ngờ thực lực của hai kẻ này không hề thua kém Phong Thương.

- Ta sẽ không để các ngươi làm phiền Lâm Động đại ca!

Áp lực lan tỏa, Tô Nhu cắn môi, vung tay lên, từ đầu ngón tay rỉ ra mấy giọt máu tươi rồi nhanh như chớp điểm lên phong ấn trên cổ tay mình.

- Nhị Đoạn Phong Ấn, giải trừ!

Trên cổ tay Tô Nhu mơ hồ nhìn ra được ba đạo phong ấn, lúc này đầu ngón tay cô điểm lên đạo phong ấn thứ hai, khẽ hô lên, lục quang trào dâng từ trong cơ thể.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.