Vũ Động Càn Khôn

Chương 595: Tiêu Sơn



Ánh lửa nóng bỏng trong đêm tối vô cùng nhức mắt, hơn nữa sức mạnh to lớn đang cuộn trào như sóng triều cũng khiến không ít người phải nhìn một cách kinh ngạc.

- Đó là Hung thú Chu Yểm?

- Là Tiêu Sơn của Vương triều Đại La! Hắn có được truyền thừa của Chu Yểm Tông, một trong Tứ Đại Ma Tông. Chẹp chẹp, theo ta biết thì Tứ Đại Ma Tông và Tứ Đại Huyền Tông đối lập nhau vô cùng gay gắt, những kẻ có được truyền thừa của Tứ Đại Ma Tông đều phải sử dụng máu tươi của người có truyền thừa từ Tứ Đại Huyền Tông mới coi như có được truyền thừa một cách hoàn chỉnh!

- Xem ra bọn chúng nhằm vào Lâm Động mà đến.

- Có kịch hay xem rồi! Nghe nói Tiêu Sơn từng vượt Niết Bàn Kiếp lần thứ năm, tuy thất bại, nhưng thực lực cũng là vô địch trong Tứ Nguyên Niết Bàn. Tuy bọn Lâm Động đánh bại được Vương triều Phong Vân nhưng cũng chưa chắc sẽ làm gì được Tiêu Sơn.

- …

Tiếng xì xầm bàn tán nhanh chóng lan đi, đỉnh núi này rất nhanh đã trở thành nơi đáng chú ý nhất.

Trước ánh mắt chăm chú của mọi người, con cự thú hình thành từ liệt diễm kia đã nhanh chóng lao tới, xuất hiện trên thiên địa phía trên đỉnh núi. Phía sau nó cũng có không ít tiếng rít gió, rồi xuất hiện rất nhiều thân ảnh, tất cả đều có khí tức rất mạnh, rõ ràng đều là cao thủ của Vương triều Đại La.

Bên trong con Hung thú Chu Yểm kia là một thân ảnh đang đứng chắp tay sau lưng, đôi mắt đỏ ngầu, lãnh đạm nhìn hai thân ảnh phía dưới.

Ngọn lửa chờn vờn cuối cùng chui vào thân ảnh đó, lúc này hắn mới hiện rõ dung mạo trước mặt mọi người.

Toàn thân choàng áo bào đỏ chót, vô cùng chói mắt nhưng cũng vô cùng quỷ dị, nhiều người nhìn thấy thế mà có cảm giác lạnh xương sống. Dáng vẻ của Tiêu Sơn không thể coi là anh tuấn, thậm chí trên mặt còn có hình hoa văn màu đỏ sẫm, nhìn giống như một con Chu Yểm vậy.

- Lâm Động, cuối cùng các ngươi cũng xuất hiện!

- Tiêu Sơn nhìn Lâm Động, vẻ mặt không chút biểu cảm dần hiện lên nụ cười khiến hình ảnh hoa văn Chu Yểm động đậy, nhất thời gương mặt đầy sát khí.

- Vương triều Đại La, Tiêu Sơn?

Lâm Động hơi nhíu mày, khẽ nói.

- Ngươi đã biết lai lịch của ta thì chắc cũng biết tại sao ta lại tìm ngươi. Ta với ngươi không thù không oán, nhưng muốn trách thì phải trách các ngươi đã có truyền thừa của Tứ Đại Huyền Tông…

Giọng Tiêu Sơn khàn đặc rất khó nghe. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.

- Xem ra các ngươi có kẻ nào đó sắp vượt Niết Bàn Kiếp hả? Ai da, hình như ta đến nhầm thời điểm rồi thì phải…

Tiêu Sơn bỗng nhìn lên đỉnh núi rồi thấy Tiểu Viêm đang ngồi nhắm mắt, toàn thân bao phủ đầy nguyên lực, cười nhạt nói.

- Tiêu Sơn, ta không muốn kết oán với Vương triều Đại La các ngươi. Vì thế ngươi cũng nên biết điều một chút, đừng để đến khi mất Niết Bàn Ấn rồi hối hận không kịp đâu!

Lâm Động chậm rãi nói.

- Ha ha, hối hận?

Tiêu Sơn ngửa mặt lên cười lớn đầy châm chọc:

- Lâm Động, ta biết các ngươi đã đánh bại Vương triều Phong Vân, nhưng Phong Thương trong mắt ta chỉ là loại tầm thường. Ngươi muốn đề cao mình bằng chuyện đó thì hơi ngây thơ quá đấy!

Phía sau Tiêu Sơn, bọn cường giả Vương triều Đại La cũng bật cười, nhìn bọn Lâm Động đầy thích thú.

- Đã vậy nói nhiều cũng vô ích, động thủ đi!

Lâm Động hơi cụp mắt xuống, bàn tay nắm chặt lại, thiết ấn trên không trung bỗng quay tròn, hắc quang lan tỏa, con Hắc Long trên thiết ấn dường như có dấu hiệu tỉnh lại.

Nhìn thiết ấn đang lơ lửng trên không trung kia, đám cường giả Vương triều Đại La kia mới thu lại nụ cười, hiển nhiên bọn chúng cũng cảm nhận được uy lực của Linh bảo Thiên cấp.

Tiêu Sơn nheo mắt nhìn thiết ấn, trường bào đỏ rực phẩy lên một cái, chân bước ra, cười lạnh:

- Đã nghe nhiều lời đồn về Lâm Động ngươi, hôm nay ta muốn đích thân thử xem, một tên đến từ Vương triều Hạ cấp như ngươi rốt cuộc có thật sự khó đối phó đến đâu? Muốn ta từ bỏ thì hãy thể hiện bản lĩnh ra xem nào!

Thân thể Tiêu Sơn bỗng rung lên, khí lãng nóng đỏ rực lan tỏa khắp trời, khiến nhiệt độ không khí dường như cũng tăng lên.

Đôi mắt tím đen của Tiểu điêu nhìn Tiêu Sơn với khí thế kinh người, hàn quang lóe qua mắt, đang định bước ra nhưng lại bị Lâm Động cản lại.

- Tiểu Viêm sắp đột phá, không thể để bị quấy nhiễu, do ngươi tọa trấn thì sẽ an toàn hơn.

Lâm Động khẽ nói.

Vương triều Đại La ngoài Tiêu Sơn ra còn có ba gã cường giả Tứ Nguyên Niết Bàn, đó cũng là thực lực có sức uy hiếp rất lớn. Nếu bọn chúng ra tay với Tiểu Viêm thì sẽ rất phiền phức. Mà ở đây có lẽ chỉ có Tiểu điêu mới có thể bảo vệ Tiểu Viêm một cách hoàn hảo.

- Tuy hắn chưa phải Ngũ Nguyên Niết Bàn nhưng cũng mạnh hơn nhiều so với Tứ Nguyên Niết Bàn đỉnh phong. Một mình ngươi có đối phó được không?

Tiểu điêu do dự, nói.

Lâm Động cười. Đúng là Tiêu Sơn mạnh hơn Phong Thương một bậc, nhưng Lâm Động hắn hiện giờ cũng mạnh hơn khi giao đấu với Phong Thương rồi…

- Bảo vệ tốt cho Tiểu Viêm!

Lâm Động khẽ dặn dò rồi thân hình khẽ động, lao đi trong không gian rồi xuất hiện bên trên thiết ấn.

- Được, có khí phách lắm!

Thấy Lâm Động dám một mình nghênh chiến, Tiêu Sơn cười lạnh, bàn tay nắm lại, nguyên lực cuồng bạo nóng bỏng ngưng tụ lại trong bàn tay hắn rồi biến thành một thanh đại đao đỏ rực dài khoảng nửa trượng. Thân đao rung lên, xoẹt một tiếng xé tan không khí.

- Lâm Động, người khác đều nói ngươi là số ít trong những kẻ từ Vương triều Hạ cấp khiêu chiến được với Vương triều Siêu cấp. Giờ hãy cho ta xem rốt cuộc ngươi có được như thế không!

Ánh mắt Tiêu Sơn lạnh băng, đại đao trong tay chém xuống, mấy chục đường đao quang khổng lồ màu đỏ rực bắn ra chặn hết đường lui của Lâm Động.

Lâm Động nắm tay lại, thanh Thiên Ngạc Cốt Thương hiện ra, thân thương rung lên biến thành vô vàn thương ảnh lao thẳng về đao quang.

Ting ting ting!

Tia lửa bắn tung tóe, nguyên lực cuộn trào, vô số đao quang đã bị thương ảnh của Lâm Động phá giải.

- Ta không có thời gian chơi với ngươi, bớt ra những công kích thăm dò thế này đi!

- Long Âm Võng!

Ánh mắt Lâm Động tối lại, thủ ấn biến hóa, Hắc Long Phiên Thiên Ấn phía dưới bỗng rít gào. Đầu Hắc Long mở to cặp mắt, chiếc miệng khổng lồ há ra, hắc quang quang ngưng tụ, cuối cùng sau một tiếng gầm biến thành làn sóng âm màu đen cuồn cuộn.

Sóng âm không lan tỏa ra khắp bốn phía mà tụ lại một chỗ, biến thành một tấm lưới khổng lồ ập về phía Tiêu Sơn.

Rõ ràng sau khi dần thích ứng với Hắc Long, Lâm Động cũng đã ngày một khống chế nó tốt hơn.

Sóng âm lao tới, không gian như bị tách ra thành vô số đường nứt, Tiêu Sơn thấy vậy, ánh mặt cũng ngưng đọng, trầm giọng nói:

- Quả nhiên có chút bản lĩnh! Ngươi nói đúng, đúng là ta không có nhẫn nại chơi với ngươi, Nếu ngươi đã có truyền thừa của Tứ Đại Huyền Tông vậy thì ta sẽ cho ngươi biết thế nào là truyền thừa của Tứ Đại Ma Tông! Xem ta một chiêu giải quyết ngươi đây! Chu Yểm Ma Linh!

Tiêu Sơn dang hai tay ra, cơ thể rung lên dữ dội, nguyên khí đỏ rực bùng nổ từ ngực hắn như núi lửa phun trào, cuối cùng ngưng tụ lại biến thành con cự thú đỏ rực to cỡ trăm trượng.

Cự thú hình vượn, hai bàn chân màu đỏ đồng nhưng đầu lại màu bạch ngọc, ánh sáng chói lòa.

Đây là Hung thú Viễn Cổ Chu Yểm, khác với hình tượng hư ảo lần trước, Chu Yểm lần này tỏa ra khí hung sát tuyệt thế thuở Hồng Hoang, nhìn như xuyên thời gian từ thời Viễn Cổ về đây vậy.

- Grào!

Cự thú ngửa lên trời gầm rú, hung khí bao trùm thiên địa, bàn chân to lớn tựa đỉnh núi giơ ra, một quyền đánh tan tấm lưới sóng âm thanh màu đen kia. Sau đó một cái bóng đen to lớn xé tan hư không cùng với sức mạnh hủy diệt đánh xuống Lâm Động.

Khí thế đó dù là cường giả Tứ Nguyên Niết Bàn nếu bị trúng đòn chắc chắn không còn đường sống!

Trên đỉnh núi, Tô Nhu thấy đòn công kích kinh người đó mà cắn chặt môi sợ hãi, trong mắt đầy sự kinh hoàng.

Tiểu điêu nheo mắt, gương mặt vẫn rất bình tĩnh nhưng tử hắc quang cũng đã ngưng tụ nơi đầu ngón tay hắn.

- Grào!

Bóng đen ập tới, một tiếng gầm kinh thiên động địa vang lên. Bên trên thiết ấn, đầu Hắc Long phình to cuối cùng bay lên trời tỏa ra áp lực mạnh mẽ.

- Để xem rốt cuộc ai một chiêu giải quyết ai?

Mắt Lâm Động cũng ánh lên hung quang. Hắn nhìn con Hắc Long bay lên từ thiết ấn, thanh quang bỗng lan tỏa trên hai bàn tay, cuối cùng chui vào người con Hắc Long, đồng thời Thiên Long Khí trong người hắn cũng tách ra một ít chui vào người Hắc Long.

- Khi còn sống ngươi chỉ là Long Tộc bình thường, nay ta cho ngươi Thiên Long Khí, hãy thể hiện hết uy năng của mình đi!

Lâm Động nhìn ánh thanh quang bùng phát, Hắc Long đang giãy giụa bỗng ánh lên vẻ cuồng nhiệt. Hắn muốn thử xem thứ Long linh này sau khi có Thiên Long Khí sẽ có sức mạnh thế nào?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.