Vũ Động Càn Khôn

Chương 606: Tứ Nguyên Niết Bàn



Quầng lửa đỏ rực bên trong có những đốm lửa đen lan tỏa ra theo đường tròn. Những nơi nó đi qua, mọi tảng đá khổng lồ đều bị thiêu hủy, đến những mảnh đá vụn cũng không còn, cảm giác như đến hạt bụi nhỏ cũng biến mất.

Mọi ánh mắt đều đông cứng lại, tiếng huyên náo mất hẳn, thay vào đó là sự im lặng chết chóc.

Niết Bàn Ma Viêm! Niết Bàn Kiếp!

Mọi ánh mắt dần di chuyển, cuối cùng dừng lại ở trên người gã thanh niên hơi cúi đầu đứng ở giữa, trong mắt vẫn còn sự kinh hãi tột độ.

Những người đến được đây dù đều có bản lĩnh, gần như tất cả dù ít dù nhiều cũng đã từng trải qua Niết Bàn Kiếp, vì thế bọn họ rất quen thuộc với thứ sức mạnh này.

Nếu là những lúc bình thường có lẽ chẳng ai bất ngờ gì, nhưng lúc này người vượt kiếp lại không hề ngồi đả tọa mà lại đang chiến đấu cùng với một cường giả Ngũ Nguyên Niết Bàn!

Vượt kiếp khi đang chiến đấu sao?

Nghĩ đến đó, trong lòng tất cả mọi người đều cảm thấy vô cùng hoang đường. Niết Bàn Kiếp là thứ mà cường giả Niết Bàn Cảnh sợ nhất, mỗi lần Niết Bàn Kiếp đến, có ai mà không lập tức tìm nơi không ai đến làm phiền, hoặc tìm bằng hữu bảo hộ, để được an tâm ứng phó với Niết Bàn Kiếp?

Trong mười gã cường giả Niết Bàn Cảnh thì có đến bảy tám người mất mạng không phải vì đối kháng với kẻ địch mà là vì lúc vượt Niết Bàn Kiếp gặp sơ xuất. Từ đó có thể thấy Niết Bàn Kiếp đáng sợ đến mức nào. Nhưng lúc này bọn họ lại tận mắt chứng kiến có người dám vượt kiếp trong hoàn cảnh đang chiến đấu như thế này!

Điều này tạo nên lực xung kích không kém gì một trận siêu cấp cuồng phong.

Tất cả đều bị chấn động đến không nói nên lời.

- Hắn…

Bọn Liễu Bạch đều vì động tĩnh đó mà chậm lại công kích, cuối cùng bọn họ cũng hiểu tại sao Lâm Động lại chỉ tránh né mà không giao thủ, thì ra phần lớn năng lượng hắn dùng để đối phó với Niết Bàn Kiếp trong cơ thể.

Điên cuồng!

Bọn họ chỉ có thể hình dung hành động đó của Lâm Động với hai từ ấy. Vạn nhất hắn không thể chống đỡ nổi công kích của Tống Chân mà mất kiểm soát thì chắc chắn là mất mạng.

Mục Hồng Lăng nhìn thân ảnh ở phía xa, cặp môi đỏ mọng mím lại, tên này cơ hồ đều tạo ra được kỳ tích không nhỏ a!

Sắc mặt bọn Huyết Ảnh trở nên khó coi, trong mắt dâng tràn sự kinh hãi, hiển nhiên là bị Lâm Động dọa cho không nhẹ.

- Hà hà, tiểu tử này gan to thật!

Tiểu điêu nói, trong lòng thì thở phào. Ban đầu hắn cũng không nghĩ nhiều về hành động của Lâm Động. Hai người quen biết đã lâu, hắn rất hiểu tính cách cẩn thận của Lâm Động. Hắn luôn muốn giữ lại tuyệt chiêu đến lúc cuối cùng, thậm chí một số tuyệt chiêu đến ngay cả Tiểu điêu hắn cũng phải thấy kinh ngạc.

- Ta đã nhắc nhở ngươi rồi, đừng vui mừng quá sớm! Hình như ngươi không để tâm thì phải.

Tiểu điêu nhìn Tống Khuyết, sắc mặt lúc này đã tối sầm với ánh thích thú, cười nói.

- Hừ, có gì mà đắc ý, dù tên tiểu tử đó có vượt kiếp thành công thì cũng chỉ là Tứ Nguyên Niết Bàn mà thôi!

Tống Khuyết cười lạnh nói.

Tiểu điêu nhếch mép, cũng không nói gì thêm, bàn tay nắm lại, năng lượng hùng hồn tạo nên công kích mạnh mẽ ập về phái Tống Khuyết.

Thấy Tiểu điêu tấn công, Tống Khuyết vội vàng vận nguyên lực nghênh chiến. Vừa rồi giao đấu hắn đã biết được sự đáng sợ của Tiểu điêu. Hắn đã thi triển mọi chiêu số mới cân bằng được tình thế, nếu chậm trễ một chút chỉ sợ sẽ thảm bại.

Người bên bọn Lâm Động rõ ràng lúc này sĩ khí đang dâng tràn, chỉ cần Tống Gia Tam Ma khó nhằn nhất bị khống chế thì bọn họ sẽ có thể chiến đấu. Chỗ Lâm Động vốn có vẻ bị nguy hiểm nhất không ngờ lại có chuyển biến bất ngờ.

- Tên khốn kiếp!

Sắc mặt Tống Chân tối sầm lại, nụ cười trên mặt mất đi, hung hãn nhìn Lâm Động. Sự chấn động trong lòng hắn không thua kém bất cứ ai, nhưng còn vô cùng giận dữ. Hắn không thể ngờ Lâm Động lại dám phân tâm vượt kiếp trong khi giao thủ với hắn. Việc này đến hắn còn không dám làm, vậy mà Lâm Động lại có thể làm được.

- Không thể để hắn vượt kiếp thành công!

Mắt Tống Chân lóe sáng, nguyên lực hùng hồn bùng nổ, biến thành một bàn vuốt khổng lồ đem theo năng lượng quỷ dị hung hăng tấn công Lâm Động.

- Lúc này… đã muộn rồi!

Lâm Động chầm chậm ngẩng đầu lên, khóe miệng nhếch lên cười lạnh. Chỉ thấy hắn giơ tay, một ngọn lửa màu đen nhằm thẳng bàn vuốt của Tống Chân bắn tới.

Vù!

Cùng với ngọn lửa đen đó rời khỏi thân thể, một luồng nguyên lực mạnh mẽ cuộn trào từ cơ thể hắn, thậm chí khí tức của hắn cũng đại tăng.

- Vượt kiếp thành công rồi sao? Sao lại nhanh thế được?

Cảm nhận được khí tức bỗng chốc dâng trào mạnh mẽ của Lâm Động, sắc mặt Tống Chân tím tái. Hắn không thể tin được chỉ trong một khoảng thời gian ngắn như thế mà Lâm Động đã vượt qua thành công Niết Bàn Kiếp lần thứ tư!

Tống Chân đương nhiên không thể biết Lâm Động sau khi tu luyện được Thanh Thiên Hóa Long Quyết rốt cuộc mạnh mẽ đến mức nào. Tuy Niết Bàn Kiếp lần thứ tư khá nguy hiểm, thế nhưng nó không gây được chút trở ngại nào chí mạng cho Lâm Động. Với nghị lực hơn người, hắn đã thuận lợi vượt kiếp với một thời gian khá ngắn.

Cảm nhận được nguyên lực dồi dào trong cơ thể, thứ năng lượng ấy mạnh mẽ hơn trước đây đến mấy lần, với hành động mạo hiểm này Lâm Động đã thành công rút ngắn khoảng cách giữa hai bên.

- Ngươi nói không sai, thực lực Tam Nguyên Niết Bàn đúng là không giết được ngươi. Nhưng mà… ta lúc này thì có thể!

Lâm Động ngẩng lên nhìn Tống Chân, sắc mặt đã tím tái, nở nụ cười nhạt rồi vươn vai một cái, ánh mắt sắc lạnh như đao.

Sau lượt giao thủ đầu tiên, Lâm Động có thể cảm nhận được khoảng cách giữa Tam Nguyên Niết Bàn và Ngũ Nguyên Niết Bàn. Dù hắn có thể dùng rất nhiều cách để lấp khoảng cách ấy nhưng để chiến thắng thì vô cùng khó khăn. Hiển nhiên là Lâm Động không muốn thấy chiến thắng gian nan kiểu ấy!

Vì thế, sau khi suy nghĩ hắn chọn cách mạo hiểm vượt kiếp. Chỉ cần hắn thành công đạt được thực lực Tứ Nguyên Niết Bàn thì ưu thế của Tống Chân sẽ giảm xuống rất nhiều. Dựa vào thực lực Tứ Nguyên Niết Bàn, Lâm Động có tự tin sẽ giải quyết được đối phương.

- Tiểu tử ngông cuồng! Dù ngươi có thực lực Tứ Nguyên Niết Bàn thì vẫn còn khoảng cách không thể lấp đầy với ta. Muốn khiêu chiến vượt cấp sao? Ngươi nghĩ ta như loại phế vật ngươi từng gặp sao?

Tống Chân ánh mắt lạnh băng nói.

Lâm Động mỉm cười, giơ bàn tay ra vẫy vẫy đầy vẻ khiên khích.

- Muốn chết!

Tống Chân giận quá hóa cười, kim quang trên thân thể bùng phát, chân phải bước ra, mặt đất rung chuyển. Mười con Địa Long mang theo nguyên lực cuồng bạo xuyên thủng mặt đất tạo nên thế tấn công bao vây lao như vũ bão về phía Lâm Động.

Nhìn những con Địa Long đầy hung hãn lao tới, Lâm Động chỉ cười lạnh, hàn quang lóe lên trong mắt, bàn tay chuyển động, thiết ấn lập tức phình to, đem theo bóng đen khổng lồ, bùm một tiếng đánh tan tành mười con Địa Long.

Ầm ầm!

Đất đá bắn tứ tung, bụi tung mù mịt khắp nơi. Thiết ấn khổng lồ dần xuất hiện, trên đó là thân ảnh Lâm Động.

Lần này đối diện với công kích của Tống Chân, rõ ràng Lâm Động không hề tránh né, mà đã hoàn toàn chấn áp được hắn. Ai cũng nhận ra, cục diện lúc này đang chuyển biến, tình thế nghiêng về một bên lúc này cũng đã bị phá vỡ!

Lâm Động đang đứng oai vệ bên trên thiết ấn, ánh mắt nhìn về phía Tống Chân, hàn ý dần lan tỏa trong mắt. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Nguyên lực cuồng bạo bao quanh người Lâm Động. Hắn nắm mạnh tay, Thiên Ngạc Cốt Thương xuất hiện, ánh sáng nguyên lực chói lòa, mũi thương chỉ thẳng về phía Tống Chân.

- Bây giờ, bọn chúng ta có thể chơi một cách tử tế được rồi nhỉ?

Lam Anh nhìn Lâm Động có khí thế bùng nổ, khóe miệng hơi nhếch lên, nhìn Thanh Phong ở bên cạnh:

- Giờ tin ta rồi chứ? Lâm Động không phải loại dễ đối phó đâu!

Sắc mặt Thanh Phong nặng nề chầm chậm gật đầu, lẩm bẩm:

- Đúng là không đơn giản! Cục diện bắt đầu thay đổi rồi. Nhưng Tống Chân cũng chẳng phải loại tầm thường, thắng thua ra sao lúc này chưa thể biết được!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.