Vũ Động Càn Khôn

Chương 609: Thắng thua



- Ngươi…

Trên không trung, Tống Chân há hốc mồm sững sờ nhìn Lâm Động đang cười tươi rói. Toàn thân hắn lạnh toát, ngón tay run rẩy chỉ về phía Lâm Động, ánh mắt ngập tràn sự kinh hãi.

- Ngươi… hấp thụ lực thôn thực của ta?

Ngươi ngươi cả nửa ngày trời, cuối cùng thì Tống Chân cũng nói được hết câu, nhưng giọng nói không giấu nổi sự chấn kinh.

Thật sự hắn không thể ngờ lực thôn thực của Hung linh Thao Thiết không những chẳng gây ra sát thương gì cho Lâm Động mà ngược lại còn bị hắn hấp thụ sạch.

Lực thôn thực được biết đến có sức mạnh nuốt gọn vạn vật trong thiên địa, bất cứ thứ gì rơi vào trong nó đều bị nó tiêu hóa mất. Nhưng lúc này nó không những không tiêu hóa được Lâm Động mà còn bị Lâm Động không biết dùng thủ đoạn gì đã hấp thụ mất. Cảnh tượng đó, đối với Tống Chân mà nói thực sự là vô cùng hoang đường.

Xung quanh đều hít vào hơi khí lạnh, nhìn Lâm Động với ánh mắt như gặp phải quỷ.

- Lực thôn thực của Hung linh Thao Thiết tuy mạnh nhưng cái ngươi có được đến chút bề mặt cũng không phải, muốn hàng phục nó có gì khó?

Trước bao ánh mắt chấn kinh của mọi người, Lâm Động cười chế giễu, nói:

- Mất đi lực thôn thực, uy lực của truyền thừa Thao Thiết Tông có lẽ sẽ mất đi ba phần…

Mất đi lực thôn thực với Tống Chân mà nói không khác gì chặt mất một cánh tay. Mà cũng có thể nói đây là hắn tự làm tự chịu. Nếu hắn chỉ thi triển công kích vũ kỹ, Lâm Động muốn thắng chắc chắn phải tốn một công sức, nhưng ai ngờ hắn lại thi triển toàn bộ lực thôn thực có được từ Thao Thiết Tông, định dựa vào đó giải quyết Lâm Động triệt để.

Nếu Lâm Động chỉ là người bình thường thì có lẽ đã bị hút vào trong cái dạ dày đen ngòm kia, cuối cùng hóa thành hư vô. Nhưng không may, hắn lại có Thôn Phệ Tổ Phù, lực thôn thực của Hung linh Thao Thiết trong mắt hắn chẳng hề đáng sợ như người khác vẫn tưởng.

Vì thế, khi rơi vào trong bóng đêm, Lâm Động lập tức dùng Thôn Phệ Tổ Phù, lực thôn phệ lan tỏa, cuối cùng thôn phệ hết lực thôn thực và cái dạ dày đen ngòm kia.

Khi hai luồng sức mạnh kỳ lạ này đối kháng thì hiển nhiên lực thôn phệ sẽ chiếm ưu thế.

Vì thế Lâm Động không chỉ dễ dàng phá giải sát chiêu của Tống Chân mà còn dễ dàng khiến hắn mất đi thứ vũ khí mạnh nhất, lực thôn thực!

- Khốn kiếp… trả lại lực thôn thực cho ta!

Nụ cười đông cứng trên gương mặt Tống Chân nhìn vô cùng hoạt kê, một lúc sau gương mặt trở nên méo mó, dữ dằn, hắn gầm lên rồi lao về phía Lâm Động.

Xoẹt xoẹt!

Một vài đạo tàn ảnh xuất hiện trong không trung, rồi kình phong mạnh mẽ từ cây chĩa ba biến thành hắc ảnh ập đến như mưa về phía Lâm Động.

- Thao Thiết Ma Thoa!

Khi hắc ảnh ập xuống, bọn chúng nhanh như chớp ngưng tụ lại một chỗ, đạo hắc quang đó đem theo sức mạnh kinh người bạo kích về phía đỉnh đầu Lâm Động.

Đối diện với công kích bạo nộ đó của Tống Chân, Lâm Động chỉ cười lạnh, không hề có dấu hiệu tránh né. Nguyên lực trong người cuộn trào, cánh tay rung lên, Thiên Ngạc Cốt Thương xuất hiện.

Cây thương hiện ra không hề hoa lệ nhưng nguyên lực ngưng tụ trên đó lại mang một sức mạnh kinh người.

Keng!

Cốt thương đâm mạnh lên cây chĩa ba, một âm thanh kim loại va chạm giòn tan vang lên, kình phong cuồng bạo lập tức khuếch tán, không khí bị chấn động thành vô vàn những đường gợn sóng.

- Mất đi lực thôn thực, uy lực vũ kỹ Thao Thiết Tông của ngươi yếu quá!

Lâm Động cười lạnh, hắn cảm nhận được công kích lúc này của Tống Chân đã thiếu đi cái thần uy của lúc trước. Tuy nhìn dường như vẫn rất mạnh mẽ nhưng đã không bằng trước đây.

Mặt mày Tống Chân hung hăng, cánh tay vung cây chĩa ba lên, kình phong đáng sợ điên cuồng ập về phía Lâm Động. Dường như Tống Chân có dấu hiệu phát cuồng, xem ra tổn thất lực thôn thực đã tạo nên một sự đả kích rất lớn đối với hắn.

Thế nhưng, tuy công kích của hắn hung mãnh nhưng vẫn bị Lâm Động chặn đứng được hết, thậm chí khi tấn công còn có hơi chút hỗn loạn.

- Tống Chân rối loạn rồi!

Lam Anh nhìn cảnh đó, ánh mắt hơi nheo lại, khẽ nói.

Cường giả đối quyết, yếu tố tâm lý là vô cùng quan trọng. Thi triển công kích bừa bãi sẽ để lộ sơ hở, cuối cùng bị đối thủ đánh chết. Hiện giờ Tống Chân đang rơi vào tình thế này!

- Thủ đoạn của Lâm Động thật quỷ dị, không ngờ lại phá giải được lực thôn thực của Hung linh Thao Thiết!

Vẻ mặt Thanh Phong đầy nặng nề nói.

- Lực thôn thực tuy mạnh nhưng không phải là vô địch. Trong thiên địa này không biết có bao nhiêu sức mạnh kỳ lạ, hơn nữa Tống Chân chỉ có được chút ít bề ngoài, bị phá giải cũng không có gì quá bất ngờ. Đương nhiên Lâm Động quả thật ẩn giấu quá nhiều thủ đoạn không tầm thường…

Lam Anh khẽ nói:

- Nhưng dù sao hắn chỉ là Tứ Nguyên Niết Bàn…

- Khả năng thắng của Lâm Động thế nào?

Thanh Phong hỏi.

- Nếu là lúc ban đầu thì chỉ có bốn phần, nhưng giờ có thể là sáu, thậm chí cao hơn.

Lam Anh trầm ngâm nói.

Thanh Phong khẽ gật đầu, trong mắt hắn cũng hiện lên sự chấn động. Với thực lực Tứ Nguyên Niết Bàn đối chiến với Ngũ Nguyên Niết Bàn lại có sáu phần khả năng thắng. Hắn thật sự đáng sợ vậy sao?

- Hơn nữa hai chiến tuyến bên kia, dường như bên Lâm Động cũng chiếm ưu thế!

Lam Anh nhìn sang chỗ Tiểu điêu và Tiểu Viêm, đặc biệt là khi nhìn chỗ Tiểu điêu, sắc mặt nàng càng trầm trọng hơn.

- Người có tên Lâm Điêu kia thực lực cũng vô cùng cường hãn, thậm chí nhìn bề ngoài có lẽ còn mạnh hơn Lâm Động một bậc. Ngươi nhìn Tống Khuyết xem, từ lúc giao đấu đến giờ luôn ở thế bị áp chế. Còn Lâm Viêm, tuy hắn đối chiến không nhẹ nhàng nhưng sự hung bạo của hắn cũng khiến Tống Bá khổ sở. Ba người bọn Lâm Động không hề đơn giản!

Thanh Phong nghe vậy, nhìn sang rồi gật gù, không dám có chút coi thường nào nữa. Thực lực của bọn họ tương đương với Tống Gia Tam Ma, nếu bọn Lâm Động giải quyết được Tống Gia Tam Ma thì cũng có nghĩa có tư cách sánh ngang với bọn họ.

Trên Niết Bàn Kim Bảng chắc chắn cũng có tên của bọn Lâm Động!

Keng keng keng!

Ánh lửa tóe ra theo từng đợt tấn công ác liệt, Lâm Động và Tống Chân rõ ràng đều đã nổi giận, ra tay cực nhanh chóng và hung tàn, chiêu nào cũng nhằm chỗ hiểm yếu của đối phương, nếu trúng chắc chắn trọng thương.

Uỳnh!

Sức mạnh cuồng bạo lan tỏa, mặt đất hai người đứng đều vỡ ra thành những khe nứt khổng lồ, cả hai đều bị chấn động bật lùi ra sau.

Xoẹt!

Lâm Động lùi nhanh ra sau, ánh mắt đột ngột lạnh băng, nguyên lực hùng hồn cuộn trào rồi biến thành năm ngón tay khổng lồ.

- Đại Hoang Nhân Thiên Thủ!

Lâm Động hét lên, năm ngón tay khổng lồ nhanh chóng ngưng tụ biến thành một bàn tay khổng lồ cổ xưa. Khi bàn tay ấy xuất hiện, hư không cũng hiện lên một hư ảnh khác!

Đại Hoang Nhân Thiên Thủ đã gọi ra thành công, nhưng Lâm Động không hề dừng lại, chỉ thấy thanh quang tràn ra từ người hắn cuối cùng chui vào bàn tay khổng lồ kia.

Thanh quang cuộn trào, bàn tay khổng lồ kia mọc ra từng tầng từng tầng vảy rồng màu xanh, chớp mắt cả bàn tay đã được bọc hoàn toàn trong lớp vảy.

Uỳnh!

Ánh mắt Lâm Động lạnh thấu xương, không chút chần chừ, bàn tay nắm lại. Bàn tay khổng lồ đã được dung hợp Thanh Long Khí lập tức xé tan không khí nhằm thẳng tới Tống Chân.

Rầm rầm rầm!

Mặt đất rung chuyển, nứt toác, những người đứng gần còn bị chấn động đến phụt máu, cuối cùng bị bắn ra sau.

Nhìn bàn tay khổng lồ đầy vảy xanh đang lao tới, sắc mặt Tống Chân trở nên vô cùng nặng nề, hắn có thể cảm nhận được sự nguy hiểm rất rõ ràng từ trong cái bàn tay kia.

- Thao Thiết Ma Giáp!

Hắc quang đậm đặc tràn ra từ cơ thể Tống Chân, rồi nhanh chóng ngưng tụ lại quanh người hắn hình thành nên một bộ giáp kỳ quái màu đen.

Uỳnh!

Ma giáp vừa hình thành thì bàn tay khổng lồ kia lao tới.

Rầm!

Một âm thanh khổng lồ vang lên, bộ giáp trên người hắn bùng phát hắc quang, thân hình bị chấn động bay ngược ra sau, hắc khí nhanh chóng ngưng tụ biến thành vô số những cái miệng đen xì hóa giải sức mạnh cực lớn kia.

- Ha ha, dù ta có mất lực thôn thực thì ngươi cũng không giết được ta đâu!

Cùng với sự hóa giải của những cái miệng đen xì kia, khi Tống Chân còn cách mặt đất khoảng một trượng cuối cùng cũng đứng vững lại được, hắn ngẩng lên cười dữ dằn.

- Vậy sao?

Lâm Động nhếch mép, hai tay đập mạnh xuống đất.

Rầm!

Mặt đất bên dưới Tống Chân đột ngột tách ra, hắc quang trào dâng, cuối cùng biến thành một cái miệng khổng lồ màu đen sâu hun hút. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

- Đây là…

Đồng tử của Tống Chân co lại nhìn cái miệng khổng lồ bên dưới mình.

- Thôn Thiên Chủy?

Ánh mắt Lâm Động lạnh lùng, bàn tay nắm chặt một cái, cái miệng khổng lồ gào thét, trước ánh mắt kinh hoàng của Tống Chân, hút hắn vào trong.

- Tiếp theo đến lượt ngươi thử Thôn Thiên Chủy của ta!

Trong mắt Tống Chân lan đầy một màu đen u ám, bên tai hắn vang lên giọng nói lạnh lùng của Lâm Động.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.