Vũ Động Càn Khôn

Chương 655: Tưởng Hạo ngăn cản



Ở trên bình đài, do tiếng quát đột ngột đó mà không khí đột nhiên trở nên tĩnh lặng, không ít đệ tử Hoang Điện đưa mắt nhìn nhau, lập tức im lặng không nói gì, bọn họ biết rõ tính cách của Tưởng Hạo, cho dù không có chuyện Lâm Động ra tay đoạt tư cách Đan Hà Quán Đỉnh của Đồng Xuyên thì e rằng hắn cũng không dễ dàng để cho một đệ tử mới gia nhập Hoang Điện có thể trở thành đại để tử chân truyền được.

Ở ba phía còn lại, Bàng Thống, Phương Vân, Tống Đan tuy không lên tiếng ngăn cản như Tưởng Hạo, nhưng ánh mắt đều có chút nghi hoặc. Bọn họ năm xưa để trở thành đại đệ tử chân truyền không biết đã phải nỗ lực nhiều thế nào, nhưng hiện tại, Lâm Động chỉ là một đệ tử vừa mới gia nhập Hoang Điện đã có được tư cách đó!

Tuy trước đó Lâm Động đã lập nên một thành tích vô cùng khủng bố, nhưng hiển nhiên vẫn chưa đủ khiến bọn chúng chấp nhận.

Đám người Mạc Lăng nhíu mày, có chút lo lắng nhìn về phía Lâm Động. Bọn họ có quan hệ rất tốt với Lâm Động, đương nhiên là hy vọng địa vị của Lâm Động ở Hoang Điện được nâng lên, nhưng hiện tại Tưởng Hạo ra mặt ngăn cản, bọn họ cũng chẳng thể làm gì được, bởi dù thế nào đi chăng nữa, ở Hoang Điện, uy danh của Tưởng Hạo vẫn lớn hơn Lâm Động nhiều!

Nhưng dưới ánh mắt chăm chú quan sát của đám người Mạc Lăng, Lâm Động vẫn hơi cúi đầu, vẻ mặt không có chút tức giận, thái độ đó khiến đám người Mạc Lăng vô cùng khâm phục. Từ khi gặp gỡ đến nay, dường như con người trước mặt này luôn có thể bình tĩnh đối phó với mọi mối phiền phức, và cuối cùng vượt qua!

Ở trên không trung, Trần Chân và Ngộ Đạo nhìn Tưởng Hạo một cái, khẽ nhíu mày, nhưng không hề có chút ngạc nhiên, hiển nhiên đã sớm dự liệu về việc này.

- Tưởng Hạo, ngươi muốn nói gì sao?

Trần Chân chậm rãi nói.

- Trần Chân sư thúc, đại đệ tử chân truyền là tấm gương cho các đệ tử của một điện, không chỉ cần có thực lực hơn người mà còn có phải có tư lịch khiến người khác tín phục. Vị sư đệ này tuy thiên phú hơn người, nhưng hiện tại đưa lên thành đại đệ tử chân truyền e rằng có chút vội vã!

Tưởng Hạo ôm quyền, trầm giọng nói với Trần Chân.

Những đệ tử bình thường xưng hô với hai người Trần Chân và Ngộ Đạo đều xưng là Điện chủ, nhưng đám đại đệ tử chân truyền như Tưởng Hạo lại có thể gọi là sư thúc, từ đó cũng có thể thấy được thân phận của đại đệ tử chân truyền cao đến thế nào.

Trần Chân nhíu mày, nói:

- Tưởng Hạo, việc gì cũng có ngoại lệ, nếu cứ căn cứ theo quy định thông thường, e rằng Hoang Điện của chúng ta vĩnh viễn luôn xếp hàng cuối cùng trong bốn điện!

- Ngoại lệ quả thực có thể!

Tưởng Hạo khẽ nheo mắt, ánh mắt nhìn về phía Lâm Động, mỉm cười nói:

- Nhưng ta không cho rằng vị sư đệ này có tư cách ngoại lệ đó!

Lời này vừa nói ra, không ít đệ tử trên đài đều khẽ mím môi. Câu này thật là thâm độc!

Đám người Mạc Lăng cũng có chút giận dữ trước câu nói của Tưởng Hạo, bấy lâu nay bọn họ đã bất giác coi Lâm Động là người đứng đầu phe của bọn họ, hiện tại Lâm Động bị coi thường, bọn họ đương nhiên cảm thấy không thoải mái.

Nhưng tuy không thoải mái, bọn họ cũng không dám xen vào, dù sao đây cũng là Đạo Tông, địa vị và thực lực của Tưởng Hạo đều vượt xa bọn họ.

Bởi vậy, ánh mắt của đám người Mạc Lăng liền nhìn về phía Lâm Động. Còn Lâm Động dường như cũng khẽ mỉm cười, dưới ánh mắt chăm chú của mọi người khẽ xoay người lại, ánh mắt nhìn về phía Tưởng Hạo, trong mắt không hề có chút sợ hãi.

Nhìn thấy ánh mắt của Lâm Động, Tưởng Hạo khẽ nhếch mép, hai tay ôm ngực, khí thế phi phàm liền tỏa ra, thực lực của Thất Nguyên Niết Bàn đủ khiến hắn coi thường Lâm Động.

- Tưởng Hạo sư huynh, không biết người cần tư cách như thế nào?

Lâm Động nhìn Tưởng Hạo, mỉm cười nói.

- Muốn được tín phục, chỉ có thể là thực lực!

Tưởng Hạo chậm rãi nói.

- Ta mới tới Hoang Điện, có lẽ rất nhiều huynh đệ vẫn chưa biết về ta, do vậy nói về chuyện tín phục, quả thực ta không có ưu thế gì, nhưng ta có thể đứng ở đây nói với các vị, kỳ tỷ thí giữa các điện lần sau, địa vị của Hoang Điện chúng ta nhất định không phải là cuối cùng!

Lâm Động chậm rãi nói, lời nói khiến không ít đệ tử sững người.

Lời nói này quả thực cuồng ngạo, trong bốn điện ở Đạo Tông, thực lực của Hoang Điện thua xa ba điện còn lại, muốn vượt qua thực sự không hề dễ dàng.

- Ngươi dựa vào đâu dám nói những lời cuồng ngạo này?

Tưởng Hạo lạnh lùng nói.

- Dựa vào việc ta đã ở dưới đáy Đan Hà mười một ngày!

Lâm Động mỉm cười nói.

Tưởng Hạo khẽ sững người, rồi khoát tay, nói:

- Cái này chẳng chứng minh được điều gì cả, ngươi hiện tại chỉ là Ngũ Nguyên Niết Bàn mà thôi, lấy gì để đảm bảo chứ?

- Nếu Lâm Động sư đệ có bản lĩnh giúp cho Hoang Điện chúng ta thoát khỏi vị trí cuối cùng ở trong tỷ thí giữa các điện, thì việc phá lệ lần này ta cũng không có ý kiến gì.

Ở trên bình đài, một đệ tử chân truyền cũng rất có tiếng tăm của Hoang Điện lên tiếng nói.

- Đúng thế, nếu người làm được như vậy thì cũng có thể phá lệ!

Sau khi vị đệ tử đó lên tiếng, lại có vài đệ tử chân truyền khác lên tiếng, tuy Tưởng Hạo vẫn cố lên giọng, nhưng bọn chúng biết có thể ở dưới đáy Đan Hà mười một ngày có nghĩa thế nào. Nếu Lâm Động thực sự có thể làm được điều hắn nói, khiến Hoang Điện thoát khỏi vị trí cuối cùng thì cũng là một việc rất có thể diện đối với đệ tử của Hoang Điện.

Dù sao, bao năm nay, Hoang Điện bọn chúng sau mỗi kỳ tỷ thí giữa các điện đều bị đệ tử các điện khác chê cười, cảm giác đó thật sự không dễ chịu.

- Hừ!

Thấy tình hình có chút thay đổi, Tưởng Hạo cũng có chút tức giận, lên tiếng quát:

- Các người quả thực ngây thơ, một tên đệ tử mới như hắn, thiên phú cho dù khủng khiếp thế nào, nhưng cũng không thể chống chọi lại được với đệ tử xuất sắc nhất đã tu luyện Tam Đại Kỳ Kinh của ba điện còn lại.

- Nếu hắn không thể, lẽ nào Tưởng Hạo sư huynh có thể?

Ở trên bình đài, một tiếng phản đối vang lên.

Sắc mặt Tưởng Hạo rất khó coi, Tam Đại Kỳ Kinh vô cùng cường đại, nếu có thể dễ dàng chống cự được thì Hoang Điện còn phải thê thảm bao năm như vậy sao?

- Tưởng Hạo sư huynh, hiện tại sự tín phục đã đủ rồi chăng?

Lâm Động nhìn Tưởng Hạo, cười nói.

Tưởng Hạo hít vào một hơi sâu, ánh mắt giận dữ:

- Ăn nói hay lắm, nhưng chỉ dựa vào điều đó, e rằng khó có thể thuyết phục được tất cả mọi đệ tử.

- Ta hiểu!

Lâm Động khẽ mỉm cười, lập tức bước lên một bước, tay giơ về phía Tưởng Hạo, chậm rãi nói:

- Tưởng Hạo sư huynh, xin thỉnh giáo!

Lâm Động biết rất rõ, cho dù thế nào, Tưởng Hạo cũng tuyệt đối không chịu khoanh tay đứng nhìn, cách duy nhất để giải quyết, rất đơn giản, đánh!

- Thú vị thật!

Ở ba vị trí khác trên bình đài, Bàng Thống, Phương Vân, Tống Đan khẽ nheo mắt, thầm mỉm cười, tên Lâm Động này lẽ nào coi Tưởng Hạo như Đồng Xuyên hay sao?

Tuy vừa rồi Lâm Động đã vượt qua Niết Bàn Kiếp lần thứ năm, nhưng so với Tưởng Hạo thì vẫn còn một khoảng cách rất lớn, hơn nữa lực chiến đấu của Tưởng Hạo cũng vượt xa so với Thất Nguyên Niết Bàn bình thường khác.

Ở trên bình đài, tiến xì xào lan ra, không ít ánh mắt khẽ nhíu lại, là đệ tử của Hoang Điện, bọn chúng biết rõ thực lực của Tưởng Hạo mạnh tới mức nào, tuy bọn chúng cũng đã được chứng kiến lực chiến đấu cường đại của Lâm Động, nhưng Tưởng Hạo cũng không phải là Đồng Xuyên, hắn là một trong tứ đại đệ tử chân truyền của Hoang Điện.

- Đúng là nghé con không sợ cọp!

Tưởng Hạo khẽ nhếc mép, không biết là châm biếm hay là tán thưởng, rồi ánh mắt nhìn về phía Trần Chân và Ngộ Đạo, nói:

- Hai vị sư thúc, chuyện khiêu chiến này ta có thể tiếp được chứ? Yên tâm đi, ta biết phân biệt mức độ, thiên phú của vị sư đệ này ta biết rõ, tuyệt đối không làm hắn bị trọng thương, nhưng dù sao ở Hoang Điện thì cũng phải biết quy củ, sau này ta nghĩ hắn sẽ hiểu nỗi khổ tâm của sư huynh ta!

Nghe thấy vậy, Trần Chân và Ngộ Đạo khẽ nhíu mày, ánh mắt có chút chần chừ. Lâm Động trực tiếp khiêu chiến với Tưởng Hạo đã vượt ra ngoài sự dự liệu của bọn họ, dù sao Tưởng Hạo cũng là một trong tứ đại đệ tử chân truyền của Hoang Điện, là Điện chủ Hoang Điện, bọn họ biết rõ thực lực của Tưởng Hạo.

- Nếu Lâm Động đã chủ động khiêu chiến, ngươi đương nhiên có quyền chấp nhận, nhưng không phải là bây giờ, năm ngày sau là tỷ thí hàng tháng của Hoang Điện chúng ta, tới lúc đó, hai người các ngươi có thể tùy ý giao đấu!

Trần Chân trầm ngâm một lúc, cuối cùng khoát tay, trầm giọng nói. Ông ta hiểu rõ, muốn phá lệ đưa Lâm Động thành đại đệ tử chân truyền, nhất định phải vượt qua cửa đám người Tưởng Hạo này.

- Lâm Động, ngươi mới tới Hoang Điện, chưa hề tu luyện vũ kỹ của Hoang Điện, sau hôm nay có thể tới Vũ Kỹ Điện của Hoang Điện, vũ kỹ trong đó, ngươi có thể tùy ý tu luyện.

Lâm Động khẽ sững người lại, xem ra trong cuộc tỷ thí với Tưởng Hạo, Trần Chân vẫn không hề đánh giá cao hắn, bởi vậy mới cho hắn năm ngày để tìm hiểu vũ kỹ của Hoang Điện.

- Ha ha, nếu Trần Chân sư thúc đã nói như vậy thì cứ làm vậy đi!

Tưởng Hạo khẽ mỉm cười, hiển nhiên cũng hiểu ý tứ của Trần Chân, hắn liếc nhìn Lâm Động một cái bèn khoát tay, khẽ mỉm cười, nói:

- Lâm Động sư đệ, ngươi hãy nắm lấy thời gian năm ngày này, ta không hề cố ý làm khó cho ngươi, nếu ngươi đã ở Hoang Điện nửa năm một năm thì sẽ không có nửa lời phản đối, nhưng hiện tại…

Nói đến đây Tưởng Hạo khẽ lắc đầu, cũng không nói gì thêm. Ý tứ rất rõ ràng, hắn không cho rằng Lâm Động hiện tại có tư cách trở thành đại đệ tử chân truyền của Hoang Điện. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Lâm Động khẽ mỉm cười, không có chút sợ hãi, cũng mỉm cười nói.

- Đa tạ Tưởng Hạo sư huynh nhắc nhở, vậy chúng ta năm ngày sau gặp lại!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.