Vũ Động Càn Khôn

Chương 678: Không ổn



Đạo lục quang khổng lồ phá tan rừng rậm xông vào mây xanh, sau đó giống như một cái lồng lục quang khổng lồ vậy, từ bầu trời bao phủ xuống toàn bộ khu rừng. Động tĩnh lớn đến như thế, trong vòng phạm vi trăm dặm đều có thểtrông thấy rõ ràng.

Sắc mặt Lâm Động u ám nhìn một màn này, chợt hít một hơi thật sâu, xem ra muốn yên lặng đem Tiên Nguyên Cổ Chủng về đến Đạo Tông là chuyện không có khả năng rồi!

Mấy người Ứng Hoan Hoan ở bên cạnh lúc này sự vui sướng trên gương mặt cũng nhanh chóng biến mất, trong mắt ba người đều thoáng qua một tia hoảng sợ nồng động.

Hưu hưu!

Bên trong rừng rậm, Nguyên Phương cũng bị động tĩnh này khiến cho kinh động, dẫn theo mười mấy gã đệ tử nhanh chóng lao vút qua, sau đó nàng nhìn sắc mặt mọi người, cũng than thầm một tiếng.

- Đã truyền tin tức về chưa?

Lâm Động nhanh chóng thu liễm lại tâm tình, trầm giọng hỏi.

- Hẳn là đã đến rồi, có điều e rằng viện thủ có nhanh đến đâu thì cũng phải ngày mai mới có thể đến!

Nguyên Phương cười khổ một tiếng, sau đó dừng lại một chút, nói:

- Mặt khác, vẫn còn có một tin tức không tốt! Lúc trước chúng ta ở xung quanh vùng quặng mỏ đã phát hiện ra tung tích một vài người, nếu như không đoán sai, chỉ sợ là Ma Ấn Chúng!

- Ma Ấn Chúng?

Nghe thấy cái tên này, sắc mặt đám người Ứng Hoan Hoan lập tức biến đổi.

- Đó là cái gì?

Lâm Động nhíu nhíu mày, nói.

- Là một phương thế lực khá nổi danh trong Huyết Nham Địa. Thủ lĩnh của bọn chúng tên là Diêu Linh, đứng hàng thứ tư trên Tông Phái Thông Tập Bảng, thực lực đã đạt đến cấp độ cảnh giới Cửu Nguyên Niết Bàn vô cùng cường hãn.

Ứng Hoan Hoan khẽ cắn nhẹ răng ngà, nói.

- Cửu Nguyên Niết Bàn?

Lúc này sắc mặt Lâm Động cũng khẽ biến đổi. Thật không hổ là Đông Huyền Vực, tùy tiện ra ngoài là gặp một đám hung đồ, thực lực lại cường hãn đến như vậy.

- Diêu Linh này đã từng là Chấp sự Nguyên Môn, nhưng mà sau đó bởi vì phạm phải sai lầm lớn bị trục xuất khỏi Tông phái. Nhưng bản thân hắn trong Nguyên Môn cũng có chút bối cảnh, có thể làm cho Chấp Pháp Đội Nguyên Môn buông lỏng việc truy sát hắn. Mấy năm gần đây luôn trà trộn trong Huyết Nham Địa, cũng coi như là có danh tiếng không kém.

Nguyên Phương bổ sung nói.

- Không ngờ lại bị đúng đám gia hỏa khủng bố này theo dõi!

Khương Côn thầm oán giận nói.

- Trong vòng khu vực mấy trăm dặm gần quặng mỏ của chúng ta, có tổng cộng ba tòa thành thị! Trong đó đều là long xà hỗn tạp, nơi này của chúng ta bây giờ xảy ra động tĩnh lớn thế này, tất nhiên sẽ thu hút không ít người chú ý, nếu như tin tức của Tiên Nguyên Cổ Chủng truyền ra, vậy thì…

Nguyên Phương nói đến đây, cặp mày đã nhíu chặt, ngưng trọng dị thường.

- Thu lấy hạt giống đi!

Lâm Động chau mày, chợt trầm giọng nói.

- Ừm!

Ứng Hoan Hoan gật gật đầu, cũng không dám chậm trễ, bước nhanh về phía trước. Bàn tay trắng nõn trực tiếp xuyên qua cột quang mang lục sắc, sau đó một tay chụp lấy quang điểm sáng chói như một viên ngọc bên trong đó.

Ngay khi Ứng Hoan Hoan chụp lấy quang điểm xanh lục kia thu tay về, cột ánh sáng to lớn kia cũng dần dần tan đi, mà ánh mắt của bọn Lâm Động cũng ngưng trọng nhìn sang.

Lúc này, trong bàn tay trắng nõn của Ứng Hoan Hoan, một hạt nhỏ tròn trịa màu xanh biếc đang lẳng lặng nằm đó. Mặt ngoài của hạt giống ấy dường như có phù văn thiên nhiên hình thành hiện ra. Một thứ sức sống kinh người, liên tục không ngừng phát ra từ bên trong hạt giống ấy.

- Đây chính là hạt giống của Tiên Nguyên Cổ Thụ sao?

Lâm Động nhìn về phía gốc cây màu đen kia. Sau khi hạt giống bên trong bị lấy đi, ánh sáng màu xanh biếc vốn dĩ tràn ngập xung quanh thân cây kia cũng nhanh chóng tan biến, sức sống của nó cũng yếu đi rất nhiều.

Thân thể màu đen của nó giống như đúc bằng hắc thiết, cành cây kéo dài ra, như nhánh sắt thép lạnh như băng, cái cảm giác lạnh buốt rắn chắc tràn ngập ra xung quanh.

Lâm Động nhìn chằm chằm thân cây, ánh mắt khẽ động, đưa tay ra sờ nhẹ lên đó. Lúc bàn tay hắn sờ vào thân cây màu đen mà lạnh buốt kia, lại đột nhiên cảm thấy sự vận chuyển của nguyên lực trong người cũng lặng yên trở nên chậm chạp lại, giống như đã bị áp chế vậy, lập tức trong lòng khẽ kinh hãi.

- Thân cây Tiên Nguyên Cổ Thụ có hiệu quả thần kỳ áp chế các loại năng lượng, chỉ có nắm vào vị trí sát gốc của nó mới có thể tránh được hiệu quả áp chế kia. Nhưng mà cái thứ này quá mức nặng nề, cho dù là một vài người chuyên tu sức lực thân thể cũng không cách nào tùy ý vũ động được nó.

Ứng Hoan Hoan dường như biết rõ Lâm Động đang nghĩ gì, mở miệng nói.

- A?

Lâm Động nghe thấy vậy, cặp mày khẽ chau lên, tiến lên một bước, sau đó bàn chân hung hăng giậm lên mặt đất một cái. Mặt đất trước mặt trực tiếp bị sức mạnh của hắn làm cho nứt vỡ ra, xuất hiện bộ rễ màu đen đan xen nhau bên dưới gốc Tiên Nguyên Cổ Thụ.

Lâm Động khom người, xòe lớn bàn tay ra, một tay nắm lấy bộ rễ màu đen lớn nhất trong đó. Chỗ hắn đưa tay vào, một thứ cảm giác lạnh lẽo và thê lương thấu xương nháy mắt thâm nhập vào thân thể hắn.

- Quả nhiên!

Lâm Động dùng hết sức kéo mạnh, sau đó hắn liền kinh ngạc phát hiện, cho dù là với sức mạnh của hắn, thì Tiên Nguyên Cổ Thụ cũng không hề cử động chút nào.

Có điều càng như vậy ngược lại càng kích thích sự hứng thú của Lâm Động, lập tức bàn tay đột nhiên nắm chặt, gân xanh trên cánh tay hiện lên cuồng cuộn, trong mơ hồ lại có long lân màu xanh dày đặc hiện lên, một cỗ sức mạnh bàng bạc âm thầm bộc phát.

Oanh!

Dưới sức mạnh long hóa khủng bố như vậy của Lâm Động, Tiên Nguyên Cổ Thụ dài mấy trượng kia trong ánh mắt kinh ngạc của đám người Ứng Hoan Hoan bên cạnh, thật sự đã bị Lâm Động mạnh mẽ nhổ lên!

Vù!

Một tay Lâm Động nắm chặt gốc cây đại thụ, sau đó vung mạnh lên, lập tức không khí trước mặt nứt toác ra, một cỗ lực lượng vô hình bạo phát ra, trực tiếp xé rách mặt đất trước mặt tạo thành một số khe hở rộng vài trượng!

- Thứ tốt!

Nhìn thấy lực đạo của thứ này mạnh mẽ như vậy, Lâm Động cũng nhịn không được khẽ nhếch miệng cười. Chợt bàn tay vung mạnh lên, không chút khách khí nào đem toàn bộ thân cây Tiên Nguyên Cổ Thụ cho vào túi Càn Khôn, sau đó ngẩng đầu lên, vừa lúc nhìn thấy đám người Ứng Hoan Hoan đang nhìn chằm chằm hắn với ánh mắt cổ quái.

Thấy thế, da mặt dày của Lâm Động cũng không nhịn được thoáng đỏ ửng lên, ho khan một tiếng. Hắn vừa muốn nói chuyện, sắc mặt lại đột nhiên thay đổi! Chợt ngẩng đầu lên, chậm rãi nói:

- Phiến phức đến rồi!

Âm thanh vừa dứt, thân hình Lâm Động khẽ động, trực tiếp lao mạnh đi, phá tan rừng rậm bên trên, thân thể xuất hiện giữa không trung. Ngay sau đó ánh mắt hắn liếc nhìn, cuối cùng dừng lại giữa không trung phía xa xa. Ở đó, chẳng biết từ lúc nào đã có thêm mười mấy bóng đen đang lẳng lặng huyền phù. Bên dưới những bộ hắc bào kia, từng đạo ánh mắt u ám âm trầm đang nhìn chằm chằm bọn họ.

Vù vù!

Rừng cây phía dưới chợt khẽ chấn động, đám người Ứng Hoan Hoan, Khương Côn cũng nhanh chóng lướt đến, sau đó dừng lại bên cạnh Lâm Động, ánh mắt cũng nhìn về phía trước.

- Quả nhiên là bọn hỗn đản Ma Ấn Chúng này!

Nguyên Phương nhìn thấy mười mấy bóng đen kia, ánh mắt khẽ trầm xuống, cắn răng nói.

- Còn có không ít người đang rất nhanh tiến vào trong này, có lẽ là những cường giả và thể lực mạnh ở gần đây đã bị kinh động mà tới!

Tinh thần lực của Lâm Động khuếch tán ra. Chợt thở ra một hơi thật sâu. Ở chân trời phía xa, hắn có thể cảm nhận được một vài âm thanh xé gió cực kỳ nhỏ, một vài khí tức mong manh cũng bắt đầu liên tiếp xuất hiện.

Trong cánh rừng phía dưới thỉnh thoảng vẫn có đệ tử Đạo Tông lướt đến, số lượng cũng không ít, ước chừng hơn trăm người. Chỉ có điều Lâm Động lại biết rõ, nếu như tin tức của Tiên Nguyên Cổ Chủng này truyền ra, chỉ dựa vào những người bọn họ, có lẽ rất khó mà trực tiếp trấn áp bọn họ. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.xyz

- Ha ha, Nguyên Phương, có vài thứ không thể giấu lâu được đâu, hãy thành thành thật thật mà giao Tiên Nguyên Cổ Chủng ra đây, nếu không các ngươi ngày hôm nay e rằng không khỏi phải máu chảy thành sông a!

Phía trước nhất của mười mấy đạo bóng đen kia, một người khẽ vén hắc bào, lộ ra một khuôn mặt trung niên âm lãnh, hắn cười quái dị nhìn chằm chằm Nguyên Phương, nói.

- Tô Lôi, đồ của Đạo Tông ta, ngươi cũng dám tranh giành sao?

Ánh mắt Nguyên Phương lạnh giá, quát mắng.

- Hắc hắc, chỉ cần bọn ta có được Tiên Nguyên Cổ Chủng, tự nhiên có thể để lão đại bọn ta đi đến Nguyên Môn đổi lấy tặng phẩm cực lớn, Đạo Tông ngươi có thể làm thế nào?

Cái gã trung niên được gọi là Tô Lôi kia lành lạnh cười nói.

- Tên kia là Lão nhị của Ma Ấn Chúng, Tô Lôi, mệnh danh là Tô Đao, thực lực cảnh giới Bát Nguyên Niết Bàn!

Ứng Hoan Hoan thấp giọng nói với Lâm Động bên cạnh.

- Thành viên trung tâm của Ma Ấn Chúng có tổng cộng sáu người, đều là nhân vật trên Tông Phái Thông Tập Bảng. Ngoại trừ Tô Lôi ra, bốn người còn lại, hết thảy đều là thực lực Thất Nguyên Niết Bàn.

- Lão đại của bọn chúng, hình như không có hiện thân.

Ánh mắt Lâm Động đảo qua người đám hắc bào kia, nói.

- Ừm, cái tên kia hành sự cực kỳ xảo trá, nhưng mà Ma Ấn Chúng đã hưng sư động chúng đến như vậy, hắn nhất định cũng ẩn náu trong nơi bí mật nào đó quan sát chúng ta!

Ứng Hoan Hoan nói.

Lâm Động lặng lẽ gật đầu, chợt hắn ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn về chân trời đằng xa xa xa. Ở nơi đó, từng điểm đen một đang bay nhanh đến đây, một lát sau, cuối cùng hóa thành những đạo nhân ảnh, xuất hiện trên khoảng không trung của cánh rừng, ánh mắt tràn ngập hồ nghi cũng nhìn về hướng đám người Lâm Động.

Nhìn xung quanh nơi này càng ngày càng nhiều cường giả chạy đến, trong lòng Lâm Động cũng trở nên trầm xuống. Tình cảnh này, thật sự trở nên cực kỳ không ổn rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.