Trên bầu trời bên ngoài Ma Âm Sơn, Ứng Hoan Hoan nhìn đỉnh núi đang náo loạn, tay luôn đặt leen Thiên Hoàng Cầm, một khi thấy tình hình bất ổn là nàng có thể lập tức chi viện.
Tuy với thực lực của nàng dùng Thiên Hoàng Cầm tiêu hao rất nhiều sức, nhưng lúc nà không thể để ý quá nhiều.
Nàng thiếu nữ chăm chú nhìn Ma Âm Sơn, nhưng rồi nàng nhận ra dường như mình chi viện là dư thừa. Ba người Lâm Động gần như đã lật tung cả Ma Âm Sơn lên rồi. Khi giao đấu với đối thủ cũng hoàn toàn chiếm ưu thế.
- Phù!
Thấy vậy Ứng Hoan Hoan thở phào. Thế nhưng vừa định rút tay khỏi Thiên Hoàng Cầm thì ánh mắt bỗng ngưng trọng, quay nhanh người lại, chỉ thấy phía sau là một nam tử tuấn lãng mặc bạch y đang mỉm cười.
- Ngươi là ai?
Ánh mắt Ứng Hoan Hoan lạnh đi, đầy cảnh giác.
- Cô nương đừng sợ, tại hạ là Thẩm Vân của Nguyên Môn, một trong Bát Linh Tướng.
Nam tử bạch y hàm tiếu nói.
- Nguyên Môn?
Nghe hai chữ này, ánh mắt vốn cảnh giác của Ứng Hoan Hoan lập tức biến thành lạnh như băng, cười nhạt nói:
- Thì ra là bọn chó của Nguyên Môn, bản cô nương không rảnh, cút đi chỗ khác!
- Hà hà, tiểu mỹ nhân, nói năng như thế không hay lắm đâu.
Rõ ràng Thẩm Vân rất bất ngờ trước phản ứng của Ứng Hoan Hoan, hắn cau mày, khóe miệng nhếch lên, thân hình khẽ động rồi xuất hiện ngay gần Ứng Hoan Hoan, tay đưa ra định nâng cằm nàng lên.
Tinh!
Đúng lúc ấy, hàn quang lóe trong mắt Ứng Hoan Hoan, ngón tay đặt trên dây đàn gảy một cái, một đạo hồng quang đem theo một làn sóng âm cuồng bạo bắn thẳng về phía Thẩm Vân.
Sắc mặt Thẩm Vân khẽ đổi, mũi chân điểm lên hư không, một đạo tàn ảnh xuất hiện, nháy mắt bị sóng âm đánh tan.
- Tiểu mỹ nhân thật có dã tính, nhưng như thế mới thú vị, không phải sao?
Thẩm Vân lại xuất hiện cách đó không xa, hắn nheo mắt cười nhìn Ứng Hoan Hoan, khẽ nói:
- Linh bảo Thuần Nguyên đúng là rất mạnh, nhưng không biết với thực lực của ngươi hiện tại thì có thể dùng nó ở tầng thứ nào?
- Đủ để giết ngươi!
Sắc mặt Ứng Hoan Hoan hơi tái đi, rồi nàng cười khảy, tay gảy mạnh dây đàn, tiếng Phượng Hoàng trong trẻo vang lên, một đôi cánh đỏ rực dang ra từ trong Thiên Hoàng Cầm, rồi đem theo làn sóng âm kinh người đập về phía Thẩm Vân.
Đối mặt với sức mạnh của Thiên Hoàng Cầm, Thẩm Vân cũng không dám chậm trễ, bàn tay tóm một cái, một đạo thạch ấn màu đen biến thành luồng năng lượng lao thẳng về phía đôi cánh đỏ rực kia.
Bùm!
Tiếng nổ vang trời dâng lên, luồng năng lượng màu đen kia bị đáng bật trở về, Thẩm Vân thì tranh thủ một khoảnh khắc dừng lại đó tiếp tục lùi về sau thoát khỏi phạm vi tấn công của đôi cánh.
Rõ ràng Thẩm Vân cực kỳ giảo hoạt, hắn biết thực lực của Ứng Hoan Hoan dùng Thiên Hoàng Cầm là tiêu hao rất nhiều sức lực, cho nên cũng không giao đấu trực diện, rõ ràng là hắn cố tình khiến Ứng Hoan Hoan bị tiêu hao đến lúc kiệt sức.
Không thể không thừa nhận sách lược của hắn có hiệu quả không nhỏ. Nếu Ứng Hoan Hoan đang ở trạng thái tốt nhất thì có lẽ còn có thể dùng Thiên Hoàng Cầm đấu với hắn vài hiệp. Nhưng trước đó phá trận pháp Ma Âm Sơn, Ứng Hoan Hoan đã tiêu hao quá nhiều sức lực. Hiện tại nàng không thể gọi được Phượng Hoàng từ Thiên Hoàng Cầm nữa.
Vì thế, trước sách lược của Thẩm Vân, khí tức của Ứng Hoan Hoan đang yếu đi với tốc độ đáng sợ, theo đó bàn tay gảy đàn cũng chậm hơn, công kích cũng không còn mạnh mẽ như trước nữa.
Rõ ràng Thẩm Vân rất có kinh nghiệm chiến đấu, công kích của Ứng Hoan Hoan chậm lại một cái là hắn nhận ra ngay tức thì, ánh mắt hắn lóe ý cười, thân hình đột ngột lao tới.
Ứng Hoan Hoan thấy hắn lao tới, khẽ cắn môi, định gảy đàn tiếp.
- Hình như bằng hữu của ngươi không kiên trì được nữa rồi?
Khi Ứng Hoan Hoan sắp chạm vào đàn thì Thẩm Vân bỗng nhiên lên tiếng.
Vào khoảnh khắc ấy, ngón tay Ứng Hoan Hoan dừng lại, ánh mắt không thể khống chế được nhìn về phía Lâm Động trên Ma Âm Sơn.
Nhưng nàng không hề thấy tình hình như Thẩm Vân nói, trái tim nàng bỗng chìm xuống, bàn tay định gảy đàn thì một thân ảnh đã đến gần.
- Tiểu mỹ nhân còn non nớt lắm!
Thẩm Vân khẽ cười, rồi chưởng phong không chút do dự đánh thẳng lên vai Ứng Hoan Hoan.
Tinh!
Bốp!
Hai âm thanh gần như vang lên cùng lúc, Ứng Hoan Hoan bay ngược về sau, nhưng đồng thời khi bay ra, tay nàng cũng gảy lên dây đàn, một đạo sóng âm cuồng bạo nhanh như chớp đánh lên người Thẩm Vân.
Thẩm Vân lùi nhanh về phía sau, nguyên lực trên người chuyển động dữ dội, nhưng khi hắn đứng vững được thì nhận ra áo mình đã rách tung tóe, trên ngực còn có một vết máu.
Nhìn bộ dạng thảm hại của mình, sắc mặt Thẩm Vân lập tức tối sầm lại, hắn ngẩng đầu lên nhìn Ứng Hoan Hoan lúc này gương mặt tái nhợt. Hắn lao tới trước mặt Ứng Hoan Hoan, nguyên lực cuộn trào tung chưởng về phía nàng.
o0o
Lúc này trên Ma Âm Sơn.
Long thủ của Lâm Động cầm thân cây quét khắp nơi, năng lượng đáng sợ đánh tan không khí rồi tạo nên một đạo tàn ảnh không chút khách khí giáng xuống người con cự báo kim sắc đang lao tới.
Tiếng động trầm đục lan tỏa trong khu rừng, con cự báo bị đập xuống mặt đất, tạo nên vô số đường nứt trên mặt đất.
Lâm Động định đánh tiếp nhưng bỗng nhận ra điều gì đó, sắc mặt thay đổi, quay ngoắt đầu lại thì cảnh Ứng Hoan Hoan bị đánh bay đi đập vào mắt hắn.
Nhìn thân ảnh yếu ớt của Ứng Hoan Hoan, sắc mặt Lâm Động lập tức âm u, định lao tới thì chân phải bỗng nhói đau, thì ra con cự báo kia đã hung hăng cắn hắn.
Sát khí bùng phát trong mắt Lâm Động, thanh quang bùng nổ, hai chân hắn nhất thời biến thành Long cước. Hắn nhấc chân tung cước thẳng lên đầu con cự báo.
Binh binh binh!
Vô số âm thanh trầm đục phát ra trong khu rừng, những đường nứt khổng lồ cũng nhanh chóng khuếch tan, đến khi chân Lâm Động hạ xuống thì cả mặt đất đã sụp đổ cả chục mét. Đầu con cự thú đã bị giẫm thành cám, máu tươi tràn tung tóe ra đất tạo nên cảnh tượng đầy huyết tinh.
Xoẹt!
Lâm Động giẫm nát con cự báo mà nam tử áo da báo kia biến thành, nhấc hắn lên rồi đôi cánh sau lưng đập mạnh, bay thẳng về phía trước.
Nguồn: http://truyenfull.xyzo0o
- Tiểu mỹ nhân, mau ngoan ngoãn giao cây đàn đó ra đây!
Thẩm Vân nhìn Ứng Hoan Hoan mặt mày trắng bệch, hắn giơ tay ra cười nói.
Ứng Hoan Hoan nhìn hắn lạnh băng, không nói gì. Tay đặt trên dây đàn định gảy thì bỗng nàng rên lên, một chút máu ứa ra khóe miệng. Năng lượng của nàng đã bị tiêu hao hết khi thi triển Thiên Hoàng Cầm rồi. Nếu giờ miễn cưỡng thì sẽ bị phản phệ lại.
- Quật cường thật, nếu đã vậy thì ta đành vùi hoa dập liễu vậy, đúng là không nỡ!
Thẩm Vân cười cười, cây trường thương màu đen xuất hiện trong tay hắn. Một luồng hắc quang cùng với làn sóng năng lượng đáng sợ bao quanh cây thương đâm thẳng về phía Ứng Hoan Hoan.
Keng!
Ứng Hoan Hoan dựng cây đàn lên ngăn mũi thương, nhưng nguyên lực thấm ra từ đầu thương vẫn khiến nàng cảm thấy mùi máu dâng lên trong cổ họng.
Xoẹt!
Cây thương bị chặn lại, nụ cười trên gương mặt Thẩm Vân càng sâu hơn, thân hình khẽ động, mũi thương chếch lên trên, lần này vẽ nên một đường cong nhằm thẳng trán Ứng Hoan Hoan đâm tới.
Vút!
Thế nhưng đúng vào lúc đó, một làn gió cùng với mùi vị huyết tinh bỗng bay tới. Sắc mặt hắn tối sầm lại, mũi thương đổi hướng, rồi một con cự báo bộ dạng đã méo mó xuyên thẳng qua cây thương.
Cây thương xuyên qua cự thú, nhất thời Thẩm Vân hơi khựng người, rồi đồng tử co rút lại, con cự báo bỗng nhiên nổ tung, một chiếc Long cước phủ đầy vảy xanh xé tan không khí tung tới, trước sắc mặt kịch biến của Thẩm Vân đánh thẳng lên người hắn.
Bốp!
Thẩm Vân bị đá bay ra xa mấy trăm nét rồi mới dừng lại, khóe miệng đã xuất hiện vết máu.
- Bản lĩnh lắm!
Thẩm Vân cười nhạt nhìn thân ảnh trẻ tuổi gầy gò trên không trung, cười nói.
- Lâm Động, cẩn thận, hắn là một trong Bát Linh Tướng của Nguyên Môn!
Ứng Hoan Hoan thấy thân ảnh vừa xuất hiện, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, nhưng rồi vội vàng nhắc nhở.
Ánh mắt Lâm Động lạnh băng nhìn Thẩm Vân, khóe miệng hơi nhếch lên nụ cười hung hăng.
- Không phải lo, hắn sẽ thành một con chó chết nhanh thôi!