Vũ Động Càn Khôn

Chương 743: Luyện hóa Nguyên thần



Khu Tây Bắc của Đông Huyền Vực, tại một dãy sơn mạch ít người đến, trong một khoảng không gian yên tĩnh, bỗng nhiên có quang trận tử hắc sắc xuất hiện, ánh sáng lấp lánh, rồi bốn thân ảnh bay ra từ quang trận đó, đáp xuống đỉnh một ngọn núi.

Bốn người đáp xuống đều thở ra một hơi, rồi sắc mặt ngưng trọng nhìn khoảng không gian này.

- Thế nào? Đã thoát được chưa?

Lâm Động nhìn Tiểu điêu hỏi.

Tiểu điêu hơi cau mày:

- Kẻ truy tông chúng ta có lẽ là một trong ba vị Chưởng giáo của Nguyên Môn. Vừa rồi chúng ta chuyển di không gian, ta có thể cảm nhận được hắn dùng bí pháp để dò theo hành tung của chúng ta, nhưng sau đó có kẻ đã xuất thủ chặn đứng bí pháp!

- Chặn đứng?

Lâm Động khựng người, có người dám chặn lại bí pháp của một trong ba vị Chưởng giáo của Nguyên Môn sao?

- Ừm, người ra tay có thực lực rất mạnh, không biết là ai, tại sao lại giúp chúng ta?

Tiểu điêu nhíu mày nói.

Lâm Động cũng nhăn trán suy nghĩ, ánh mắt bỗng ngưng tụ, nhìn về Ứng Hoan Hoan, lúc này Ứng Hoan Hoan cũng quay sang nhìn.

- Chưởng giáo!

- Cha!

Hai giọng nói gần như đồng thời vang lên. Trên Đông Huyền Vực, cường giả có thể ngăn chặn lại ba vị Chưởng giáo của Nguyên Môn có lẽ chỉ đếm trên đầu ngón tay, cộng với việc chủ động ra tay giúp bọn họ, ngoài Ứng Huyền Tử ra chẳng thể nào là ai khác.

- Ồ? Chưởng giáo Đạo Tông sao?

Tiểu điêu hơi khựng lại một chút, rồi bừng tỉnh, cười nói:

- Xem ra con người hắn cũng được đấy, âm thầm ra tay tương trợ!

Lâm Động nhún vai, nhìn Ứng Hoan Hoan. Lần này Ứng Huyền Tử kịp thời ra tay có lẽ vì Lâm Động hắn đã lôi Ứng Hoan Hoan và Thiên Hoàng Cầm đi. Xem ra lần này mang theo nàng đúng là rất sáng suốt, nếu không có lẽ hôm nay rắc rối lớn rồi.

Tuy Lâm Động không sợ gì cả, nhưng hắn cũng biết với thực lực của bọn họ hiện giờ, đối đầu với Chưởng giáo Nguyên Môn là lấy trứng chọi đá.

Có điều, Ứng Huyền Tử biết bọn họ gặp nguy hiểm thì chắc cũng đã biết việc bọn họ đã làm…

- Bị lén theo dõi rồi!

Vẻ mặt Lâm Động có chút không được tự nhiên. Thấy hắn như thế, Ứng Hoan Hoan cũng chột dạ nhìn đi chỗ khác. Nàng có thể đoán được Ứng Huyền Tử cảm ứng được bọn họ có lẽ là vì trong Thiên Hoàng Cầm có lạc ấn của ông ta…

Lâm Động thấy Ứng Hoan Hoan như vậy không kìm được mỉm cười, rồi sắc mặt tối sầm lại, đưa bàn tay ra, quầng sáng bao quanh Nguyên thần của Khương Trưởng lão xuất hiện.

- Tiểu điêu, có thể lập một vài tầng phòng ngự không? Ta định loại bỏ hết ý thức của đạo Nguyên thần này. Nếu không thì có lẽ sẽ bị Chưởng giáo Nguyên Môn cảm nhận được gì đấy.

Lâm Động nói với Tiểu điêu, sau khi biết thủ đoạn kinh người của Chưởng giáo Nguyên Môn, rõ ràng hắn thận trọng hơn nhiều.

- Ừm!

Tiểu điêu nghe vậy gật đầu, tình cảnh vừa rồi đúng là rất kinh hoàng, hắn nghĩ một chút, nói:

- Trong túi Càn Khôn của ngươi còn Niết Bàn Đan không?

- Trong Tông phái có Đan Hà nên số Niết Bàn Đan lấy trong Chiến trường Viễn Cổ chưa dùng gì nhiều. Giờ chắc còn hơn hai nghìn viên!

Lâm Động ném túi Càn Khôn cho Tiểu điêu, nói. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

- Ít vậy thôi à? Ta bố trí đại trận cần ít nhất bốn nghìn viên Niết Bàn Đan!

Tiểu điêu cau mày, nói.

Nghe thế Lâm Động suýt nữa hộc máu, trừng mắt nhìn Tiểu điêu. Bố trí một cái đại trận mà cần tận bốn nghìn viên Niết Bàn Đan? Nếu không phải đã biết hết về nhau thì Lâm Động đã nghi ngờ hắn định ăn bớt rồi!

- Làm ơn đi, Chưởng giáo Nguyên Môn là nhân vật thế nào chứ? Không triệt để làm nhiễu loạn nguyên lực thiên địa thì chắc chắn hắn ta sẽ biết ngươi đang định loại bỏ ý thức của Khương Trưởng lão.

Tiểu điêu bất lực nói.

Lâm Động nghẹn họng, rồi ủ ê nói:

- Ta chỉ có từng đó thôi…

Tiểu điêu cũng không biết nói gì, không ngờ Lâm Động lăn lộn lâu như vậy rồi mà gia tài cũng chẳng nhiều hơn là bao…

Tiểu Viêm ở bên cạnh nhìn hai người, gãi gãi đầu không nói gì. Bình thường việc quản lý Niết Bàn Đan không đến lượt hắn phải lo, hắn chỉ phụ trách tu luyện cùng với đánh nhau…

- Ta cũng có một ít Niết Bàn Đan!

Khi Lâm Động và Tiểu điêu đang bất lực, nàng thiếu nữ ở bên cạnh bỗng chớp mắt nói, rồi lấy ra một cái túi Càn Khôn màu đỏ ném qua.

Tiểu điêu bắt lấy, tinh thần lực hơi quét qua, lông mày lập tức nhướng lên, vui vẻ cười:

- Không hổ là con gái Chưởng giáo Đạo Tông, ở đây ít nhất cũng có bốn nghìn vạn Niết Bàn Đan!

- Bốn nghìn vạn?

Lâm Động gãi gãi mũi, nhìn Ứng Hoan Hoan, nói:

- Không ngờ nàng lại là tiểu phú hào a!

- Ghen tỵ hử?

Ứng Hoan Hoan chun mũi cười.

Lâm Động đỏ mặt, hắn đúng là có chút không thể cân bằng. Nghĩ đến việc hắn liều sống liều chết mà chỉ có một mớ, nhưng mà người ta ném bừa ra một cái đã biến hắn thành nghèo rớt mùng tơi.

Tiểu điêu cầm túi Càn Khôn mặc kệ hai người kia, cong ngón tay búng một cái, một dòng chảy Niết Bàn Đan tràn ra từ túi Càn Khôn rồi xoay tròn trên không, những luồng Niết Bàn Khí khủng bố khiến nguyên lực thiên địa chấn động, thậm chí trong không gian cũng có dấu hiệu biến dạng. Thấp thoáng còn có thể thấy vô số tia sáng bắn ra bao trùm cả ngọn núi bốn người Lâm Động đang đứng.

- Có thể động thủ rồi!

Tiểu điêu đập đập tay rồi nhìn Lâm Động nói.

Nghe vậy, thần sắc Lâm Động có phần ngưng trọng, rồi quầng sáng trong tay hắn dần bay lên, cùng lúc ấy hắc quang bên trên nó cũng nhanh chóng hóa giải.

Vút!

Ngay lúc đó, quầng sáng bỗng nổ tung, một đạo kim quang bay ra định chạy trốn.

- Muốn đi đâu?

Lâm Động chỉ cười nhạt, miệng há ra, một đạo phù văn cổ quái bắn ra rồi xuất hiện phía trên kim quang, biến thành một cái hắc động xoay tròn, lực thôn phệ bao trùm lấy kim quang.

- Lực thôn phệ? Ngươi có Thôn Phệ Tổ Phù?

Khi đạo kim quang kia dần bị hắc động hút vào, một giọng thét chói tai vang lên.

- Ngươi dám luyện hóa ta, chắc chắn Chưởng giáo của bọn ta sẽ biết, đến lúc đó không ai trong số các ngươi trốn được đâu!

- Chết đến nơi rồi còn lắm lời!

Ánh mắt Lâm Động lạnh như băng, ấn pháp biến hóa, tốc độ xoay của hắc động tăng nhanh, lực thôn phệ điên cuồng xâm thực đạo Nguyên thần kia, dần dần loại bỏ ý thức của nó.

- Á, đừng, đừng xóa bỏ ý thức của ta. Ta không muốn chết!

Cùng với sự xâm thực bá đạo của lực thôn phệ, ý thức của Khương Trưởng lão hiển nhiên cũng dần bị loại bỏ, những tiếng kêu thảm thiết cũng không ngừng vang ra. Nhưng ánh mắt Lâm Động lạnh lùng, vận chuyển lực thôn phệ liên tục loại bỏ ý thức của nó.

Trong lúc ấy, Tiểu điêu bỗng nhìn Ứng Hoan Hoan một cái rồi thu ánh mắt lại. Lâm Động đã dùng Thôn Phệ Tổ Phù trước mặt nàng ta chắc cũng đã tin tưởng nàng, nếu thế thì Tiểu điêu hắn cũng không cần nói gì. Hắn biết Lâm Động không dễ dàng tin người, nhưng hắn đã làm vậy thì chắc chắn coi trọng Ứng Hoan Hoan!

Lâm Động mất hơn nửa ngày mới xong, lúc này Tiểu điêu mới cảm thấy đạo Nguyên thần đó đã hoàn toàn mất đi ý thức.

Uỳnh!

Nhưng đúng lúc ấy một luồng năng lượng đột ngột bùng phát, muốn lan rộng ra, nhưng lại bị ánh sáng trên trời chặn lại, cuối cùng biến mất.

- Chết rồi vẫn không chịu yên!

Tiểu điêu nhìn cảnh tượng đó, thầm thấy may mắn có trận pháp, nếu không Chưởng giáo Nguyên Môn mà cảm nhận được luồng năng lượng kia thì có lẽ lại phải chuẩn bị trốn chạy.

Vèo!

Lâm Động ngồi khoanh chân, tay vung lên, một đám kim quang lấp lánh bay ra từ hắc động rơi vào lòng bàn tay hắn. Rồi tay phải hắn cũng xuất hiện Địa Tâm Dựng Thần Diên.

- Phù!

Tay phải Lâm Động cầm Nguyên thần, tay trái cầm Địa Tâm Dựng Thần Diên, thở mạnh một hơi rồi nhắm mắt lại. Lần này hắn phải dùng đến hai thứ này để sơ bộ ngưng tụ Nguyên thần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.