Vũ Động Càn Khôn

Chương 797: Khai chiến



Khi nói ra câu ấy, Lăng Thanh Trúc có thể thấy rõ ràng nụ cười trên gương mặt Lâm Động dần dần thu lại, trong màn đêm lạnh lẽo tối tăm đột nhiên tỏa ra từng luồng sát ý dâng trào.

- Có chuyện gì?

Lâm Động trầm giọng hỏi.

- Hình như hai ngày trước Nguyên Môn và Đạo Tông đụng độ nhau, bởi vì một số tranh chấp gì đó mà bọn Nguyên Thương đã ra tay…

Lăng Thanh Trúc ngập ngừng nói.

Chắc chắn do bọn Nguyên Môn khiêu khích trước. Dù gì thực lực đệ tử Đạo Tông yếu hơn một chút, mà chủ lực của bọn họ là Lâm Động lại không có mặt ở đó, cho dù có gặp Nguyên Môn thì có lẽ bọn họ sẽ nhún nhường một chút. Vì vậy chắc chắn chuyện này do bọn Nguyên Môn cố ý gây ra.

- Sau khi hai bên giao thủ, hai ngày nay các đệ tử Đạo Tông đã tiến gần tới Truyền tống trận Địa vực, còn Nguyên Môn thì đuổi theo quyết không tha, xem ra bọn chúng không nhẫn nhịn được nữa rồi!

- Đệ tử Đạo Tông có bị thương vong không?

Ánh mắt Lâm Động lạnh băng, hỏi.

- Có Thần Khôi trợ giúp tạm thời chặn được Nguyên Thương, giảm được không ít áp lực. Nhưng nghe nói có chút thương vong…

Lăng Thanh Trúc chần chừ một chút, cuối cùng không giấu diếm, nói.

Uỳnh!

Ngay khi nàng vừa dứt lời, sát khí nhất thời bùng nổ ra từ người Lâm Động. Sắc mặt hắn vô cùng dữ dằn, dường như hắn có thể nghe được những tiếng kêu thảm thiết của đệ tử Đạo Tông và tiếng cười ngông cuồng của bọn Nguyên Môn.

- Bọn tạp chủng!

Thân thể Lâm Động rung lên, hắn biết ngày này sớm muộn gì cũng đến, nhưng hắn không ngờ Nguyên Môn lại nóng vội ra tay ngay lúc này.

- Nguyên Môn và Đạo Tông đã đánh nhau mấy ngày rồi, chúng ta lập tức đến Truyền tống trận Địa vực chứ?

Lăng Thanh Trúc khẽ hỏi.

Lâm Động gật đầu, hắn ngẩng đầu lên nhìn về phía Bắc tối tăm, ánh mắt lấp lánh ánh đỏ ngầu, gương mặt vô cùng đáng sợ.

Hiện giờ hắn không biết tình hình thương vong cụ thể của đệ tử Đạo Tông ra sao, nhưng hắn biết, dù cho bất cứ ai trong số bọn Thanh Đàn, Ứng Hoan Hoan xảy ra chuyện gì, lần này hắn nhất định sẽ tắm máu Nguyên Môn!

Không chừa lại bất cứ một ai!

Sát khí nồng đậm lan tỏa ra từ cơ thể Lâm Động, thứ sát khí này còn đậm đặc hơn cả đám Ma quái trong Dị Ma Vực nữa.

- Từ đây đến Truyền tống trận Địa vực phải mất bao lâu?

Lâm Động hỏi.

- Năm ngày, nhưng nếu chúng ta đi hết sức thì có lẽ ba ngày là đuổi kịp!

Lăng Thanh Trúc ngẫm nghĩ một chút rồi nói.

- Vậy đi thôi!

Đôi cánh Long dực dang rộng, sau đó hắn không nói gì thêm, thân hình biến thành một đạo thanh quang xé tan màn đêm lao đi.

Lăng Thanh Trúc nhìn theo Lâm Động, trong lòng không khỏi căng thẳng, đôi mắt ánh lên chút lo lắng. Từ khi cuộc Thi đấu Tông phái bắt đầu, nàng đã biết Nguyên Môn và Đạo Tông tuyệt đối không thể nào hòa bình mà rời khỏi. Lần trước Đạo Tông đã tổn thất nghiêm trọng, ngay cả Đại sư tỷ của Thiên Điện cũng bị Nguyên Môn giết chết, mà lần này có lẽ còn ác liệt hơn lần trước.

Trong các cuộc Thi đấu Tông phái ở những năm trước, Nguyên Môn toàn chiếm thế thượng phong so với Đạo Tông, nhưng lần này, tuy về bề ngoài, đám đệ tử Nguyên Môn vẫn mạnh hơn so với Đạo Tông, nhưng Đạo Tông lại có Lâm Động, bình thường nhìn có vẻ hiền lành nhưng có thể lập tức trở mặt biến thành một Sát Thần, hắn sẽ là biến số lớn nhất của cuộc Thi đấu lần này!

Nếu Nguyên Môn coi thường thì e sẽ phải trả giá đắt!

Lăng Thanh Trúc nhớ lại gương mặt dữ dằn đầy sát khí của Lâm Động, nàng biết có lẽ cuộc Thi đấu Tông phái lần này sẽ khó tránh khỏi cảnh tượng máu chảy thành sông. Lăng Thanh Trúc khẽ thở dài, sau đó không nghĩ nhiều nữa, đóa thanh liên hiện ra dưới chân nàng, rồi toàn thân biến thành một đạo hồng quang đuổi theo Lâm Động. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

o0o

Vút!

Trên bầu trời u ám, hai đạo hồng quang bay qua với tốc độ kinh người, gây lên áp lực khiến mặt đất cũng phải nứt ra thành một đường rãnh sâu.

Đó chính là Lâm Động và Lăng Thanh Trúc đang bay ra từ sâu trong Dị Ma Vực. Bọn họ đã lên đường được hai ngày rồi, và gần như không hề nghỉ ngơi.

Thanh quang bao phủ quanh thân thể Lâm Động, đôi cánh Long dực sau lưng thỉnh thoảng đập mạnh, tốc độ lập tức tăng lên rất nhanh, gương mặt hắn lúc này vô cùng u ám.

Trong hai ngày này, bọn họ cũng gặp được người của những Tông phái khác, từ bọn họ, Lâm Động cũng có được một số tin tức về Nguyên Môn và Đạo Tông.

Hai bên chiến đấu, một đuổi, một lùi. Bên truy kích đương nhiên là Nguyên Môn, còn bên rút lui là Đạo Tông. Rõ ràng là Đạo Tông cố gắng phòng ngự trước sự tấn công như vũ bão của Nguyên Môn, vừa chiến vừa lùi, hoặc có thể nói bọn họ đang chờ đợi, chờ người có thể thống lĩnh bọn họ chiến đấu quay trở về.

- Lâm Động, chúng ta sắp đến Truyền tống trận Địa vực rồi!

Lăng Thanh Trúc nhìn về phía xa, rồi quay sang Lâm Động, nói.

Lâm Động gật đầu, cũng không nói gì cả. Nếu là trước đây, chưa biết chừng Lâm Động sẽ trêu đùa vài câu với Lăng Thanh Trúc, nhưng hiện giờ hắn chẳng có tâm trạng.

Lăng Thanh Trúc cũng hiểu tâm trạng Lâm Động lúc này, nàng trầm ngâm một lát, rồi nói:

- Ta biết cuộc chiến giữa Nguyên Môn và Đạo Tông là khó tránh khỏi, nhưng ngươi phải cẩn thận bọn Nguyên Thương!

- Ừm!

Ánh mắt Lâm Động lay động, chau mày nhìn Lăng Thanh Trúc, nói:

- Thực lực của hắn có lẽ là Sinh Huyền Cảnh Tiểu thành?

Trong số các đệ tử trẻ tuổi của cuộc Thi đấu Tông phái lần này, người đạt đến cảnh giới Sinh Huyền Cảnh Tiểu thành có lẽ chỉ có ba người, chính là Nguyên Thương, Lăng Thanh Trúc và Thần Khôi.

Sinh Huyền Cảnh Tiểu thành thật sự là khó đối phó, nhưng nếu giao đấu thì Lâm Động sẽ khiến hắn phải trả cái giá mà Nguyên Thương không thể nào ngờ tới.

- Thực lực của Nguyên Thương đúng là Sinh Huyền Cảnh Tiểu thành, nhưng hắn có thể trở thành thủ lĩnh của Tam Tiểu Vương, hiển nhiên có rất nhiều thủ đoạn ẩn giấu. Đối mặt với hắn, ngay cả ta cũng không chút nắm chắc, ngươi phải cẩn thận!

Lăng Thanh Trúc trầm ngâm, sau đó nói.

Lâm Động nhíu mày. Thực lực Lăng Thanh Trúc tương đương Nguyên Thương, nhưng Lăng Thanh Trúc lại nói đối với hắn không chút nắm chắc, xem ra Nguyên Thương không hề đơn giản chút nào!

- Cảm ơn!

- Nếu ngươi không cùng ta tìm Thái Thanh Tiên Trì thì chắc Nguyên Môn cũng không ra tay sớm như vậy…

Ánh mắt Lăng Thanh Trúc có chút áy náy.

- Nếu ta có mặt, thì có lẽ bọn chúng không kéo dài lâu thế đâu!

Lâm Động lắc đầu, nhìn về phía xa, sát khí lại bùng phát.

- Bọn chúng chỉ đuổi mà không đánh, có lẽ là muốn ép ta phải ra mặt. Ha ha, xem ra Nguyên Thương hận ta đến xương tủy rồi! Cũng tốt, nếu ngươi đã muốn ép ta hiện thân thì lần này ta sẽ chơi với các ngươi một trận!

- Nhưng thứ đánh cược của ta trước nay đều không nhỏ, lần này hãy dùng tính mạng của chúng ta mà đánh cược đi!

o0o

Truyền tống trận Địa vực trong Dị Ma Vực.

Đây là một khu vực bãi đá rộng lớn, vô số đỉnh núi lớn nhỏ đứng sừng sững khắp bốn phía, thấp thoáng có sát khí tỏa ra từ những ngọn núi, bao phủ lấy toàn bộ thiên địa.

Trong khu đất này là biển người đông đúc, vô số ánh mắt đang nhìn về sau. Đột nhiên trong không trung có tiếng xé gió vang lên, sau đó bọn họ thấy vài trăm thân ảnh đầy mùi tanh nồng xuất hiện.

- Người của Đạo Tông!

Nhìn đám người đó, không gian lập tức vang lên tiếng xao động thở dài. Trận chiến giữa Đạo Tông và Nguyên Môn đã lan truyền khắp Dị Ma Vực.

- Dừng lại!

Ứng Tiếu Tiếu ở phía trước bỗng nhiên dừng lại, vẫy tay hô lớn. Phía sau, các đệ tử Đạo Tông lập tức dừng lại, ánh mắt đầy cảnh giác.

- Ha ha…

Khi các đệ tử Đạo Tông dừng lại, trong một ngọn núi ở phía trước bỗng vang ra một tiếng cười lạnh lùng. Sau đó rất nhiều thân ảnh lao ra từ bốn phương tám hướng, cuối cùng xếp thành hình bán nguyệt chặn phía trước đám đệ tử Đạo Tông.

- Nguyên Thương!

Ứng Tiếu Tiếu nhìn ba kẻ đứng trên đỉnh núi với ánh mắt lạnh băng, đôi tay nắm chặt lại.

- Ép các ngươi thành thế này rồi, thế nhưng không ngờ hắn vẫn không chịu hiện thân! Ha ha… thật là biết nhẫn nhịn! Xem ra ngạo khí ban đầu của hắn đã bay mất hết rồi! Nhưng nếu hắn đã không chịu hiện thân thì ta đành phải xả hận lên đầu các ngươi thôi!

Trên đỉnh núi, Nguyên Thương mỉm cười nhìn đám đệ tử Đạo Tông, ánh mắt tràn ngập sát ý lạnh lẽo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.