Vũ Động Càn Khôn

Chương 8: Xung đột



Lâm Gia, phía sau núi, liên tiếp một mảnh rừng rậm tương đối bát ngát, trong rừng rậm này, nếu vận khí tốt mà nói… thỉnh thoảng cũng có thể gặp được một hai gốc linh dược. Vì vậy bình thường nhãn rỗi, cũng có không ít tiểu bối Lâm gia chạy đến đây, mơ tưởng đạp đúng vận cứt chó, vì vậy, ở Lâm gia rừng rậm này cũng là một địa phương tương đối náo nhiệt.

Mà giờ khắc này, ở một lộ khẩu (nơi đường giao nhau) rừng rậm cũng tụ tập không ít người, những người này nhìn qua cũng số tuổi cũng chỉ chừng hơn mười tuổi một chút, hiển nhiên đều là tiểu bối Lâm gia.

Ánh mắt xuyên thấu qua bức tường người, chỉ thấy giữa lộ khẩu có mấy đạo thân ảnh hơi to con đứng sừng sững, vừa lúc đem toàn bộ lộ khẩu ngăn lại. Mà trước mấy đạo thân ảnh này, có một cô bé đang mặc bộ y sam màu sáng đạm bạc.

Cô bé mi mục như vẽ, da thịt như tuyết, số tuổi còn nhỏ, làm cho người ta có loại cảm giác tươi đẹp, mà giờ khắc này, trong đôi mắt nàng tràn ngập linh khí, tức giận nhìn mấy đạo thân ảnh ngăn trước mặt. Mà trên tay nàng còn một chút nước bùn, đang nắm chặt một gốc thực vật màu đỏ lửa, mơ hồ còn có cỗ hương thơm nhàn nhạt từ phía nó phát ra.

"Lâm Sơn, ngươi không nên quá phận!"

Thanh Đàn nhìn chằm chằm đầu lĩnh của mấy đạo thân ảnh, âm thanh nhẹ nhàng còn mang theo tức giận.

"Hắc hắc, hôm qua chúng ta đã phát hiện ra gốc Xích Dương Thảo này, chẳng qua là chờ đến hôm nay đến đào thôi, ngươi trả lại đồ của chúng ta cho ta, lại còn nói ta quá đáng?"tên đầu lĩnh kia cũng là một gã thiếu niên, nhìn qua ước chừng mười bốn, mười lăm tuổi. Lúc này, hắn vòng tay, nhìn Thanh Đàn tức giận, nói.

"Ngươi nói nhảm!"

Nghe được Lâm Sơn đổi trắng thay đen, Thanh Đàn lại càng tức giận khiến cho khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, gốc Xích Dương Thảo này nàng phải phí thật nhiều công sức mới tìm kiếm được, làm sao có chuyện bị hắn phát hiện trước? Hơn nữa, nếu quả thật hắn phát hiện ra gốc Xích Dương Thảo này trước, làm sao còn có thể để lại đó? Chẳng lẽ cố ý chờ người khác đến đào cho sao?

"Ta không có nói nhảm…"

Lâm Sơn nhìn lúc Thanh Đàn tức giận cũng khả ái như vậy, liền cười cợt nhả, nói: "Thanh Đàn, giao gốc Xích Dương Thảo cho ta, ta sẽ để ngươi đi."

"Ngươi nằm mơ!"

Thanh Đàn cắn hàm răng trắng nhỏ bé. Trong khoảng thời gian này Lâm Động liều mạng tu luyện đều nằm trong mắt nàng, hơn nữa nàng cũng hiểu, còn có mấy tháng thời gian nữa chính là tộc bỉ của Lâm gia, nếu như Lâm Động biểu hiện không tốt so với đám tiểu bối Lâm Gia, thì không chỉ có chính hắn bị đả kích, mà ngay cả cha mẹ hắn cũng không chịu nổi.

Cho nên trong khoảng thời gian này, nàng vẫn thường xuyên chạy đến nơi đây hy vọng có thể tìm được một hai gốc linh dược, giúp Lâm Động tu luyện nhanh hơn một chút. Mà hôm nay thật vất vả lắm mới kiếm được gốc Xích Dương Thảo, làm sao có thể giao cho con người ghê tởm này được!

"Đã như vậy chỉ sợ hôm nay ngươi phải ngủ lại nơi này a!" Lâm Sơn cười hắc hắc, nhìn Thanh Đàn một cái, nói: "Mới vừa rồi tiểu tử Lâm Trường Thương kia giống như chạy đi hẳn là tìm Lâm Động sao? Cũng tốt, lần trước đánh hắn còn chưa đã nghiền đâu."

Nghe được lời này, khuôn mặt nhỏ nhắn của Thanh Đàn mới có chút ít thay đổi, nàng biết Lâm Động và Lâm Sơn xưa nay không vừa mắt, vừa thấy mặt đã muốn đánh nhau, mà mỗi lần đánh nhau, Lâm Động đều bị thua thiệt.

"Đưa Xích Dương Thảo cho ta, ta liền không đánh hắn, như thế nào?"Nhìn thấy Thanh Đàn biến sắc, Lâm Sơn cười ha ha một tiếng, đắc ý nói.

"Ngươi là tên khốn khiếp!"

Thanh Đàn cắn chặt môi, vành mắt cũng bắt đầu đỏ ửng, Nhìn bộ dạng của nàng làm không ít người đau lòng. Mặc dù Thanh Đàn không phải là người của Lâm gia, nhưng bởi vì tuổi đang nhỏ mà đã xinh đẹp động lòng người. Không nói ở Lâm Gia, ngay cả Thanh Dương Trấn cũng có không ít thiếu niên ái mộ nàng.

Bất quá mặc dù cảm thấy khó chịu, nhưng không ít người chần chờ một lúc, vẫn là không mở miệng nói gì. Trong đám tiểu bối, Lâm Sơn chính là một tiểu bá vương, bản thân thực lực không tồi, hơn nữa cha hắn lại là chưởng quản tài chính của Lâm gia, ai cũng không muốn đắc tội hắn. Coi như là bẩm báo bậc phụ bối chuyện này, chẳng qua nhiều lắm là phạt hắn bế quan một hai ngày gì đấy, đợi sau khi ra, lại len lén trả thù người tố cáo. Dần dần, trong đám tiểu bối, cũng có rất ít người cùng hắn xung đột.

"Có đưa hay không? Nếu không đưa, sợ rằng Lâm Động cũng nhanh tới."Lâm Sơn nói, đồng thời hắn còn cố ý làm ra bộ dáng nhìn ra xa, tựa hồ như mong Lâm Động nhanh xuất hiện. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

"Cầm đi."

Trong mắt Thanh Đàn, nước mắt ủy khuất đã lưu chuyển, bất quá nàng cũng quật cường cố nén, bàn tay nhỏ bé nắm thật chặt gốc Xích Dương Thảo, sau đó cắn răng, hung hăng ném qua cho Lâm Sơn.

"Hắc hắc, thật biết nghe lời."

Thấy thế, Lâm Sơn nhất thời mừng rỡ, bước nhanh ra, định bắt lấy gốc Xích Dương Thảo đang bay qua. Song, lúc hắn sắp bắt được thì, đột nhiên một đạo thân ảnh xông phá bước tường người, nặng nề đụng vào thân thể của hắn. Lực đạo mạnh như vậy lại đụng trực tiếp lên thân thể khiến hắn lăn mấy vòng trên mặt đất rồi mới dừng lại.

Biến cố xảy ra đột nhiên làm cho tất cả mọi người sửng sốt một chút, ánh mắt vội vàng nhìn lại, muốn xem người đến kia là ai, nhất thời trong mắt toát ra vẻ đồng tình.

"Khốn khiếp!"

Lúc này Lâm Sơn mới từ trên mặt đất bò dậy, không kịp phủi đất bụi trên người, hắn nhìn về phía bóng người đang đứng nguyên tại chỗ, nhất thời trong mắt dâng lên một chút lệ khí, nói: "Lâm Động? Tốt, mấy ngày không thấy, đảm lược cũng tăng lên không ít nhỉ? Xem ra lần trước đánh ngưoi còn hơi nhẹ, không có dạy dỗ được cái gì a?"

"Lâm Sơn, Xích Dương Thảo ta đã cho ngươi rồi, ngươi còn muốn thế nào?"Nhìn thấy bộ dạng của Lâm Sơn như vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn của Thanh Đàn liền biến đổi, nhặt gốc Xích Dương Thảo rơi trên mặt đất ném về phía Lâm Sơn, cả giận nói.

"Thảo dược ta lấy, người ta cũng muốn đánh!"Lâm Sơn bắt đựơc gốc Xích Dương Thảo, cười lạnh nói.

"Ngươi..." Nghe vậy, khuôn mặt Thanh Đàn tức đến đỏ bừng, đôi tay nhỏ bé nắm chặt thành quyền, nàng không nghĩ đến Lâm Sơn lại vô lại như vậy.

Nhìn thấy Lâm Sơn cậy mạnh vô lại, Lâm Động không nhịn được cười lạnh một tiếng, chợt kéo Thanh Đàn đang đứng trước mặt lại, đứng ra phía trước, học ngữ điệu Lâm Sơn, nói: "Thảo dược ta lấy, người ta cũng muốn đánh!"

"Ha ha!"

Nghe được Lâm Động nói như thế, rõ ràng Lâm Sơn cũng ngẩn người, chợt cười to một tiếng, hài hước nhìn hắn, nói: "Xem ra lần trước bị đánh làm cho đầu óc ngươi bị hỏng mất a?"

Những người khác cũng đều dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Lâm Động. Có chút kiên cường là tốt, nhưng cậy mạnh, chính là tự mình chuốc lấy khổ rồi. Trước kia hai người này cũng đã đánh nhau không ít lần, bất quá mỗi một lần, Lâm Động đều bị đánh cho sưng mày sưng mặt.

"Lâm Động ca, không nên đánh nhau với hắn, gốc Xích Dương Thảo kia ta không cần nữa."Nhìn thấy Lâm Động ngạnh kháng với Lâm Sơn, Thanh Đàn vội vàng kéo hắn lại, thấp giọng nói.

"Đúng vậy a, Lâm Động, hảo hán không ăn thiệt thời trước mắt, chờ tu luyện nữa một thời gian ngắn, lại đến giáo huấn hắn." Ngay cả tiểu tử Lâm Trường Thương kia cũng vội vàng mở miệng.

"Muốn đi? Nào có dễ dàng như vậy!"

Lâm Sơn cười nhạo một tiếng, thân hình mạnh mẽ xông tới, chỉ mấy bước là hiện ra trước mặt Lâm Động, năm ngón tay nắm chặt thành quyền, lập tức đánh về lồng ngực, mơ hồ còn hơi có tiếng gió truyền đến dồn dập.

"Ba!"

Nhìn một quyền tràn đầy lực đạo của Lâm Sơn, khóe miệng Lâm Động mang theo vẻ cười lạnh, cũng không tránh không né, bàn tay đưa ra, đang lúc ánh mắt mọi người kinh ngạc nhìn, đã cùng quyền đầu cứng rắn của Lâm Sơn đụng vào nhau.

Quyền chưởng giao phong, âm thanh phảng phất như hai tảng đá va chạm vào nhau vang lên. Song, làm cho mọi người kinh ngạc chính là, cư nhiên Lâm Động lại có thể tiếp nhận một quyền này.

"Thối Thể đệ tứ trọng?!"

Giao thủ lần này, Lâm Sơn cảm giác được có cái gì không đúng, làn da đối phương, cho hắn cảm giác, dĩ nhiên là so với mình còn muốn cứng rắn hơn.

Người đạt đến Thối Thể đệ tứ trọng mới có thể có làn da cứng như vậy.

"Làm sao có thể? Nửa tháng trước tiểu tử này vẫn chỉ là Đệ Nhị trọng, làm sao đột nhiên đề thăng đến đệ tứ trọng rồi?" Trong mắt Lâm Sơn hiện lên vẻ không thể tin được. Nhưng chợt cắn răng một cái, cho dù là ngươi có đạt đến Thối Thể đệ tứ trọng, cũng đừng nghĩ tới đấu với ta.

"Lạc Thạch Quyền!"

Quyền thức Lâm Sơn vừa thu lại, đột nhiên quát ra một tiếng chói tai, gân xanh bắt đầu nổi lên trên cánh tay. Chợt mấy đạo quyền ảnh hiện ra, phảng phất như loạn thạch rơi đập, hung hăng bao trùm trên đầu Lâm Động. Thanh thế như vậy, giống như loạn thạch bay đến.

"Tiểu thừa nhất phẩm vũ kỹ, Lạc Thạch Quyền? Không nghĩ tới Lâm Sơn cũng bắt đầu tu luyện võ học rồi. Lâm Động gặp phải tai ương rồi." Vừa thấy tình hình của Lâm Động như vậy, xung quanh nhất thời ồ lên.

Ánh mắt Lâm Động thẳng tắp nhìn vào mấy đạo quyền ảnh đang đánh vào mặt. Tuy nói Lâm Sơn thể hiện ra thanh thế của bô Lạc Thạch Quyền không kém, nhưng chẳng biết tại sao, rơi vào trong mắt hắn, đều lộ ra sơ hở chồng chất. Lập tức hắn cũng không chậm trễ, tư thế lập tức thi triển ra Thông Bối Quyền.

"Ba! Ba! Ba!"

Ống tay áo vỗ lên cánh tay, âm thanh thanh thúy mà vang dội nhanh chóng truyền ra, mà cùng lúc đó, quyền đầu Lâm Động cũng cùng quyền ảnh của Lâm Sơn va chạm vào nhau.

"Phanh!"

Quyền đầu vừa mới tiếp xúc, thân thể Lâm Sơn đã run lên, một cỗ lực lượng mãnh mẽ nhanh chóng từ quyền đầu vọt tới. Sau đó hắn liền hoảng sợ cảm giác được song quyền cứng như gỗ đá lại truyền đến từng đợt cảm giác đau đớn.

"Thông Bối Quyền, ba tiếng vang? Làm sao có thể?!"

Giờ khắc này, trong mắt Lâm Sơn hiện ra sự kinh hãi càng nên nồng đậm. Thông Bối Quyền tự nhiên hắn cũng đã nghe qua, vũ kỹ này trong nhất phẩm võ học cũng có chút nổi bật, nguyên bản hắn cũng muốn tu luyện loại quyền pháp này, nhưng sau khi tu luyện qua mười ngày lại không thể phát ra tiếng vang liền đem vứt bỏ. Ai có thể nghĩ được, Lâm Động từ trước đến nay đều không phải là đối thủ của hắn, lại có thể tu luyện thành công?

"Không phải là ba tiếng vang, mà là bốn tiếng vang!"

Lâm Động cười một tiếng, ánh mắt chợt lạnh lùng, cánh tay run lên, lại là một đạo âm thanh thanh thúy vang lên, lại phát ra một quyền nặng nề, trực tiếp oanh trên hai cánh tay Lâm Sơn.

"Thình thịch!"

Đối mặt với Thông Bối Quyền có bốn tiếng vang, Lạc Thành Quyền của Lâm Sơn trực tiếp tan vỡ, cước bộ không vững lui nhanh, cuối cùng lảo đảo một chút. Ở xung quanh, tất cả đều trợn mắt há mồm nhìn Lâm Sơn suýt té lật trên mặt đất.

Bất quá, ngay khi Lâm Sơn sắp ngã xuống đất, một bàn tay đột nhiên lộ ra, nắm bờ vai của hắn nhấc lên nhẹ nhàng, rồi làm cho hắn ổn định lại.

"Ca!"

Lâm Sơn nhanh chóng quay đầu lại, nhìn thấy thân ảnh hiện ra phía sau, nhất thời mừng rỡ, màn sắc mặt những người xung quanh lại càng biến đổi, trong mắt còn có sự sợ hãi chớp động.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.