Vũ Động Càn Khôn

Chương 822: Ba huynh đệ thảm bại



Rắc rắc!

Trên không gian méo mó, vết rạn nứt lan ra với tốc độ kinh người, cả không gian tựa như thủy tinh bị đập nát vậy.

Tất cả mọi người đều há hốc miệng nhìn cảnh tượng đó, ngay cả Nhân Nguyên Tử, trong đôi mắt trước nay luôn bình thản lúc này cũng có chút biến đổi.

Nhân Nguyên Tử là nhân vật thế nào? Cường giả đỉnh cấp của cả Đông Huyền Vực, thậm chí trong cả phiến thiên địa này cũng là uy danh hiển hách. Trong mắt hắn, dù là những cường giả Sinh Huyền Cảnh Đại thành như Trần Chân cũng không bằng con kiến. Không gian được hắn thực chất hóa, dù là cường giả Sinh Huyền Cảnh Đại viên mãn cũng không thể làm gì được. Huống hồ thực lực của Lâm Động mới chỉ là Bát Nguyên Niết Bàn!

Thực lực mức độ này, dù Lâm Động hắn có tự bạo thì cũng không thể khiến không gian biến dạng này có chút chấn động nào!

Thế nhưng cảnh tượng trước mặt đã phá vỡ mọi nhận định của bọn chúng. Cả Dị Ma Thành yên lặng như tờ, tất cả mọi người đều há hốc miệng sững sờ nhìn thân ảnh gầy gò trên không trung.

Không gian méo mó kia cuối cùng cũng nổ tung, đôi mắt Lâm Động đỏ quạch, mặc cho máy tươi không ngừng nhỏ ra từ nắm đấm, trong mắt hắn tràn ngập sát khí nhìn Nhân Nguyên Tử.

- Thú vị thật, xem ra trong người ngươi có thứ gì đó!

Nhân Nguyên Tử dù gì cũng không phải nhân vật tầm thường, rất nhanh đã bình tĩnh trở lại, ánh mắt sắc lạnh quét qua người Lâm Động như muốn nhìn xuyên thấu linh hồn hắn vậy.

Toàn thân Lâm Động nhuốm máu, thủ ấn bỗng biến hóa rồi ấn mạnh xuống về phía mặt đất.

Ầm!

Mặt đất lập tức xuất hiện một đạo chưởng ấn khổng lồ lan tỏa một luồng năng lượng cuồng bạo dị thường. Sau đó tất cả mọi người đều nhìn thấy cả thiên địa trở nên hoang vu với tốc độ kinh người!

Rầm rầm!

Mặt đất rung chuyển, phạm vi hoang vu lan tỏa điên cuồng, chỉ trong giây lát đã bao phủ cả Dị Ma Thành.

Thế nhưng Lâm Động nhìn cảnh tượng đó, cổ họng gầm lên một tiếng, máu chảy ra từ dưới da hắn, mức độ đó vẫn chưa đủ!

Máu tươi từ trên người Lâm Động nhỏ xuống, cuối cùng xâm thực vào mặt đất, rồi tất cả mọi người có thể thấy diện tích hoang vu lập tức lan rộng!

Năm mươi dặm, bảy mươi dặm, một trăm dặm!

Trong phạm vi bán kính trăm dặm, vạn vật trong thiên địa dường như mất hết sinh cơ, năng lượng hùng hồn như thủy triều dâng tràn dưới mặt đất, cuối cùng ở phía dưới chân Lâm Động, phá vỡ mặt đất bắn lên, biến thành cột quang trụ hàng trăm trượng chọc thẳng lên trời bao phủ lấy toàn thân Lâm Động!

- Đại Hoang Vu Kinh?

Nhân Nguyên Tử nhìn thấy cảnh tượng đó, gương mặt khẽ động, hắn chỉ nhìn thân ảnh bên trong, ánh mắt bỗng lóe hàn quang. Kẻ trước mặt khiến hắn nhớ đến kẻ điên Chu Thông một trăm năm trước, đơn thương độc mã giết thẳng đến Nguyên Môn!

Trận chiến đó khiến danh tiếng Nguyên Môn tổn hại nghiêm trọng. Bản lĩnh của Chu Thông cũng khiến ngay cả Nhân Nguyên Tử hắn cũng phải kinh ngạc, cả Nguyên Môn, không một Trưởng lão nào địch lại được hắn!

Loại yêu nghiệt đó khiến tất cả thiên tài của Nguyên Môn cũng phải thất sắc. Thiên phú đó ngay cả Nhân Nguyên Tử cũng không khỏi nảy sinh sát tâm!

Thế nhưng giờ hắn lại một lần nữa có cảm giác đó với một đệ tử trẻ tuổi của Đạo Tông.

- Giống thật!

Nhân Nguyên Tử lẩm bẩm, hai tay chắp sau lưng từ từ buông xuống, trong đôi mắt ôn hòa lóe lên sát ý, hắn không muốn thấy chuyện năm đó xảy ra lần thứ hai!

Uỳnh!

Trong cột quang trụ mang theo năng lượng hùng hồn, thân ảnh kia tung quyền, nhất thời tất cả mọi người đều nhìn thấy, cột sáng nhanh như chớp bắn thẳng về phía Nhân Nguyên Tử!

- Với độ tuổi của ngươi mà tu luyện được Đại Hoang Vu Kinh đến mức này, đúng là rất khá. Chỉ đáng tiếc ngươi không tưởng tượng được khoảng cách giữa ta và ngươi đâu!

Nhân Nguyên Tử lạnh lùng nhìn cảnh tượng đó, bàn tay chụp mạnh một cái, nhất thời mọi người nhìn thấy, cột sáng ngưng tụ sinh cơ từ bán kính hàng trăm dặm đột nhiên đông cứng lại, dường như bị một bàn tay vô hình chặn đứng vậy!

- Vỡ!

Giọng nói ôn hòa vọng ra từ miệng Nhân Nguyên Tử, cột sáng lập tức bùng nổ, ánh sáng chói lòa tỏa ra tựa một vầng mặt trời.

- Phụt!

Quang trụ bị một chưởng đánh vỡ, Lâm Động bị trọng thương, bắn ngược ra sau, máu tươi bắn ra.

- Grào!

Từ phía xa, đầu Cự hổ khổng lồ mà Tiểu Viêm biến thành một lần nữa mang theo ánh mắt đục ngầu xông tới, nhưng chưa tới được phạm vi trăm trượng quanh Nhân Nguyên Tử thì đã bị kình phong mạnh mẽ đánh bay, máu tươi bắn tung tóe.

- Tên khốn kiếp!

Lâm Động thấy vậy, đôi mắt càng thêm rực lửa, thanh quang bùng phát, đôi Long dực dang rộng, nhanh như chớp xuất hiện phía trên đầu Nhân Nguyên Tử. Thanh quang ngưng tụ bao quanh cánh tay Lâm Động, rồi hắn tung quyền.

- Ngưng!

Nhân Nguyên Tử cười nhạt, bàn tay nắm một cái trong không trung, nắm đấm ánh sáng toàn lực của Lâm Động khi còn cách Nhân Nguyên Tử vài trượng đã bị đóng băng. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.

Uỳnh uỳnh!

Hai mắt Lâm Động đỏ ngầu, trên nắm đấm bỗng xuất hiện ánh sáng, phá vỡ sự đóng băng, sau đó hung hăng đấm xuống đầu Nhân Nguyên Tử.

- Hử?

Ánh mắt Nhân Nguyên Tử tối lại, hắn cong ngón tay búng một cái lên nắm đấm của Lâm Động.

Bùm!

Vào khoảnh khắc va chạm, nắm đấm ánh sáng của Lâm Động gần như lập tức nổ tung, một luồng năng lượng đáng sợ xâm thực vào cánh tay hắn, tiếng xương gãy vỡ vang lên, sau đó thân hình hắn bay ngược về phía sau một cách thảm hại.

Rầm rầm rầm!

Tiểu điêu bị nhốt trong Sinh Tử Giới, ánh mắt đỏ ngầu nhìn Nhân Nguyên Tử đang chơi đùa với Lâm Động và Tiểu Viêm, ngẩng mặt lên trời gầm lên những tiếng đầy bạo nộ.

- Lão cẩu Nhân Nguyên Tử, ta và Nguyên Môn ngươi không đội trời chung!

Ba huynh đệ Lâm Động lúc này gần như hoàn toàn thất bại. Bao nhiêu năm rồi, đây là lần đầu tiên bọn họ thảm hại thế này!

Nhân Nguyên Tử nhíu mày, nhìn Tiểu điêu lạnh lùng:

- Nguyên Môn ta và Thiên Yêu Điêu Tộc ngươi không phải đã có ân oán không thể hóa giải được rồi sao?

Vừa dứt lời, ánh mắt hắn chuyển sang Lâm Động, khẽ nói:

- Ta ngày càng có hứng thú với ngươi rồi đấy. Xem ra đúng là trong cơ thể ngươi có thứ gì đó. Vậy hãy để ta xem sao?

Nhân Nguyên Tử giơ tay về phía Lâm Động, nắm lại, hấp lực bùng phát hút Lâm Động về phía hắn.

- Lâm Động ca!

Thanh Đàn ở phía xa nhìn ba người khổ chiến, cắn chặt môi, nước mắt không ngừng tuôn trào, thế nhưng khi nàng vừa định xông ra thì bị Thần Khôi giữ chặt.

- Đừng, muội ra đó chỉ gây rắc rối hơn cho Lâm Động huynh mà thôi!

Giọng Thần Khôi trầm thấp nói.

Nhân Nguyên Tử không phải như Nguyên Thương, thực lực như bọn họ không thể địch lại được. Ở Đông Huyền Vực, Nhân Nguyên Tử gần như thuộc tầng thứ cao nhất, còn bọn họ, dù thiên phú có tốt nữa thỉ cũng chỉ là đệ tử mà thôi.

Cơ thể Thanh Đàn khẽ rung lên, hai tay nắm chặt đến mức ngón tay cứa vào lòng bàn tay chảy máu. Nàng vốn tưởng giờ mình đã có thể giúp được Lâm Động, nhưng không ngờ chỉ trong mấy ngày đã nhận thấy mình thật vô năng.

Thần Khôi nhìn thấy vậy mà thở dài một tiếng.

Sau đó Thanh Đàn đột nhiên ngẩng đầu lên, gương mặt đầy nước mắt, nhưng ánh mắt lại yên tĩnh nhìn chằm chằm Nhân Nguyên Tử, sự yên tĩnh này khiến Thần Khôi cảm thấy vô cùng quỷ dị.

- Nếu như Lâm Động ca xảy ra chuyện gì, ta sẽ nghe lời sư phụ, đến chỗ Hắc Ám Tài Phán!

Khi mà trong lòng Thần Khôi đang cảm thấy bất an thì Thanh Đàn bỗng nhiên quệt nước mắt, khẽ nói.

Đồng tử Thần Khôi co rút lại, một cảm giác phức tạp trào dâng trong lòng, hắn chua xót nói:

- Có đáng không?

Hắn hiểu rõ Hắc Ám Tài Phán là cái gì, một khi Thanh Đàn bước vào đó thì có lẽ sau này nàng sẽ trở thành người nắm giữ Hắc Ám Điện, nhưng đồng thời nàng cũng không còn là cô nàng tiểu sư muội hoạt bát đáng yêu nữa, mà sẽ trở thành Nữ hoàng băng lãnh của Hắc Ám Điện.

Hắn biết sư phụ luôn muốn Thanh Đàn tiếp nhận truyền thừa của mình, chỉ là Thanh Đàn mãi vẫn chưa đồng ý. Thần Khôi vẫn nhớ, khi sư phụ nói đến chuyện này, Thanh Đàn đã nghiêm túc đáp lại, khiến ngay cả sư phụ cũng phải nổi trận lôi đình: Lâm Động ca không thích con như vậy!

- Có đáng không?

Thần Khôi lẩm bẩm lần nữa.

o0o

Uỳnh!

Hấp lực mãnh liệt dần hút Lâm Động lại gần Nhân Nguyên Tử. Bất luận thanh quang trên người hắn có mạnh mẽ đến thế nào thì vẫn không thể kháng cự lại hấp lực kia.

Khoảng cách thực lực giữa hắn và Nhân Nguyên Tử quá lớn!

- Năm đó để mặc cho Chu Thông trưởng thành, suýt chút nữa đã khiến Nguyên Môn ta phải trả giá đắt. Sai lầm đó ta không thể phạm lại lần thứ hai!

Nhân Nguyên Tử lạnh lùng nhìn Lâm Động, trên đầu ngón tay ẩn hiện ánh sáng dung hợp giữa khí Sinh Tử.

Rầm!

Thế nhưng ngay khi ngón tay Nhân Nguyên Tử sắp điểm ra thì tất cả mọi người bỗng cảm thấy thiên địa lan tỏa một thứ hàn khí kinh người, có thể làm đông cứng cả linh hồn!

- Đây là…

Đồng tử Nhân Nguyên Tử co lại, chầm chầm ngoảnh đầu lại. Ngay sau đó hắn liền nhìn thấy, từ trong số các đệ tử Đạo Tông, một thân hình thiếu nữ thướt tha bay lên. Mái tóc đen nhánh của nàng ta lúc này đang biến thành màu lam lạnh lẽo với tốc độ kinh người!

Thứ hàn khí khiến cho ngay cả Nhân Nguyên Tử cũng phải run sợ kia, chính là tỏa ra từ cơ thể nàng ta!

Nàng thiếu nữ lơ lửng trên không trung, mái tóc màu lam lạnh lẽo buông xõa tựa như thác nước, đôi mắt xinh đẹp lúc này bị màu lam bao phủ, trước trán lấp lánh một đạo phù ấn hình tròn.

- Đây là… Luân Hồi Ấn?

Gương mặt Nhân Nguyên Tử cuối cùng cũng trở nên khó coi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.