Vũ Động Càn Khôn

Chương 866: Hợp tác



Võ hội Ngũ Đại Gia Tộc hiển nhiên là sự kiện không hề nhỏ của Hải vực Thiên Phong, vì thế trong mấy ngày này có ngày một nhiều cường giả tập trung về Võ Hội Đảo, khiến bầu không khí trở nên vô cùng náo nhiệt. Từ đó có thể thất khả năng hiệu triệu của Ngũ Đại Gia Tộc trong Hải vực Thiên Phong lớn đến mức nào.

Nhưng sau khi đến Võ Hội Đảo, Lâm Động không hề ra ngoài, chỉ yên tĩnh ở trong phòng nghỉ mà Cổ gia sắp xếp để tu luyện, ngưng luyện lượng nguyên lực dồi dào có phần không vững chắc do thực lực gia tăng đột ngột của hắn.

Cổ gia cũng rất coi trọng hắn, trong thời gian tu luyện không chỉ bảo Cổ Nhã chăm sóc cẩn thận mà còn đưa đến hai vạn Huyền Nguyên Đan cho Lâm Động dùng khi tu luyện.

Lâm Động cũng không tỏ ra khách khí, bình thản nhận hết. Đương nhiên hắn cũng không bị dao động vì chút ân huệ này. Nếu Cổ gia không nỡ cho hắn một suất vào Hồng Hoang Tháp thì hắn cũng dứt khoát rời khỏi đây luôn.

o0o

Năm ngày nhanh chóng trôi qua trong sự tĩnh lặng, Võ hội cũng đang tới gần…

Ánh sáng từ ngoài cửa sổ chiếu vào, Lâm Động ngồi tĩnh lặng, mấy trăm viên Huyền Nguyên Đan xoay quanh người hắn, một luồng năng lượng thuần túy cùng một chút Sinh Khí mỏng manh lan tỏa ra, cuối cùng ào ạt chảy vào cơ thể Lâm Động.

Phụt phụt!

Năng lượng nhanh chóng chảy ra từ Huyền Nguyên Đan, khi năng lượng bị hấp thụ hết, từng viên Huyền Nguyên Đan nhanh chóng tan vụn thành bột phấn bay đi theo gió.

Khi viên Huyền Nguyên Đan cuối cùng biến mất, Lâm Động chầm chầm mở mắt ra, tinh quang lóe lên trong mắt rồi nhanh chóng biến mất.

Két!

Đúng lúc ấy, cánh cửa phòng khẽ mở ra, sau đó một cái đầu nhỏ bé thò vào. Nàng thiếu nữ thấy Lâm Động đã tu luyện xong mới thở phào cười nói:

- Lâm Động đại ca, Mộng Kỳ tỷ bảo muội đưa huynh đến sảnh hội nghị!

- Ồ?

Lâm Động nhướng mày. Xem ra Cổ gia sắp cho hắn câu trả lời rồi. Không biết bọn họ có nỡ bỏ ra một suất không? Nếu bọn họ không đồng ý thì hắn cũng có chút đau đầu, dù sao thì khó khăn lắm hắn mới có được cơ hội thức tỉnh Thạch phù, hắn không muốn dễ dàng từ bỏ.

- Đi thôi!

Lâm Động đứng dậy, mỉm cười với Cổ Nhã rồi bước ra ngoài.

- Lâm Động đại ca…

Cổ Nhã ở bên cạnh, ngẫm nghĩ một chút rồi hạ giọng nói:

- Nếu Cổ gia đưa ra câu trả lời khiến huynh không hài lòng thì huynh cứ làm theo điều mình muốn là được!

Lâm Động khựng người, sau đó gật đầu cười hiền hòa. Nha đầu này quá lương thiện, lúc này không ngờ lại đứng về phía hắn!

o0o

Hai người đi vào một trang viên rộng lớn, một lúc sau mới dừng lại bên ngoài một căn phòng khách rộng rãi. Cổ Nhã đẩy cửa ra, Lâm Động nhìn thấy bên trong đã có không ít người, tràng diện xem ra cũng rất long trọng.

Khi cửa được mở ra, những tiếng thảo luận bên trong cũng im bặt, sau đó mọi người cùng quay lại nhìn gã thanh niên đứng ở cửa, ánh mắt đều toát ra thần tình phức tạp.

Lâm Động liếc nhìn đại sảnh, vẻ mặt không chút biến sắc đi vào trong. Trong đại sảnh không chỉ có Cổ Yên, Cổ Mộng Kỳ và các mấy trưởng bối Cổ Lăng hắn đã gặp, còn có không ít những gương mặt lạ lẫm khác, nhưng dường như bọn họ đều có vị trí khá cao trong Cổ gia.

Cuối cùng ánh mắt Lâm Động dừng lại ở vị trí đầu tiên. Ở đó là một lão giả áo nâu, hai mắt sâu thăm thẳm lấp loáng tinh quang, quanh người tỏa ra luồng nguyên lực hùng hồn khiến không gian xung quanh như rung động.

- Sinh Huyền Cảnh Đại viên mãn!

Ánh mắt Lâm Động dừng lại trên người lão giả đó một lúc, từ luồng nguyên lực cường hãn như ẩn như hiện của ông ta, Lâm Động có thể biết được ông ta ở tầng thứ nào.

- Đến cấp cường giả này cũng ra mặt, không hổ là một trong Ngũ Đại Gia Tộc!

Lâm Động thầm nhủ trong lòng, rõ ràng lão giả này là người có địa vị cao nhất ở đây.

Lâm Động liếc mắt nhìn người bên cạnh, ở đó là một nam tử mặc bạch y, khá anh tuấn, chỉ là gương mặt hơi tái nhợt, khí tức yếu ớt, rõ ràng là bị trọng thương.

- Cổ Vân Thiên?

Lâm Động liếc nhìn người đó thêm một cái, thầm đoán thân phận của người dó. Hiển nhiên đó là Cổ Vân Thiên, nhân vật ưu tú nhất trong số các đệ tử trẻ tuổi của Cổ gia.

- Ha ha, vị đây chắc chắn là người viện trợ mà Tiểu Yên mời đến, Lâm Động tiểu bằng hữu?

Lão giả áo nâu mỉm cười thiện cảm với Lâm Động, nói.

- Lão phu Cổ Thạc, Trưởng lão của Cổ gia!

Lâm Động nghe vậy, lập tức cung tay:

- Bái kiến Trưởng lão Cổ Thạch.

Cổ Thạc xua tay, quét mắt quanh người Lâm Động rồi nói:

- Ta đã nghe nói về sự việc! Lâm Động tiểu bằng hữu, có lẽ ngươi biết mức độ quan trọng của ba suất vào Hồng Hoang Tháp, Cổ gia ta vô cùng coi trọng nó. Không biết tiểu bằng hữu có thể đổi điều kiện khác không?

Lâm Động khẽ lắc đầu, ánh mắt nhìn thẳng vào Cổ Thạch, khẽ nói:

- Ta chỉ cần một điều kiện đó, những cái khác đều không cần!

Cổ Thạc hơi nhíu mày, những người ở xung quanh cũng thì thầm bàn tán tỏ ý bất mãn.

- Trưởng lão Cổ Thạch, không biết ngài cho rằng Cổ gia các ngài có bao nhiêu khả năng giành được chức Quán quân?

Lâm Động khẽ cười, hỏi.

- Không đến hai phần!

Cổ Thạc do dự một chút rồi trả lời. Ông ta cũng biết với thực lực của đám đệ tử Cổ gia, đừng nói đến giành Quán quân, ngay cả việc chiến thắng ba Gia tộc còn lại cũng rất khó khăn.

- Trưởng lão Cổ Thạch, nếu không giành được Quán quân thì đừng nói ba suất, ngay cả việc bước chân vào Hồng Hoang Tháp cũng không thể. Trong điều kiện như vậy, lại ngồi thảo luận xem có nên bỏ ra một suất không, có phải nghĩ hơi quá nhiều rồi không?

Lâm Động vừa dứt lời, đại sảnh lập tức ồ lên, vẻ mặt một vài người hiện lên nộ sắc, rõ ràng bọn họ cho rằng Lâm Động đang hạ thấp Cổ gia bọn họ.

Cổ Thạc chau mày, nhất thời vung tay ngăn những lời nghị luận lại, ông ta nhìn Lâm Động, nói:

- Lâm Động tiểu bằng hữu nói tuy không dễ nghe lắm, nhưng đây là sự thật. Nếu không giành được Quán quân thì Cổ gia ta không có tư cách bước vào Hồng Hoang Tháp!

Nói đến đây, Cổ Thạc ngưng lại một chút, ánh mắt hơi lấp lánh:

- Ta nghe Mộng Kỳ nói, ngươi đã từng nói nắm chắc năm phần có thể đánh bại Thân Đồ Tuyệt?

Vừa dứt lời thì có vô số ánh mắt nhìn chằm chằm vào Lâm Động đầy hoài nghi.

Nam tử bạch y ở bên cạnh Cổ Thạch cũng ngẩng đầu lên, khí tức của hắn tuy có vẻ yếu ớt, nhưng vẫn nhìn ra được phong thái không tầm thường. Ánh mắt hắn nhìn Lâm Động, hiển nhiên không hiểu tại sao Lâm Động lại có lòng tin lớn vậy.

- Đúng vậy!

Vẻ mặt Lâm Động không hề thay đổi, từ tốn gật đầu.

Cổ Thạc nheo mắt, nhìn Lâm Động không nói gì, một lúc sau bỗng giơ bàn tay ra, trên đó là một tấm lệnh bài kim loại. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

- Đây là lệnh bài của người viện trợ Cổ gia. Lâm Động tiểu bằng hữu, nếu ngươi thật sự có bản lĩnh đó thì hãy cầm lấy nó, về thù lao sẽ như ngươi nói!

Cùng với lời nói đó, một luồng áp lực mạnh mẽ bỗng tỏa ra từ Cổ Thạc, bao trùm toàn bộ căn phòng khiến không ít người cảm thấy nặng nề, không thể động đậy được gì.

Ai cũng nhận ra, Cổ Thạc đang thăm dò thực lực của Lâm Động!

Tất cả ánh mắt đổ dồn về phía gã thanh niên gầy gò kia. Hắn khẽ nghiêng đầu như đang suy nghĩ gì đó rồi khóe miệng hơi nhếch lên.

Bịch bịch!

Tất cả mọi người đều nhìn thấy gã thanh niên đó từ tốn bước từng bước về phía trước. Bước chân của hắn phát ra những âm thanh trầm đục, dường như mặt đất cũng rung chuyển theo mỗi một bước chân kia, nhưng bước chân hắn không hề có dấu hiệu dừng lại!

Uy lực của một cường giả Sinh Huyền Cảnh Đại viên mãn dường như chẳng có tác dụng áp chế với hắn!

Cuối cùng hắn dừng lại trước mặt Cổ Thạch, khẽ mỉm cười, sau đó trước ánh mắt lấp lánh của Cổ Thạc và nam tử bạch y, giơ tay cầm lấy tấm lệnh bài.

- Hợp tác vui vẻ!

Lâm Động nắm tấm lệnh bài trong tay, sau đó ngẩng đầu lên nhìn Cổ Thạc cười tươi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.