"Đúng! Là phụ thân." Hi Chân cười rộ lên, mắt nheo lại, ánh mắt cong cong như vầng trăng khuyết, thật đúng là một cô nương xinh đẹp mê người, "Nào, gọi theo tỷ tỷ nào,phụ... thân…"
"Phụ, thân..." Linh Linh ngơ ngác đọc theo, bỗng nhiên giơ tay cào lên mặt nàng ta, "Nó không phải cha ta, ta có phụ thân!"
"Đại nhân, đại nhân, đại nhân a..." Hi Chân ôm mặt oa oa khóc, "Tiểu thư hủy dung thuộc hạ a a a a a..."
Nàng đã tìm lầm đối tượng để cáo trạng! Một kẻ không rõ lai lịch như nàng lại dám dựa vào gần Linh Linh như vậy, Linh Linh đương nhiên đối với nàng bất hảo, mà cho dù nếu Linh Linh không cào nàng thì Cốt Đầu cũng sẽ bẻ đôi nàng! Cốt Đầu sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của Linh Linh, chính là khen ngợi lòng dũng cảm của nàng. Hi Chân nước mắt lưng tròng, rất là ủy khuất!
"Được rồi!" Nàng nhận thức rõ ràng mọi việc, liền thả hai gánh nặng đặt lên bàn, chui cả người vào bình hoa lục lọi tìm kiếm đến hơn nửa ngày. Ai ngờ lại lấy ra được một gói hạt dẻ sao đường ở bên trong: "Lễ gặp mặt."
Linh Linh lập tức cùng nàng trở thành bạn tốt, chạy tới bên cạnh bàn, ngồi trên ghế đung đưa chân đường hoàng ăn hạt dẻ, tán gẫu đủ chuyện trên trời dưới đất:
"Ngươi gọi Cốt Đầu thúc thúc là đại nhân, ngươi nhận thức nó sao? Nó là quan đại nhân( quan to làm trong triều, ý của Linh Linh là giống với cha ruột nàng) sao?"
"Đương nhiên." Hi Chân cắn hạt dẻ gật đầu, suy tư nói: "Uhmm…, cũng coi như là làm quan đại nhân nha."
"Ồ, vậy ngươi biết ta sao?" Linh Linh chỉa chỉa chính mình.
"Trước đây không biết." Hi Chân cắn một miếng, hết luôn nửa số hạt dẻ, "Nhưng vì ngươi là nữ nhi của đại nhân chúng ta, cho nên ngươi chính là tiểu thư của ta."
Nàng nói xong liền quay đầu hỏi Cốt Đầu: "Đại nhân ngươi có muốn ăn một viên hay không, vừa thơm vừa ngọt."
Linh Linh thuận tay cầm một viên hạt dẻ đưa lên miệng Cốt Đầu, Cốt Đầu tiếp nhận, 'Ca băng' một tiếng quyết đoán cắn một miếng vô cùng chuẩn xác, lại đút vào miệng Linh Linh.
Linh Linh ăn đến ngon ngọt.
Hi Chân kính cẩn: "Tiểu thư, người thật sự là thần thông quảng đại, thông thiên triệt địa!"
Linh Linh há hốc mồm, thần thông quảng đại đâu phải dùng như vậy! Ai, không văn hóa, thực đáng sợ!
...
Linh Linh bóc hạt dẻ nói chuyện phiếm cùng Hi Chân, bóc không được liền để Cốt Đầu cắn rồi đút cho nàng, "Ngươi là trộm tặc sao?"
Nàng có một đống lớn vấn đề: "Ngươi cũng là yêu quái sao? Yêu quái còn làm trộm tặc sao? Trong sách không phải yêu quái đều có thể biến ra căn phòng lớn, biến ra rất nhiều thứ sao? Ngươi vì sao còn muốn đi trộm đồ làm gì?"
"Đây chính là lạc thú khi được làm người đó."
Hi Chân nhón một viên hạt dẻ bỏ vào miệng, vừa nhai vừa nói:
"Tiểu thư người không biết đấy thôi, thời điểm ta còn bị nhốt ở bồng lai tiên đảo, cả ngày ảo tưởng có một ngày có thể làm người, được hưởng thụ cuộc sống của phàm nhân…Mỗi ngày đều nghĩ như vậy ta mới có thể sống qua hơn sáu vạn năm cô đơn dài dằng dặc. Ta cực nhọc sống khổ sống sở ở bồng lai đảo suốt sáu vạn năm, sáu vạn năm đó a! Ngẫm lại lòng ta đều thấy chua xót, ta chống đỡ sáu vạn năm nha, mới có kẻ vào thay thế! Hiện tại nhớ tới, đầu ta phát đau lên được."
Linh Linh một câu cũng nghe không hiểu.
Nàng ôm gói hạt dẻ, tay phải chọn một viên tay trái chọn một viên, mỗi khỏa đều lấy ra liếm liếm, lại cắn một ngụm, lại thả vào túi giấy, sau đó cắn ngón tay chu miệng lên cẩn thận nghiên cứu tiếp theo nên cắn viên nào… Ăn hạt dẻ cũng có thể ăn ra cái dáng điệu thơ ngây khả ái, làm Hi Chân nhịn không được giơ tay muốn niết mặt của nàng. Còn chưa chạm tới, Cốt Đầu bỗng nhanh như chớp gạt tay nàng ra.
Hi Chân nước mắt đầy mặt: "Đại nhân a a a! Người không phải chứ, mấy trăm năm không gặp, sao người vẫn nhỏ mọn như vậy a!"
Hi Chân lại nước mắt lưng tròng: "Tuy rằng đại nhân đã đoạt rất nhiều tiểu thư, nhưng đây là tiểu thư đáng yêu nhất~~."
Nàng kêu gào muốn chạm vào Linh Linh, Cốt Đầu bay nhanh lắc mình tránh đi. Hi Chân nhào vào tường, hộc máu: "Ô ô, đại nhân ngươi rất vô tình!"
Hi Chân mặt dày mày dạn không chịu đi, Cốt Đầu giống như đặc biệt chán ghét nàng, nhưng mà Linh Linh lại thích nàng. Nàng cùng Cốt Đầu ngủ trên giường, thấy Hi Chân ngả ra đất nghỉ liền chui xuống, cả đêm đều lải nhải cùng Hi Chân nói chuyện phiếm, giống như muốn đem ba năm nàng chưa nói đủ bây giờ nói bù.
"Yêu quái tỷ tỷ, đây là lần đầu tiên ta đi ra ngoài chơi nha! Ngày trước chúng ta ở trên núi, trên núi một chút cũng chơi không vui, đều không có người cùng ta nói chuyện..."
"Cốt Đầu thúc thúc mỗi ngày đều ôm ta đi thiệt nhiều địa phương chôn người chết, nơi đó thối chết đi được, lại rất lạnh nữa, ta cũng không thích..."
"Chúng ta phía trước còn gặp một tên đại yêu quái mặc hắc bào, nó muốn ăn Cốt Đầu thúc thúc, bị Cốt Đầu thúc thúc đánh chạy, không bao lâu lại tiếp tục quấy rối."
Hi Chân ôm chăn buồn ngủ, Linh Linh lại tò mò: "Yêu quái tỷ tỷ ngươi là cái yêu quái gì a?"
Hi Chân vừa buồn ngủ giờ lại sôi nổi ngay lập tức: "Hắc hắc, đương nhiên tỷ tỷ ta vô cùng lợi hại rồi! Ta là người cá, người cá có biết không? Người cá đó!"
Linh Linh hoàn toàn chưa bao giờ nghe qua.
Nàng dào dạt đắc ý: "Đại tỷ tỷ ta không phải yêu quái, ta là người cá, thần thú, hahaha, thần thú đó~~."
Đối với điểm này, Linh Linh thực chấp nhất: "Yêu quái tỷ tỷ ngươi là thần thú? Cốt Đầu thúc thúc là chủ nhân của ngươi, nó có phải là thần tiên hay không a?"
Hi Chân nghe vậy sửng sốt, nhìn nhìn Cốt Đầu đang đen mặt khó chịu, đành nhét Linh Linh trở lại ổ chăn, không khỏi than thở ngắn dài, yên lặng không nói.
Linh Linh từ sau khi có Hi Chân, cả người đều hoạt bát lên rất nhiều. Sáng sớm khi nàng tỉnh ngủ, việc đầu tiên làm là nằm úp sấp trên giường chui vào trong ổ chăn trong lòng Hi Chân lăn lộn.
Hi Chân dù không phải loài người nhưng vẫn được coi là nữ thân, thân thể mềm nhũn thơm ngào ngạt, Linh Linh đặc biệt thích. Hi Chân vốn mơ mơ màng màng muốn ôm Linh Linh tiếp tục ngủ, lơ đãng giương mắt thoáng nhìn, đại nhân của bọn họ đang ở trên giường lười biếng mở mắt nhìn nàng, ánh mắt sâu kín lạnh lùng ẩn ẩn hồng quang trong đôi đồng tử màu đỏ sậm, nàng nhất thời bừng tỉnh, bị dọa ra một thân mồ hôi lạnh.
Nàng bế Linh Linh lên trả lại cho Cốt Đầu, cả người lười biếng đi ra cửa tìm đồ ăn. Linh Linh cũng phát hiện Cốt Đầu thực phiền chán Hi Chân, nàng nhẹ nhàng ôm cổ Cốt Đầu, nhỏ giọng nũng nịu: "Cốt Đầu thúc thúc, chúng ta lưu yêu quái tỷ tỷ lại được không?"
...
Chờ một nén nhang sau, khi Hi Chân mang mấy cái bánh bao thịt chậm rì rì quay lại, liền thấy trong phòng không có một bóng người, nàng lục tung khắp nơi, đến một cái lông của hai người kia cũng không tìm được, chết tiệt, đại nhân Cốt Đầu thế mà lại dám thừa dịp nàng đi ra ngoài chạy trốn mất tiêu!
Hi Chân tức đến giơ chân (giống như kiểu giơ nắm đấm ý, nhưng mà ở mức độ cao hơn)!
Nàng cũng không phải không quan tâm Cốt Đầu, lần này tách ra đến mấy trăm năm mới gặp lại, nàng ngẫu nhiên cũng sẽ nhớ tới Cốt Đầu. Tuy rằng, vị đại nhân nàng từng tối* sùng bái giờ đã biến thành một bộ dáng chẳng đáng yêu chút nào, đã thế lại còn rất phúc hắc, rất đen tối, rất…, nhưng dù thế nào cũng từng là “người” chiếm vị trí độc nhất vô nhị trong lòng nàng, đây là chân ái đó nha.
*(rất, nhất, vị trí cao nhất, không biết dịch thế nào nên để nguyên vậy)
Nhưng Cốt Đầu rất bài xích nàng! Nếu là vào thời điểm bên cạnh Cốt Đầu không có đứa nhỏ nào thì cũng sẽ không tùy lúc động thủ với nàng. Nhưng nếu bên cạnh có đứa nhỏ, sẽ liền giống như trâu mẹ bảo hộ nghé con vậy, đối với sinh vật ngoại lai đều tràn ngập địch ý. Đáng tiếc là mỗi lần nàng đến đều không hay ho gì, toàn đúng lúc bên cạnh Cốt Đầu có đứa nhỏ. Hi Chân thở dài, ngẫm nghĩ, chi bằng, ta chờ đến khi nào bên cạnh đại nhân không có đứa bé, lại tới?
...
Bạch Ngọc Thư đi ra khỏi trà lâu, mỏi mệt xoa mi tâm.
Vài năm nay Bạch đại nhân sống cũng không dễ chịu gì.
Nhà bọn họ nguyên bản là một gia đình nhỏ vô cùng ấm áp vô cùng hoàn mỹ, nhưng từ khi Linh Linh bị Bạch Cốt Tinh cướp đi, tiếng cười giòn tan ngọt ngào của mọi người như trước kia đã không còn xuất hiện nữa, chỉ còn tình cảnh bi thảm, mây đen bao phủ.
Bạch đại nhân đã từng giống như bị điên, điên cuồng tìm kiếm xung quanh nơi Bạch Cốt Tinh rơi xuống, nhiều lần không có kết quả làm ý chí tinh thần của ông sa sút, ngày ngày mượn rượu mua say, vì thế ngay cả phẩm quan đều suýt chút nữa bị cách chức.
Bạch phu nhân là một nữ nhân kiên cường, chính nàng đã gánh vác, cố gắng gượng dậy mọi thứ trong gia đình, trước mặt người khác miễn cưỡng cười vui, cũng chỉ đến khi đêm dài yên tĩnh mới có thể yên lặng rơi lệ.
Nàng tự nhận thân là mẫu thân, nàng không có làm trọn vẹn trách nhiệm của người mẹ. Đêm đó nếu không vì nàng chiếu cố không chu toàn mọi việc, nữ nhi đã không bị cướp đi, nàng đau lòng lại tự trách. Phu quân cũng vì thế mà chưa gượng dậy nổi, nàng vừa vội vừa giận, lại như thế nào cũng không nói nổi nên lời.
Có lẽ việc tốt duy nhất là Bạch Tiểu Mậu sau chuyện này đã trưởng thành, còn nói muốn bái Nam Hoa tử hư thượng tiên làm sư phụ, tương lai trảm yêu trừ ma còn có thể tìm muội muội.
Bạch phu nhân đương nhiên là vô cùng không tán thành. Nàng mới đầu chỉ nói cho qua rằng con còn nhỏ, ai ngờ đứa nhỏ nhất thời đầu óc nóng lên, nàng dỗ hắn vài lần thấy Tiểu Mậu không hề mở miệng muốn lên sơn bái sư liền yên lòng, không ngờ Bạch Tiểu Mậu thế nhưng rời nhà trốn đi. Cuối cùng vẫn là một vị tử hư đạo trưởng tự mình đem đứa nhỏ đuổi về nhà, nói kẻ này thế nhưng ngàn dặm xa xôi độc thân đi tới Nam Hoa thật sự dũng khí bất phàm, hắn cùng với Tiểu Mậu tiền duyên thâm hậu, nhất định có một đoạn duyên phận thầy trò, đồng ý thu đứa nhỏ này làm đệ tử nhập môn chân truyền.
Tử hư thượng nhân trước khi mang theo Tiểu Mậu rời đi đã từng khuyên bảo Bạch đại nhân một phen. Hắn là một vị cực có danh vọng, đức cao trọng vọng trong giới cao nhân đạo môn, nói đôi lời tự nhiên không thể so cùng người bình thường khuyên, kém không chỉ một cấp bậc, Bạch đại nhân ít nhiều nghe lọt được một hai.
Hắn u mê hồi lâu, bởi vì chuyện bái sư học nghệ này của con trai liền hoàn toàn tỉnh ngộ, đả khởi tinh thần. Bạch gia ở trong triều cũng có thế lực, đại ca hắn làm phò mã, ở trước mặt đương kim thánh thượng cam đoan đủ mọi đường, Bạch đại nhân mới bảo vệ được chức quan. Vài năm nay con đường làm quan của hắn khá bình ổn, an lành, hắn đã từng làm qua quan tuần phủ, ngự sử giám sát quan lại, hàng năm đều đại diện thiên tử phó đi tuần tra khắp nơi, khảo sát lại trị dân, chức quan mặc dù không cao, song quyền thế lại trọng yếu.
Hắn làm tuần sát cũng có mục đích riêng. Do thường xuyên đi công tác, vài năm nay hắn đi khắp một vùng rộng lớn phía bắc Giang Nam, chỉ mong có thể tìm về khuê nữ, chẳng bỏ qua chút tin tức nào. Trà lâu là nơi dòng người tụ tập, tin tức linh thông nhất. Bạch đại nhân mỗi khi đi đến chỗ nào, trà lâu là nơi ắt không thể không đi.
Hôm nay hắn ngồi ở trà lâu cả nửa ngày, tin tức nghe được đều là về hành vi cổ quái của tiểu tặc kia, hắn hết sức lưu tâm. Bởi vì chuyện của nữ nhi, hắn đối sự kiện gì vượt quá lẽ thường đều đặc biệt để bụng, liền tinh tế cân nhắc hỏi thăm tin tức. Hi Chân ở cửa trà lâu đúng lúc đi ra, vừa vặn đụng phải hắn, chẳng thèm quay đầu đã đi qua, hắn hồn nhiên bất giác cúi đầu một đường suy tư, thoáng một cái người đã đi xa.
Trên đường cái người đến người đi, Hi Chân quay đầu nhìn, chăm chú dõi theo nam nhân tâm thần hoảng hốt kia dần dần hòa vào đám người đông đúc, cho đến khi không còn nhìn thấy nữa...
Hi Chân thở dài, quên đi, ta xem ra là cứ phải trở về tìm đại nhân đi đã.