Vú Em Là Bạch Cốt Tinh

Chương 4: Nữ nhi ngoan, ngươi không cần cha a!



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nhất thời, Bạch đại nhân một ngụm máu liền muốn phun ra, mục thử dục liệt*: "Nữ nhi ngoan, ngươi không thể không muốn cha a!"

Mục thử dục liệt*: chú thích ở chương 3

Bạch Ngọc Thư nước mắt tung hoành.

Đây là bảo bối khuê nữ của hắn a, bị người đoạt đi, lòng hắn nóng như lửa đốt, chỉ sợ khuê nữ bị kinh hách ủy khuất. Cưỡi ngựa ngày đêm không ngừng nghỉ đuổi theo, thế nhưng bảo bối của hắn cùng yêu tinh này ở chung một chỗ lại hòa hợp hài hòa như vậy, cái này bảo hắn tính dùng cái gì để chịu đựng nha!

Hắn giục ngựa, hướng gần cửa động một bước, Bạch Tiểu Linh ngẩng đầu liền nhìn thấy dáng người cao lớn anh tuấn của Bạch đại nhân trên lưng ngựa đang đứng ở trước cửa động, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra tươi cười sáng lạn, vui vẻ gọi lớn: "Phụ thân!"

Nàng ném cây que đứng dậy chạy tới, Cốt Đầu kia phản ứng so với nàng nhanh hơn rất nhiều, một phen ôm lấy nàng lui ra phía sau mà đứng. Một đôi huyết đồng ánh lên tia sáng màu hồng, gắt gao ôm chặt Linh Linh, đôi mắt tràn ngập phòng bị trừng Bạch Ngọc Thư.

Lần này Bạch đại nhân là có, bị, mà, đến!

Mới đầu bọn họ chỉ nói kẻ liên tục phạm án cướp đứa nhỏ là một kẻ nam nhân điên, nào biết lại là một con yêu tinh điên. Yêu tinh cướp đứa nhỏ lại không ăn, cư nhiên để nuôi dưỡng mấy ngày, sắp chết mới đưa về thật sự là không thể nào nói nổi. Bạch đại nhân nghĩ nghĩ liền cho rằng con yêu quái này hẳn là đã đánh mất đứa nhỏ của mình cho nên mới có cử chỉ quái dị như thế. Thời gian một ngày một đêm, hắn phát huy tiềm năng lớn nhất của mình triệu tập toàn những người dị sĩ tài ba trong thành, lần này đến chính là để thu thập yêu tinh điên này.

Bất quá bảo bối khuê nữ ở trên tay đối phương, hắn vẫn không dám xằng bậy, vẫn có chút băn khoăn. Hắn đứng ở trước cửa động không dám tùy tiện đi vào, mở miệng cùng khô lâu tinh này nói điều kiện: "Cốt huynh..."

Hắn vừa mới mở miệng, một đạo sĩ ở bên cạnh liền nghe không nổi nữa. =. =

Cùng một kẻ không có đầu óc như Cốt Đầu nói điều kiện, mệt hắn nghĩ ra. Cái gì gọi là quan tâm quá sẽ bị loạn a, đạo sĩ này nhìn qua so với Bạch đại nhân thông thấu hơn, bình tĩnh nói: "Đại nhân không cần lo âu, vật ấy cứ ba lần bốn lượt* cướp người, lại ở nơi này nuôi dưỡng, sau khi nhiễm bệnh còn đưa về, có thể thấy được hắn sẽ không thương tổn đứa nhỏ, chờ ta sử dụng pháp thuật đối với con người không có hại, đại nhân, tâm thỉnh phóng khoáng."

Ba lần bốn lượt*: gốc là tam phiên bốn lần, hán việt "tam phiên lưỡng thứ" 三番兩次 ba lần bốn lượt.

Đó là bảo bối khuê nữ của hắn a, Bạch đại nhân không thể thật sự yên tâm: "Đạo trưởng, ngài phải cam đoan nữ nhi được bình an?"

Đạo sĩ kia rất tự tin, không chút do dự đáp ứng. Bạch đại nhân thế này mới lo lắng lưu luyến không rời nhìn bảo bối khuê nữ của hắn bị người khác ôm vào trong ngực. Tâm không cam lòng, tình không muốn thoái nhượng đi sang một bên.

Đạo sĩ kia mang theo ba người đồ đệ đi vào trong động. Động của con hổ này cực kỳ rộng, phải hơn ba mươi trượng, đạo sĩ cũng không lập tức tiến hành công kích, trước tiên ở định phương mình đang đứng dọn trận hình. Bọn họ ở trong động đi đi lại lại, Bạch Tiểu Linh ghé vào khuỷu tay của Cốt Đầu nhìn phụ thân đang trông mong nhìn nàng, lại nhìn trái nhìn phải tò mò xem xét cùng mong đợi, Bạch Cốt kia cũng giống nàng nhìn trái nhìn phải thần thái tò mò.

Theo lý thuyết, yêu tinh tà vật đối với người tu đạo phản ứng theo bản năng phải là e ngại, nề hà yêu quái Bạch Cốt này trời sinh không có đầu óc, ngay cả trực giác đều không có. Khả năng là hắn chưa từng ăn qua mệt của những người như thế này, cho nên một chút cũng không biết bọn họ đáng sợ như thế nào, lại càng không biết hắn sắp đối đầu với kẻ địch mạnh, khả năng tánh mệnh của mình cũng không giữ được.

Chờ đạo sĩ kia dẫn dắt đồ đệ dọn xong trận pháp, tay cầm phất trần*, lớn tiếng quát: "Yêu nghiệt, buông đứa nhỏ, bản tôn nói sẽ tha cho ngươi bất tử." Vẻ mặt của Bạch Cốt Tinh còn ngây thơ thiên chân*.

Phất trần*: cái mà đạo sĩ, thái giám hay cầm đó. Ta cũng chẳng biết giải thích ra sao nói chung là ai không hiểu lên tra google nha

Thiên chân*: bổn tính tự nhiên


Đạo sĩ kia nham hiểm hung ác cười lạnh, tay lấy ra linh phù, lập tức đọc ra bí quyết trận sí niết. Linh phù kia trôi nổi giữa không trung trung đột nhiên kim quang đại thịnh, trong lúc đó hóa thành một đạo kim quang rất nhanh bắn về phía mi cốt của Bạch Cốt Tinh.

Bạch Cốt Tinh còn ôm Bạch Linh nhi chính là hứng thú mười phần nhìn xem, nhưng khi linh phù kia tiếp cận, một đôi huyết đồng đột nhiên trừng lớn, dường như cảm nhận được uy hiếp mãnh liệt. Linh phù kia trong nháy mắt nhập vào mi tâm, hắn bỗng nhiên ngửa đầu lên thét dài, hắn không có dây thanh tự nhiên khó có thể phát ra âm thanh, chính là không tiếng động tru lên, giống như cực kì thống khổ.

Đạo sĩ kia rót vào mi tâm của hắn là một hỏa linh phù hỏa thiêu ba hồn bảy vía, thống khổ này không thua gì táng thân ở biển lửa địa ngục Hồng Liên, nhưng hắn là một yêu quái hung hãn, dù đau khổ như thế nào hắn cũng không quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, một đôi huyết đồng vinh dự dựng thẳng, móng tay điên cuồng tăng vọt muốn vồ đến.

Đạo sĩ kia thấy thế khinh miệt cười lạnh, tiêu sái thản nhiên vung phất trần trở lại: "Kết trận!" Tay thủ thế lấy ra bốn lá linh phù, linh phù kia phân biệt dừng ở dưới chân bốn đồ đệ của hắn. Trong nháy mắt, khi linh phù rơi xuống đất liền hóa thành ngọn hỏa diễm màu xanh, rất nhanh thiêu đốt lan ra xung quanh, đầu đuôi tương liên, giao tiếp thành một trận pháp hình thoi thật lớn vây kín bốn phương.

Đạo sĩ kia cùng ba người đồ đệ đồng thời đọc bí quyết kinh văn sí niết, hỏa diễm càng trướng càng cao, Bạch Cốt Tinh ở trong hỏa diễm tận trời bị thiêu cháy, thống khổ không chịu nổi. Hắn ở trong trận pháp đánh thẳng về phía trước, lại như thế nào cũng không thể phá được hỏa trận tứ phương này. Thống khổ luân phiên đến đi, thân hình hắn cuộn lại ở trên mặt đất, nhưng khuỷu tay lại gắt gao che chở cho Linh Linh nho nhỏ ở trong lòng mình.

Mọi người đứng ngoài vây xem hoảng sợ cực độ. Không nghĩ đạo sĩ này pháp lực lại cao cường như thế, bọn họ ở ngoài cửa động đi vào xem xét liền kinh hồn táng đảm, liên tục khen ngợi vuốt mông ngựa: "Đạo trưởng thật là cao nhân cũng..."

Đạo trưởng Lộ Hồi Tử này cũng không khỏi có chút lâng lâng.

Kỳ thật này đạo sĩ không tính là người xuất gia, hắn chỉ là một người tu đạo, chẳng những yêu bạc còn thích chưng diện trước mọi người, nhưng hắn trảm yêu trừ ma bằng công phu thực. Khô lâu tinh này hắn đối phó qua mấy chiêu, biết vật này chính là tập hợp oán khí của thiên địa mượn cốt sống lại, là tà vật cực âm, sợ nhất là dương khí. Đôi mắt của hắn nhìn Bạch Cốt Tinh rất là khinh thường.

Đạo sĩ thối...ta ghét thèng đạo sĩ này a.

Yêu quái này toàn thân chỉ là một bộ xương, ngay cả chút thịt cũng không có, tu vi lại cực thấp, đối phó yêu quái thứ đẳng này thật sự là tốt lắm. Cắn chút lưỡi phun ra một ngụm máu đều có thể dễ dàng khiến hắn lăn lộn ngao ngao kêu to dưới đất. Nề hà hắn thu của Bạch đại nhân không ít bạc, tổng yếu nên có điểm biểu diễn chút công phu.

Chúng đạo sĩ đang ra sức biểu diễn, ngoài cửa động kia bỗng nhiên nổi lên tiếng động lớn gây xôn xao.

Ngoài động không biết khi nào chạy ra một con yêu quái. Hắn đột nhiên ở phía sau cây cối bên cạnh sơn động xuất hiện, cổ họng còn kêu "Ngao" một tiếng, quần chúng vây xem đều bị dọa cho khiếp sợ.

Thân thể yêu quái vừa xấu vừa dài, hắc bào(áo bào màu đen)tóc hồng, trường bào rộng thùng thình mặc ở trên người hắn phiêu phiêu đãng đãng, tóc hắn màu hồng rối tung thật dài, vẻ mặt thỏa mãn, nếu không phải thiếu đi cái đầu lưỡi dài tới ngực kia, thật sự hắn nhìn giống người đóng kịch thành hắc vô thường biểu diễn trên sân khấu. Hai mắt của hắn dài nhỏ, cũng là một đôi huyết đồng u dị, toàn thân vừa bẩn lại vừa thối, hắc bào rách tung toé dơ bẩn kết thành khối, cũng không biết là theo người nào ở bãi tha ma đi ra đây.

Bạch đại nhân lần này dẫn theo không ít kẻ xưng là dị sĩ tài ba, trừ bỏ Lộ Hồi Tử này, mấy kẻ khác đều là kiếm chút cơm ăn, bởi vì biết khô lâu yêu quái này hành động một mình, cũng không sợ hắn sẽ có kẻ giúp đỡ. Nhưng phía sau lại lao tới một con yêu quái, bọn họ vội vàng tránh như tránh nước lên, hoàn toàn anh dũng lao vào trong động.

Hắc bào lão huynh này cùng Bạch Cốt Tinh vốn cũng không nhận thức, ban đêm hắn đi kiếm ăn du đãng ở giữa núi rừng, chính là du đãng đến cái cửa động phụ cận này liền nhìn thấy toàn đầu người ở đây tụ tập xem náo nhiệt, hắn nghĩ muốn đến nhìn một cái gọi là tham gia náo nhiệt, cho nên cũng đâm đầu tiến vào.

Chính là phương thức xuất hiện của hắn trong nháy mắt có chút kinh thế hãi tục. Trời lúc này đã muốn vào đêm, ánh trăng màu đỏ treo trên cao tỏa ra một vòng ánh sáng màu hồng nhạt, chiếu thẳng xuống những bóng cây lắc lư ở giữa thâm sơn rừng già, tựa như những bóng dáng quỷ mị, hắn lại bất thình lình nhảy ra, cổ họng còn kêu gào, người chung quanh sợ tới mức thiếu chút nữa thì tiểu ra quần.

Yêu quái hắc bào thấy toàn bộ những người xung quanh chạy như điên vào trong động, hắn cũng chạy đi theo để xem náo nhiệt. Trong động kia có cao nhân, những người này chạy vào để tìm kiếm che chở, hắn chạy vào hoàn toàn là để tìm đánh nhau a.

Lộ Hồi Tử kia đối phó với Cốt Đầu Tinh còn thành thạo, thấy ngoài động lại chạy tới một con yêu tinh nữa, hắn khinh miệt liếc cũng lười liếc mắt một cái, tùy tay lấy ra một tờ giấy phù chụp thẳng qua. Hắn nghĩ rằng Bạch Cốt Tinh này không chịu được một kích của mình cho nên yêu tinh này tới là để giúp đỡ hắn. Chỉ sợ để dò xét cũng không chừng, cho nên hắn cũng không chút nào để ở trong lòng.

Yêu quái hắc bào tóc hồng thấy linh phù hé ra chụp đến, cũng không né tránh, năm ngón tay giơ lên bắt lấy. Giấy phù trong nháy mắt hóa thành một đạo hỏa diễm màu xanh nhập vào lòng bàn tay của hắn. Hắn bỗng nhiên kêu thảm thiết một tiếng, nhảy lên nhảy xuống kêu gào.

Trời ạ, không biết là con gì a...giống y anh Bạch Cốt Tinh, ngốc quá à.sweat


Hắn bị cháy sạch liền giận tím mặt, bỗng nhiên điên cuồng hét lên một tiếng, hai mắt trừng lớn, móng tay trên hai tay nháy mắt tăng vọt, giương nanh múa vuốt liền đánh tới chỗ của Lộ Hồi Tử.

Lộ Hồi Tử nhất thời kinh ngạc, lá phù này giống với lá phù hắn dùng để đối phó với Bạch Cốt Tinh, đều lấy dương hỏa rót vào bên trong lá bùa, đều thiêu ba hồn bảy vía, tuy rằng uy lực không lớn, nhưng đối phó với tà vật thuần âm lại tiêu hao không quá nhiều pháp lực, lực sát thương lại lớn.

Nhưng là, đối với con yêu quái này hiệu quả hiển nhiên không bằng đối với Bạch Cốt Tinh, có thể thấy được tu vi của con yêu quái này cách xa Bạch Cốt Tinh, có thể là cao hơn, đạo sĩ Lô Hồi Tử lúc này không dám khinh thường hắn nữa.

Không đợi yêu quái hắc bào kia giương nanh múa vuốt lại đây, hắn một trận cười lạnh, đọc bí quyết lấy ra sí dương trận thúc dục pháp lực, trong trận pháp kia hỏa diễm màu xanh không quá thắt lưng, "Bồng ——" chợt tăng vọt lên cao mấy trượng, cơ hồ toàn bộ sơn động đều che dấu bên trong biển lửa hừng hực hư ảo.

Bạch Cốt Tinh bị nhốt trong sí dương trận, trên người bị cháy sạch khói đen đã muốn thoát ra, hắn cuộn thành một đoàn đau khổ không chịu nổi, nhưng hắn vẫn gắt gao che chở cho Bạch Tiểu linh ở trong lòng. Linh hỏa bậc này chỉ hữu hiệu đối với yêu tà, đối với người tự nhiên vô hại, nhưng mà Linh Linh chưa từng gặp qua trường hợp loại này, sợ tới mức cơ hồ ngốc lăng, hạt nước mắt lớn còn đọng lại nơi khóe mắt, khóc đều đã quên khóc.

Thương Bạch Cốt.

Đạo sĩ kia đột nhiên lại thúc dục sí dương trận, uy lực của trận pháp tăng lên rất nhiều, Bạch Cốt Tinh chung quy là chịu không được đau đớn, buồn bã kêu gào, thống khổ quay cuồng trên mặt đất, Bạch Tiểu Linh đứng lên vội vàng hướng tới chỗ cha nàng: "Phụ thân..."

Bạch đại nhân trong mắt lệ quang trong suốt, giống như sói như hổ xông lên: "Linh Linh..."

Mắt thấy cha và con gái đoàn tụ, ngay tại giờ phút này lòng người kích động, lại không ngờ biến cố mọc ra lan tràn.

Yêu quái hắc bào kia bị Lộ Hồi Tử chọc giận, quanh thân sát khí màu đen đại thịnh, sức trâu bò quá, dù là Lộ Hồi Tử kết sí dương trận, dương hỏa tận trời, hắn cũng không quan tâm sinh sinh vọt mạnh xông vào, đem hỏa trận tạo ra một cái lỗ hổng lớn, Lộ Hội Tử chấn động, sau đó là phun ra một ngụm máu, nhanh chóng rút lui.

Chúng đồ đệ sắc mặt đại biến, không hẹn mà cùng nhau ném pháp khí tiến lên tiếp người. Nhất thời không người hộ trận, Bạch Cốt Tinh trong trận được buông lỏng, mặc dù hắn bị thương nặng, động tác so với lúc trước chậm hơn rất nhiều, nhưng người thường cũng không thể so sánh được. Tay Bạch đại nhân vừa mới chạm đến góc áo của khuê nữ bảo bối, đã bị Bạch Cốt Tinh ở ngay dưới mí mắt của mình lao đến ôm tiểu nữ oa cắp ở dưới nách, một trận gió quét qua, người đã nhanh chóng biến mất không còn nhìn thấy bóng dáng.

Bạch đại nhân liền điên cuồng phun ra một ngụm máu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.