Vú Em Là Bạch Cốt Tinh

Chương 6: Cốt Đầu cũng điên cuồng



Giữa đêm khuya vắng, Bạch Cốt Tinh ôm Bạch Tiểu Linh đi về hướng thị trấn.
Hai ngày nữa là chính giữa tháng bảy, lại vào đúng lễ vu lan, lại còn là đêm huyết nguyệt trăng máu, âm khí đại thịnh, thiên thời có thể nói trăm năm khó gặp, là sự kiện mà toàn bộ loài yêu ma quỷ quái đều mong ngóng. Nó ôm Bạch Tiểu Linh đi trên đường cái, trong màn đêm tối đen, bỗng phát hiện trong bóng đêm yêu khí âm thầm di động, thị trấn này bên trong không biết đã tụ tập biết bao nhiêu yêu ma quỷ quái.
Nó là tội phạm bị triều đình treo thưởng tróc nã một số tiền lớn, vậy mà lúc này lại dám ngông nghênh tiêu sái ở giữa ngã tư đường, trái phải bốn phía xung quanh ngó nghiêng không ngừng. Bạch Tiểu Linh bị tên ngốc đã sống 200 năm này ngâm nửa ngày dưới suối nước, lúc này ngược lại thanh tỉnh không ít, ở trong lòng nó cũng nhìn ngó xung quanh mọi nơi, tròng mắt đen lúng liếng tò mò ngó nghiêng không ngừng.
Bốn phía xung quanh là một mảnh tĩnh lặng, rõ ràng đây là một thành trì dân sinh đông đúc, vậy mà nghe không thấy dù chỉ một âm thanh tiếng người, quỷ dị giống như một tòa thành chết.
Hai “người” tất nhiên không biết, do dạo này yêu ma quỷ quái hay lui tới nơi đây, trong thành đã nhiều ngày liền liên tục xảy ra việc lạ, thỉnh thoảng lại nghe chuyện đứa nhỏ nào ban đêm thấy con dâu nhà ai đụng phải ma tà quỷ quái, người chết sống dậy thì muôn vàn chuyện để nói, ban ngày trên đường cái lại tự dưng xuất hiện một đống đạo sĩ độ duyên, gặp ai cũng nói sắp tới đêm trăng máu, mua đạo phù để bảo đảm bình an, cứ thế nói chuyện giật gân làm lòng người hoảng hốt, nhà nhà đều sợ tới mức vừa đến đêm liền đóng cửa, tắt đèn, nào dám ra ngoài.
Lúc này, chỉ có huyện nha còn ánh lửa, Lộ Hồi mấy người đạo sĩ thắp đèn lập đàn làm pháp quyết.
...
Hậu viện huyện nha đèn đuốc sáng trưng, Bạch đại nhân vẻ mặt sầu khổ: "Thưa đạo trưởng... Ngài nói sắp đến đêm trăng máu, đám yêu ma sẽ dốc toàn bộ lực lượng, nếu đạo trưởng lúc này khai đàn thực hiện, hội phủ..." Yêu ma khắp nơi bị thu hút tới, sẽ thành một đêm quần ma loạn vũ trăm quỷ đến? Đến lúc đó, dân chúng trong thành sẽ gặp nguy hiểm sao?
Lộ Hồi tử đạo trưởng lại khoát tay ngăn lời ông lại, tràn trề tự tin nói: "Hai ngày nữa sẽ tới đêm huyết nguyệt, yêu ma khắp nơi sẽ đến đóng giả làm người thường, thậm chí là đóng giả đạo sĩ, bần đạo ứng phó dư dả. Bần đạo bày ra cửu tinh tụ linh trận hấp thu tinh hoa ánh trăng như thế này, trong vòng phạm vi trăm dặm yêu tà đều sẽ bị thu hút tới, Bạch Cốt Tinh kia lấy tinh hoa ánh trăng mà sống, thấy một nơi hấp thu nhiều ánh trăng như vậy, ắt lọt bẫy thôi."
Lộ Hồi tử chỉ còn chưa nói đến lúc đó có thể đem nó đánh đến hồn phi phách tán vĩnh viễn không siêu sinh.
Lộ Hồi tử đạo trưởng là một kẻ lòng dạ hẹp hòi, ngày ấy bị một tên yêu quái không lên nổi mặt bàn là Bạch Cốt Tinh dưới mí mắt hắn chạy thoát, thật là vô cùng nhục nhã, giờ đã không phải vấn đề tiền bạc Bạch đại nhân cho hắn là bao nhiêu, mà giờ hắn nhất định phải vãn hồi danh dự của chính mình.
Bạch đại nhân nhất thời trầm mặc. Hắn mặc dù quan tâm ái nữ, nhưng cũng không thể bí quá hoá liều mạo hiểm lớn như vậy không để ý tới an nguy của dân chúng, vào lúc này đây, hắn do dự.
Lộ Hồi tử nói: "Mới đầu bần đạo có thể lấy thần thức do thám biết chỗ ở của yêu vật kia, nhưng mấy ngày trước nó bị bần đạo dùng linh hỏa đốt cháy linh hồn, nguyên thần suy yếu, nay ngược lại khó có thể tìm thấy nó, bần đạo mới đành ra hạ sách này. Đại nhân, bần đạo cũng là người chuyên tróc yêu trừ ma, nay trong thành yêu ma hoành hành, bần đạo đưa hắn tới cũng có thể tiêu diệt toàn bộ, đại nhân thỉnh không cần lo."
Bạch đại nhân tuy rằng lo sợ phiêu lưu quá lớn, nhưng hắn thật sự lo lắng an nguy của khuê nữ, thời gian càng dài hắn càng lo, lòng nóng như lửa đốt, hàng ngày đứng ngồi không yên, đáng thương tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ, thôi thì không biết có được không, cũng đành thử một lần.
Canh giờ vừa đến, Lộ Hồi tử tức khắc khai đàn, hắn nhảy vào trong trận một tay niết quyết, kiếm gỗ đào trong tay chỉ thẳng vào mặt trăng màu đỏ hồng đang dần nhô lên cao, có vài tia sáng màu đỏ như nghe lời gọi của hắn liền tụ lại ở đầu kiếm, bắn vào trong trận, chín cây nến hình đóa sen dần sáng rực lên, chín ngôi sao trong trận toàn bộ sáng lên, trong vòng phạm vi trăm dặm, huyện nha trở thành nơi khí âm nguyệt tụ tập nhiều nhất.
Cốt Đầu ôm Linh Linh đi ở trên đường cái, đột nhiên ngẩng đầu nhìn phía bầu trời, ánh trăng màu hông lưu quang không dứt cuồn cuộn hướng về phía hậu viện huyện nha, xung quanh yêu khí lởn vởn, nguyên bản ngã tư đường vắng lặng dần dần náo nhiệt lên, yêu ma quỷ quái ẩn mình trong bóng tối lục tục hiện thân, châu đầu ghé tai một trận, liền quần kết thành đội giống như đi dự tiệc, cao hứng phấn chấn mà đi về phía huyện nha.
Cốt Đầu cũng theo hướng mấy kẻ đó mà đi, trên đường một nữ quỷ mặc hồng y trang điểm vô cùng xinh đẹp bay qua bên cạnh bọn họ, tò mò vây quanh một lớn một nhỏ, vòng vo hai vòng, đến khi phát hiện Bạch Tiểu Linh nguyên lai là một tiểu cô nương loài người, nàng ta liền có tâm hù dọa, ngay tại chỗ lắc lắc eo, làm bộ giống như một cô gái thanh xuân hoạt bát, rồi lại trừng ra một đôi mắt to như hạt châu, hai hàng huyết lệ rơi xuống, gương mặt bỗng trở nên trắng bệch như đắp bột mỳ, âm thanh mang quỷ khí dày đặc, buồn bã nói: "Tiểu ~ muội ~ muội ~ a ~~, ngươi nói tiểu tỷ tỷ ta có đẹp hay không?"
Bạch Tiểu Linh dùng hai tay nhỏ bé che mắt oa oa gọi bậy: "Ai da bà cô xấu xí, người chết xấu xí xấu xa…"
Nữ quỷ 'Oa' một tiếng, ói ra một búng máu, u oán bay về phía trước, nhẹ nhàng mấy thước lại dừng lại, cước bộ thê diễm quay đầu: "Tiểu muội muội, tiểu tỷ tỷ ta kỳ thật mới 28 cái xuân xanh..."
Bạch Tiểu Linh cũng không thèm để ý nàng, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó, chỉ vào một cửa hàng kẹo kéo, "Cốt Đầu thúc thúc, nơi đó nơi đó, ta muốn nơi đó."
Nàng làm động tác và cơm, động tác này Cốt Đầu cũng biết, nó cân nhắc một chút, nó ăn cái gì, bảo bối ăn cái gì so sánh với nhau, cuối cùng vẫn là việc cho bảo bối ăn quan trọng hơn, liền dừng lại, hồng y nữ quỷ lại vây quanh bọn họ nhẹ nhàng lượn hai vòng, cả hai cũng không thèm để ý, nàng chỉ đành ngượng ngùng đi về phía nha môn.
Giờ này đã là nửa đêm, cửa hàng kẹo đương nhiên đã đóng cửa, Cốt Đầu ôm Linh Linh đứng đó ngoẹo đầu nghiên cứu, không biết rằng từ nơi này đi vào, đằng sau bọn họ thỉnh thoảng sẽ có dã quỷ thổi qua, tò mò vây quanh, Bạch Tiểu Linh cảm thấy sợ hãi, ôm Cốt Đầu cổ càng dùng sức ầm ỹ nháo muốn đi vào, trong lúc nóng nảy Cốt Đầu liền trực tiếp nâng lên chân 'Phanh' đá vỡ toang cửa gỗ.
Cốt Đầu không căn khí lực chuẩn được, một cước này của nó đá lên, khung cửa vỡ thành bụi luôn, khí lực của nó tất nhiên rất lớn, ngay cả phía sau cửa đạp một cái liền chia năm xẻ bảy, cái quán nhỏ tan tành… 'Loảng xoảng loảng xoảng đương đương' bụi bay đầy đất, các lớp kẹo đường đủ màu xanh đỏ trắng vàng chồng chất rơi trên mặt đất , Bạch Tiểu Linh trong mắt tỏa ánh sáng, hoan hô một tiếng xông tới.
Tiểu hài tử tất nhiên là thích ăn đồ ngọt, cha mẹ lo lắng thứ này ăn nhiều không tốt nên đương nhiên, nàng nhìn thấy nhiều kẹo như vậy liền thèm đến mức ngay cả trong ánh mắt đều có thể chảy ra nước miếng, nhào thẳng vào đống kẹo mà lăn lộn.
Đằng sau là nhà của ông chủ cửa hàng, Cốt Đầu nháo ra tiếng vang lớn như thế, người trong nhà đều tỉnh, lão bản nương cầm đèn đuổi đến, thấy rõ một bộ xương trắng hếu, nhất thời sợ tới mức tiểu ra quần. Lão bản đằng sau đuổi đến nơi cũng sợ tới mức xụi lơ tại chỗ, một tay ôm nữ nhi đang khóc nỉ non, một tay túm con dâu đang sợ chết khiếp mà tha đi, tiểu cô nương kia sợ tới mức khóc thét không ngừng, Cốt Đầu đối với nàng liếc cũng không thèm liếc một cái, nó hiện tại đang có bảo bối của mình rồi, đối với tiểu hài tử khác liền không có hứng thú .
Bạch Tiểu Linh ôm đống kẹo đường vào trong ngực, nàng chọn một khối kẹo hình hoa mẫu đơn mà ăn vui đến bất diệc nhạc hồ, sau lại đưa cho Cốt Đầu, tên ngốc này đương nhiên chưa bao giờ được ăn đường, chỉ biết ngây ngốc mở lớn miệng, hai hàm răng trắng hếu hợp lại, 'Ca băng’ một tiếng cắn một cái, trên đất liền tung tóe đầy những khối đường vụn.
Bạch Tiểu Linh thấy thế liền ha ha ngửa đầu cười, nàng đi tới đống kẹo bên trong gian hàng, tìm cái kẹo to hơn đưa cho nó, Cốt Đầu lại quyết đoán 'Ca băng' một ngụm, cắn cái 'Hồn phi phách tán' luôn miếng kẹo đường .
Bạch Tiểu Linh cứ làm như vậy không biết mệt, vừa ăn vừa đưa kẹo cho Cốt Đầu cắn, thuận tay cầm cái gì liền đưa nó cắn, Cốt Đầu thứ gì cũng không cự tuyệt, ôm lấy Linh Linh ngồi ở trong lòng nó, một mặt đút đường cho nàng ăn, một mặt liền cứ thế cắn 'Ca băng ca băng' những thứ nàng đưa đến, chẳng ai nói lời nào.
Hai tên một lớn một nhỏ nghịch ngợm đùa giỡn giữa một đống kẹo chồng chất thành núi, vui đến bất diệc nhạc hồ.
Lúc này tại huyện nha môn, bên trong đã là một cảnh nước sôi lửa bỏng.
Lộ Hồi tử đạo trưởng lúc này đã gặp phiền toái lớn. Những tưởng cửu tinh tụ linh trận chỉ có thể đưa tới vài tên tiểu yêu tiểu quái tham ăn, thật không ngờ nhiều tà vật như vậy đều bị hấp dẫn tiến đến trong trận, đến khi khí âm tà ngày càng nhiều, càng tụ càng dày đặc, hắn dần dần chống đỡ không được, mắt thấy Cốt Đầu chậm chạp không tới, hắn lại không cam lòng, kết quả một con yêu quái đặc biệt đáng sợ ngàn năm đạo hạnh Mãng Xà tinh không biết phát điên cái gì, cũng chạy tới góp vui, nó ầm một cái, mạnh mẽ chui vào trong trận, Lộ Hồi tử nháy mắt bị trực tiếp đánh bay ra ngoài.
Tụ linh trận thất tán, linh khí tản mát, bầy yêu liền giận dữ, đây liền thực sự biến thành một đêm quần ma loạn vũ, Lộ Hồi tử đạo trưởng bị bầy yêu truy bắt, nếu hắn biết Bạch Cốt Tinh lúc này đang ôm đứa nhỏ ở cửa hàng kẹo của người ta ăn kẹo đường đến vui vẻ, phỏng chừng ba hồn bảy vía đều có thể vì tức giận mà thoát khỏi thân thể, chết tại chỗ luôn.
Lúc này, Bạch đại nhân đang ngồi ở lương đình trong hậu viện, bên người một đám dã quỷ giương nanh múa vuốt bay tới bay lui truy đuổi vài đệ tử của Lộ Hồi tử chạy trối chết, hắn làm như không thấy, mất hết can đảm ngồi ở đó, cùng quỷ chết oan giống nhau, dường như cả người đều ám đầy u oán khí, lệ nóng quanh tròng, yên lặng nhìn trời: nữ nhi ngoan, cha nhớ ngươi~~~.
...
Bạch Tiểu Linh ăn đường nhiều quá, liền ầm ỹ muốn uống nước, Cốt Đầuliền khẩn cấp đi tìm nước cho nàng. Bạch Tiểu Linh uống một chén nước thật lớn, nàng thoải mái rồi, lại ôm một đống kẹo trong ngực, ghé vào trong lòng Cốt Đầu, muốn “bãi giá hồi cung”.
Tuổi nàng còn nhỏ, tam quan còn chưa thành hình, hành vi “cường đạo” này nàng còn chưa ý thức được đã phạm tội, ăn no uống đủ nàng còn muốn đóng gói mang đi, Cốt Đầu một tên yêu quái lại càng không có tam quan cuộc sống, ôm lấy Linh Linh nghênh ngang đi ra, ở phía sau ngôi nhà hai vợ chồng lão bản rốt cục thở phào một hơi, chờ một lát liền đi ra xem, lại thấy trên đất lung tung mọi thứ đều bị cắn nham nhở, loạn thất bát tao, đã nhìn không ra hình dáng ban đầu, ngay cả bàn tính, chổi lông gà đều bị cắn cái hai ba cái, bọn họ liền muốn khóc. Lúc này ngay cả vốn gốc đều mất hết.
Cốt Đầu đi ra ngoài, nó lại ngẩng đầu nhìn về phía nha môn, thấy cái địa phương kia đã không còn dư thừa linh khí, liền không có tâm tư đi tới, bay vọt một cái, liên tục qua mấy trăm nhà nó đột nhiên dừng lại, dừng ở một hậu viện.
Nó tựa hồ nhắm lấy mục tiêu cực chính xác, rơi xuống đất liền trực tiếp xuyên qua hành lang đi hướng một gian sương phòng trong hậu viện, Bạch Tiểu Linh ở nó trong lòng đầy tò mò nhìn xung quanh mọi nơi, mơ hồ nghe thấy trong phòng có tiếng vang kỳ quái truyền ra, hình như là âm thanh nữ nhân yêu mị cùng nam nhân ồ ồ thở dốc.
Bạch Tiểu Linh tuổi còn nhỏ, tự nhiên không rõ đây là lúc nam nữ hoan hảo.
Nàng nhớ rõ trước kia, nàng đang ngủ bị nước tiểu nghẹn tỉnh, bà vú ngủ ngon đến há hốc mồm, nàng gọi vài lần đều không tỉnh, nàng còn nhỏ, không dám một mình đi ngoài, liền ôm búp bê vải chạy tới ngoài cửa phòng cha mẹ, chợt nghe động tĩnh bên trong thật lớn, tựa như thanh âm hiện tại. Nàng ở bên ngoài gõ cửa thật mạnh, không bao lâu sau cha nàng thở hồng hộc chạy ra, đầu tóc rối tung quần áo không chỉnh tề, nàng nhanh như chớp liền chui vào trong phòng, tưởng có mèo hoang ở trong phòng làm ầm ĩ.
Bạch Cốt ngốc không kiêng kị Bạch Tiểu Linh vẫn là đứa nhỏ ( kỳ thật tên ngốc này cũng chẳng biết gì đâu), ôm đứa nhỏ bay thẳng vào phòng.
Trong phòng kia đôi nam nữ chiến đấu thật mãnh liệt, hơn nữa thập phần dũng cảm không sợ bị ai nhìn, ngay cả màn cũng không buông, bị ánh trăng màu đỏ chiếu qua cửa sổ soi rõ, trên giường cảnh tượng hương diễm quả thực nhìn không xót một cái gì.
Khóa ngồi trong lòng nam tử, đằng sau người nữ tử mỹ mạo xinh đẹp lộ ra một cái đuôi lông xù, cao cao nhếch lên lại tả hữu lắc lư, nghiễm nhiên là một con hồ ly tinh, dưới thân nàng ta nam tử bị hút khô dương khí, sắc mặt xanh xám nhiễm đen đã đang hấp hối. Nàng không chút nào để ý mạng người, thải dương bổ âm đến vui vẻ, làn da trắng noãn, phấn nộn gáy xinh đẹp, hưởng thụ tẩm bổ tinh nguyên của đối phương.
Đang dục tử dục tiên, đột nhiên Bạch Cốt Tinh xông vào cửa, làm nàng giật mình sợ hãi đến ngã luôn xuống dưới giường,.....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.