Chương 14: Chết hai người
Nhìn tang thi chen chúc, thần sắc Sở Tử Khiên do dự, dù sao cũng là mấy mạng người, hắn vẫn không có cách nào đem bọn họ đút vào miệng tang thi.
"Không thì đưa bọn họ xuống dưới lầu......?"
"Không thể mang theo bọn họ! Bọn họ đáng chết! Bọn họ không phải người!" Mẹ của đứa bé bắt đầu lớn tiếng thét chói tai.
"Trần Lâm! Câm miệng!" Thanh niên mang kính thấy mạng sống của mình bị người phụ nữ này đe doạ, mắt lộ ra hung quang mà quát.
Trần Lâm đầu tiên là co rúm lại một chút, rồi sau đó trên mặt chậm rãi lộ ra tươi cười quỷ dị, "Thiếu chút nữa tôi lại quên, ở đây anh mới là người đáng chết nhất...... Tôi mắt mù thế nào lại gả cho anh? Đứa con đáng thương của tôi như thế nào lại có một người cha không bằng cầm thú như vậy?!"
Sở Tử Khiên không dám tin, nhìn thanh niên bề ngoài nhã nhặn, lại là người một nhà với hai mẹ con họ!
Mọi người cũng đều khiếp sợ nhìn thanh niên sắc mặt đại biến, bọn họ nghĩ tên này thờ ơ lạnh nhạt vậy cũng đã đủ vô sỉ, không ngờ tới hắn thế nhưng còn có thể vô sỉ hơn, vô sỉ đến độ vợ con mình bị người khác làm nhục cũng không đứng ra bảo vệ......
"Người đàn bà này!" Thanh niên thẹn quá hoá giận, giơ tay hướng Trần Lâm vung lên.
Chờ hắn tới gần, Sở Tử Khiên một cước đá xuống ngực thanh niên, hắn thét lớn bay văng ra ngoài, va vào tường một tiếng trầm đục, phun ngụm máu.
"Vô sỉ bại hoại." Sở Tử Khiên mặt lạnh đi đến trước mặt bọn người bị trói nói, "Muốn sống sao?"
Mấy người bị trói gật đầu không ngừng, liên tục cầu xin tha thứ.
Sở Tử Khiên không kiên nhẫn đánh gãy lời họ, "Muốn sống cũng có thể, lát nữa đi ra ngoài các người đi tiên phong, có thể thuận lợi xuống dưới hay không đều xem vận khí của các người."
"Cái gì? Mày đây là muốn giết người!" Thanh niên kính mắt lớn tiếng kêu lên, thấy ngoài cửa tang thi nhiều như vậy, đã sớm sợ tới mức sắp ra quần.
"Không muốn? Vậy các người ở lại là được." Sở Tử Khiên không hề cho cơ hội thương lượng.
Ngược lại mấy người bị trói liếc nhau, "Tốt, chúng tôi đi tiên phong."
Vài người này tuy rằng tâm thuật bất chính, nhưng cũng không ngu ngốc, cũng từng giết qua tang thi. Tuy rằng bọn họ xung phong, nhưng những người này tất nhiên đi theo phía sau bọn họ. Tang thi cắn người cũng sẽ không phân trước sau, bọn họ xung phong cũng không nhất định sẽ chết, bọn họ chỉ cần liều chết tiến lên, dùng tốc độ nhanh nhất lao xuống lầu là đến nơi.
Sở Tử Khiên gật gật đầu, tháo dây thừng cho bọn họ, sau đó bảo Phương Cảnh Dương đem cái bàn bỏ ra, lấy chân bàn đưa bọn hắn làm vũ khí.
Chỉ có tên mắt kính kiên quyết không chịu xung phong.
"Vậy thì ở lại." Sở Tử Khiên liếc cũng không liếc mắt một cái liền xoay người đi.
Lục Văn Ngạn nhìn sườn mặt lạnh lùng Sở Tử Khiên, khóe miệng hơi giơ lên, hắn đã nhìn ra được, người này là quân nhân điển hình, coi việc cứu người là trách nhiệm của mình, ngoài lạnh trong nóng, nhưng đồng thời cũng có khúc mắc, xem kẻ ác như kẻ thù, bản thân tự có nguyên tắc. Không biết vì cái gì, hắn cảm thấy loại tính cách này của Sở Tử Khiên sẽ được nhiều người coi trọng.
"Xuất phát." Sở Tử Khiên mở cửa ra, vận dụng phong hệ dị năng đem tang thi chặn đường đẩy ra, đem mấy tên đi trước ra ngoài xung phong, theo sau là bọn Triệu Hoành Bác cùng nhau giúp đỡ mấy người bị thương đi theo, đao trong tay không ngừng vung lên chém xuống, chém hết vài tang thi có ý đồ tới gần, Lục Văn Ngạn đi cuối cùng, bảo hộ phía sau.
Thanh niên đeo kính thấy bọn họ thật sự rời đi, nôn nóng không thôi, giãy dụa hướng theo phía bọn họ, mặt mũi pha lẫn bụi bặm và máu, bước nhanh đuổi theo Lục Văn Ngạn đang đi cuối cùng, bắt lấy cổ tay cầu xin, "Anh bạn nhỏ, người anh em này, cầu xin cậu mang theo tôi đi cùng ......"
Lục Văn Ngạn khinh bỉ nhìn hắn một cái, rõ ràng là thanh niên cao lớn thô kệch, lại nhát gan như vậy, dung khí cầm vũ khí đánh tang thi cũng không có, chỉ biết tránh sau lưng người khác.
Bị hắn trì hoãn, Lục Văn Ngạn đã cách nhóm người vài thước, không có Lục Văn Ngạn hộ phía sau, Phương Cảnh Dương và Lý Minh Viễn rõ ràng gặp áp lực rất lớn.
"Cút!" Lục Văn Ngạn không lưu tình chút nào dùng lực vung khỏi hắn, bước nhanh đuổi theo.
"A a a! Cứu mạng!" Nào ngờ thanh niên đeo kính đột nhiên cao giọng hét ầm lêm, hấp dẫn lại đây rất nhiều tang thi, mà Lục Văn Ngạn cách hắn gần nhất tất nhiên cũng gặp nạn. Đáng giận nhất là tên này thế nhưng tránh trái tránh phải, toàn né tránh xung quanh người hắn, khiến cho tang thi đuổi theo đều hướng về Lục Văn Ngạn mà công kích.
Chuyện phát sinh quá nhanh, mắt thấy [người trước ngã xuống, người sau tiến lên] đám tang thi bị mình đánh ngã, Lục Văn Ngạn không có kỹ năng đánh quần công (đánh số dông), cũng không kịp né tránh, chỉ có thể liều mạng bị tang thi cào thương, tận lực nhanh chóng giết chết tang thi.
"Tê." Tang thi thật sự rất nhiều, kỹ năng Lục Văn Ngạn sử dụng phải có khoảng cách, không thể tránh né trên người nhiều hơn vài vết máu.
Bỗng nhiên, dư quang khóe mắt hắn thoáng nhìn đến trên mặt tên đeo kính hiện lên tươi cười vặn vẹo, nhất thời trong lòng trầm xuống, ngân châm trong tay chợt lóe, đâm vào người tên đeo kính.
Tên đó liền hoảng sợ, phát hiện ra thân thể không thể cử động, bốn năm tang thi gầm nhẹ hướng phía này há mồm cắn xuống, thân người bị gặm cắn, từng khối từng khối máu thịt trên người bị cắn xé xuống
"A a a!" Tên đeo kính kêu lên thảm thiết vang vọng một tầng lầu, máu tươi hấp dẫn cùng với âm thanh vang dội đưa tới lực chú ý lũ tang thi, Lục Văn Ngạn nhân cơ hội này đột phá vòng vây, đuổi theo đội ngũ.
"Anh Lục, anh làm sao vậy? Chuyện gì xảy ra?" Phương Cảnh Dương và Lý Minh Viễn nghe người nọ kêu lên thảm thiết, lại nhìn thấy hắn một thân chật vật, vội vàng tiến đến hỏi.
Lục Văn Ngạn đơn giản đem tình huống phát sinh vừa rồi nói cho Phương Cảnh Dương và Lý Minh Viễn, hai người thiếu chút nữa nhảy dựng lên quay lại đem tên đeo kính kia bầm thây. Người kia như thế nào có thể vô sỉ đến thế này?
Lục Văn Ngạn trong lòng ấm áp, cười an ủi bọn họ, đoàn người rất nhanh hướng dưới lầu chạy đi, nhìn qua cửa hàng đồ da tầng ba, Lục Văn Ngạn tâm niệm vừa động, đem mấy thứ tất cả đều thu vào, nói không chừng về sau sẽ có lúc dùng đến.
Có lẽ do quyết tâm cầu đường sống, mấy người đàn ông đi xung phong đều dung mãnh dị thường, chân bàn trong tay bị bọn họ dùng như gậy đáng chó, đem cả đám tang thi đánh đến đầu đều nở hoa. Bởi vì phần lớn tang thi đều tụ tập ở trên lầu, tầng dưới cơ bản không có tang thi, bọn họ lợi dụng tang thi hành động chậm chạp, một đường chém giết, dùng tốc độ nhanh nhất chạy ra khỏi vòng vây, hỗ trợ lẫn nhau, một đường hữu kinh vô hiểm thuận lợi hướng cửa khu thương mại chạy đi, cũng không có người nào bị thương.
Nhưng lúc trước bọn người Lục Văn Ngạn tiến vào, đem khoá cổng lại, cũng kéo xuống cửa sắt, tuy rằng đem tang thi chặn lại bên ngoài, dù vậy cũng có tang thi tụ tập phía cửa. Nghe âm thanh tang thi từ ngoài cửa truyền đến, cùng với tiếng hô tang thi phía sau, sắc mặt mọi người đều rất khó coi.
Không có nhiều thời gian cho bọn họ do dự, mắt thấy trời sẽ nhanh tối, ban đêm tang thi càng thêm hung hãng, hơn nữa tang thi trên lầu cũng đã đuổi theo xuống, nếu tiếp tục kéo dài chỉ có thể lâm vào cảnh hai mặt thụ địch, vì thế mấy người quyết định thật nhanh mở cửa ra, hướng phía ngoài tiếp tục chiến đấu.
Bốn người đi tiên phong trước đó bị Sở Tử Khiên giáo huấn đã bị thương không ít, lại một hồi chiến đấu kịch liệt như vậy, từ lầu ba xuống lầu một, thể lực đã sắp tiêu hao gần như không còn chống đỡ nổi. Một người động tác tay vừa chậm một chút liền bị móng vuốt sắt bén tang thi cào rớt khối thịt lớn
Đoàn tang thi bị mùi máu tươi từ miệng vết thương của hắn hấp dẫn, như ong vỡ tổ chen nhau hướng hắn xông đến.
"Lão Nhị!" Tên kia kêu lên thảm thiết khiến đồng đội của hắn trong lòng run lên, xoay người muốn đi cứu.
"Đừng động vào tao! Đi nhanh!" Tên nam nhân kia chịu đựng đau nhức chắn phía trước bọn họ, dùng thân thể máu hấp dẫn lực chú ý của tang thi, khiến anh em có cơ hội lao ra khỏi vòng vây.
"Lão Nhị!" Đồng bọn của hắn kêu lên tê tâm liệt phế, lại chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn bị tang thi cắn xé.
Người anh em chết, cảm xúc bị ảnh hưởng, hơn nữa thân thể lại mỏi mệt, không bao lâu lại có một người bị tang thi đột nhiên xông ra cắn bị thương bả vai.
"Lão Tứ!" Tên cầm đầu một đao đánh vỡ đầu tang thi, đỡ lấy người an hem bị cắn bị, đưa tay run rẩy giúp hắn đè lại miệng vết thương.
"Anh, tôi không xong rồi, các anh nhất định phải sống sót." Người bị cắn cũng biết mạng mình không còn lâu nữa, để lại những lời này, cũng học người nọ vọt vào chặn tang thi, "Đồ khốn, tao liều mạng với chúng mày!"
Hy sinh hai người, dùng máu thịt bọn họ làm chậm chân tang thi ,tạo cơ hội cho những người khác phá vòng vây, chạy ra khỏi khu thương mại. Đợi tất cả mọi người đều đi ra, Lục Văn Ngạn nhanh đem cửa sắt một lần nữa kéo xuống, đem tang thi đuổi theo đều nhốt tại bên trong.
Sở Tử Khiên đem bọn họ đứng tại cổng, Ngô Lỗi bay nhanh lấy chìa khóa đem cửa xe mở ra, đón mọi người lên xe.
"Thực xin lỗi, chúng tôi trước đó có nói qua chỉ mang các người xuống lầu." Sở Tử Khiên nói với hai người đàn ông may mắn còn sống sót.
Hai người cắn răng đưa ra yêu cầu, "Có thể nhờ mọi người giúp chúng tôi tìm một chiếc xe hay không?"
Sở Tử Khiên ngẫm nghĩ, tang thi ở ngã tư đường đều bị động tĩnh của bọn họ hấp dẫn, dần dần tụ lại nơi này, bọn họ không có thời gian ở trì hoãn.
"Thực xin lỗi, các người chỉ có thể dựa vào chính mình." Sở Tử Khiên đưa cho bọn hắn mỗi người một cây đao, có thể sống sót hay không, phải dựa vào chính bọn hắn, hắn chỉ có thể làm đến thế.
Sở Tử Khiên xoay người chuẩn bị lên xe, cau mày nhìn người đang chắn ở cửa xe, Trần Lâm, hỏi, "Cô làm gì?"
"Anh tạo sao lại cho bọn họ vũ khí?!" Trần Lâm nhìn chằm chằm kia hai người kia, ánh mắt tràn ngập hận ý.
Nơi này tang thi nhiều như vậy, không để bọn họ lên xe, cùng với giết bọn họ có gì khác nhau. Sở Tử Khiên cho bọn hắn vũ khí, chỉ là muốn cho lương tâm chính mình không bị cắn rứt.
Nhìn chung quanh tang thi không ngừng đi tới, Triệu Hoành Bác âm thanh không được tốt nói, "Bây giờ là lúc so đo mấy cái này sao? Nếu còn không đi mọi người đều phải chết!"
"Vậy cùng chết là được." Trần Lâm đột nhiên lấy ra từ trong lòng chuỷ thủ phòng thân mà bọn họ đưa cho, trên mặt đầy thần sắt dữ tợn.
Người phụ nữ đầu óc có bệnh, nói ra những lời khiến lòng người khát phát lạnh, phải nói người này thật xứng, không hổ là vợ của tên đeo kính sao? Hai người nhân phẩm đều rất 'Hơn người', ông xã ti bỉ vô sỉ, bà xã vong ân phụ nghĩa. Bọn họ mất nửa ngày, liều chết hợp lại đem nàng ta từ khu thương mại cứu ra, không được một câu cảm ơn lại vì một chuyện nhỏ như vậy muốn bọn họ cùng chết? Thậ vô đối!
Lục Văn Ngạn cũng không có tâm tình chơi cùng người này, giơ tay lên, một ngân châm đâm vào người nàng, nhất thời chỉ thấy thân mình nàng ta cứng đờ, dường như không thể nhúc nhích, Lục Văn Ngạn trực tiếp đoạt đi chủy thủ, nhẹ nhàng túm ném đến trong xe.
"Đều lên xe, đi mau."