Năm tiểu quỷ không ngồi
trong bữa tiệc, mà là ở phía sau bữa tiệc nhìn mọi người bận bịu quýnh cả lên.
Lão Đại Độc Cô Ly nhìn cả một màu đỏ bao trùm khắp phủ tướng quân, cậu cảm giác
thật vui vẻ, quay lưng lại nói với 4 tiểu quỷ phía sau: “Các đệ nói xem, sau
khi nhũ mẫu gả cho phụ thân, chúng ta phải gọi nhũ mẫu là gì đây, hay là đổi
giọng gọi là mẹ?”
Lão Nhị ngồi ở trên bàn, tay đang cầm quyển sách, ngẩng đầu lên từ tốn nói một
câu: “Dù sao cũng chỉ là một cách gọi thôi, cần phân biệt sao, trong lòng bọn
ta đã sớm xem nhũ mẫu là mẹ kế rồi.”
Lão Tam từ trên ghế đứng lên, phản bác lời của lão Nhị: “Ách..., nhị ca, lời
này của huynh không đúng rồi, cái gì mà xem là mẹ kế chứ, tại hạ đối với nhũ
mẫu, so với mẹ ruột còn thân hơn.”
Lão Tứ đang lột đậu phộng, quăng vào trong miệng, nói: “nhũ mẫu ở trong lòng
chúng ta, so với mẹ ruột còn thân hơn, ta đã sớm thông đồng làm bậy với người.”
Đối với cách dùng từ kinh hãi của nhũ mẫu, bốn người đã tập mãi thành thói
quen, cho nên đến giờ phút này, cũng không có quá nhiều kinh ngạc.
Tiểu Ngũ không nói gì, trên gương mặt yêu nghiệt nho nhỏ, dường như đang suy
nghĩ gì bí mật lắm.
Bốn người nhìn vẻ mặt của Độc Cô Hoa, giật mình.
Lão Đại: “Tiểu Ngũ, có phải là đệ thấy không thoải mái ở đâu không, nói cho đại
ca biết, đại ca giúp đệ tìm đại phu.”
Lão Nhị: “Tiểu Ngũ, chẳng lẽ đệ để ý cô nương nhà nào? Yêu quá sớm là không
nên, tổn thương tâm hồn đấy.”
Lão Tam: “Tiểu Ngũ, đệ thật sự để ý cô nương nhà nào sao?”
Lão Tứ: “Đứa nhỏ tiểu Ngũ này, tám phần là đói, các huynh không nhìn thấy à,
hai mắt nó lờ mờ, sắc mặt tái nhợt, rõ ràng là đói bụng muốn chết, nào tiểu
Ngũ, tỷ tỷ cho đệ hết đám đậu phộng này, không cần khách sáo, ăn đi.”
Tiểu Ngũ thản nhiên nhìn bốn người một cái, không nói gì xoay người rời đi.
Bốn đứa bên này xôn xao, liếc mắt nhìn nhau, rối rít chạy theo tiểu Ngũ.
Phòng khách, các khách mời đã an vị hết thảy, mọi người bắt đầu ăn ăn uống uống,
thỉnh thoảng có người đi vòng vòng trong phòng khách, bắt đầu mời rượu, không
khí rất náo nhiệt.
Tương phản với các bàn náo nhiệt, bàn của Chung Ly Tuyệt vắng ngắt.
Hắn uống một hớp rượu, sau đó nháy mắt với ám vệ bên cạnh, ám vệ kia nhận được,
rời đi, tất cả đều trong chớp mắt, mọi người không phát hiện ám vệ này rời đi,
lại càng không hiểu bọn hắn rời đi làm gì?
Chung Ly Tuyệt lại uống một hớp rượu, chẳng qua lần này hắn cầm chén rượu trên
tay, miễn cưỡng đứng lên..
Trung tâm của náo nhiệt, một giọng cao hứng vui mừng gọi.
“Mời tân lang ra đây.”
Mọi người dừng động tác, nhìn về phía cửa.
Chỉ thấy bộ hỉ phục tân lang của Độc Cô Diễm tựa như một làn sương đi tới,
chuyển động theo bước đi của hắn, hơi thở lạnh lùng, cao quý uy hiếp tứ phương,
hắn ngẩng đầu, thản nhiên nhìn sang bàn Chung Ly Tuyệt một cái, khẽ mỉm cười,
nụ cười tựa như thiên thần, che đậy vầng thái dương.
Tất cả khách mời ở đại sảnh nhìn Độc Cô Diễm dần dần đi đến, khâm phục không
thôi.
“Đây chính là Độc Cô đại tướng quân bách chiến bách thắng của vương triều Ngân
Nguyệt ta sao, ngày hôm nay chính là thiên thần giáng thế, thế gian này, rốt
cuộc là nữ nhân như thế nào mới xứng với tướng quân của chúng ta đây?”
“Không biết lát nữa có thể thấy mặt tướng quân phu nhân không, nghe nói tướng
quân phu nhân quốc sắc thiên hương, nghiêng nước nghiêng thành, ngay cả đệ nhất
mỹ nhân là Tam công chúa cũng không bằng.”
“Hạ quan từng ra mắt tướng quân phu nhân ở tiệc của triều đình, thật sự là dung
mạo kia không ai sánh kịp, hậu sinh khả úy”
“Vậy rốt cuộc là như thế nào? Chẳng lẽ dáng vẻ...rất yêu nước?”
“Không phải vậy, vậy sao có thể phù hợp với chữ xinh đẹp được.”
Độc Cô Diễm đi xuyên qua đám người, những tiếng nghị luận rối rít lọt vào tai
hắn, không khỏi nhíu mày.
Vãn nhi của hắn, rất nhanh sẽ trở thành thê tử của hắn.
Chung Ly Tuyệt nhìn Độc Cô Diễm, trên mặt mang ý cười, nhưng trong ánh mắt lộ
toàn sương mù. Hừ, nữ nhân trẫm muốn, cho dù là giành, cũng muốn cướp khỏi tay,
lần này, trẫm cũng không thể buông tay.
“Cho mời tân nương.”
Trong sân, sự chú ý của mọi người lại rơi vào tân nương sắp bước qua cửa.
Bóng dáng Hướng Tiểu Vãn mảnh khảnh, rốt cục cũng đi ra trong tiếng xì xào bàn
tán của mọi người.
Một bộ hỉ phục tân nương tôn lên dáng vẻ thướt tha của nàng, váy dài quét đất,
như một đóa hoa nở rộ, hoa lệ cao quý không gì sánh kịp, khăn hỷ đỏ che lấp
khiến cho không thể thấy rõ dung mạo của tân nương, nhưng chỉ cần nhìn vào dáng
người cao quý, cũng có thể tưởng tượng được.
Bóng dáng hoàn mỹ từ từ lướt qua mọi người, đi dến bên cạnh Độc Cô Diễm, hỷ
nương đem đến một dải hoa đỏ đặt giữa tay hai người, để cho bọn họ nắm chặt,
tiến về phía cao đường.
Mọi người nhìn màn này, khâm phục
Một bóng dáng xinh đẹp đứng bên cạnh tướng quân, có thể nói là trời đất tạo
nên.
Chung Ly Tuyệt muốn xóa sạch hai bóng dáng màu đỏ kia, trong mắt càng thêm tối
tăm, màu đỏ khiến hắn cảm thấy chói mắt, hận không thể đem màu đỏ này xóa sạch.
“Giờ lành đã đến.”
“Nhất bái thiên địa.”
Độc Cô Diễm cũng Hướng Tiểu Vãn khom lưng bái lạy.
“Nhị bái cao đường.”
Hướng về phía lư hương của cao đường, hai người bái lạy lần nữa.
“Phu thê giao bái.”
Hai người bái nhau.
“Kết thúc buổi lễ, đưa vào động phòng.”
Độc Cô Diễm nhẹ nhàng vòng tay qua ôm lưng Hướng Tiểu Vãn, đưa nàng đi về phía
tân phòng.
“Độc Cô tướng quân, nếu tất cả mọi người đã tò mò đối với tân nương, không bằng
để mọi người nhìn tân nương một chút, thế nào?” Lời của Chung Ly Tuyệt giống
như là nói giỡn, nhưng vẻ mặt kia, không có ý tứ như vậy.
Mặc dù cách một lớp khăn hỷ không thể thấy rõ, nhưng giọng nói của Chung Ly
Tuyệt nàng vẫn nghe được rõ ràng.
Cái tên hoàng đế này thật là có sở thích đặc biệt nha, lại muốn tân nương bỏ
khăn hỷ trước mặt mọi người, đây không phải là đoạt đi danh tiếng của chú rể
sao, cho dù ngươi là hoàng đế, cũng không thể làm chuyện thất đức như vậy.
Lặng lẽ vén một góc khăn hỷ lên, liếc trộm.
Độc Cô Diễm lạnh lùng quay đầu lại, ánh mắt đối chọi với Chung Ly Tuyệt :
“Hoàng thượng, khăn hỷ của tân nương, đáng lẽ phải nên vén lúc động phòng, nên
xin hoàng thượng tha thứ.” Trong lời nói có ý cự tuyệt rõ ràng, nữ nhân của Độc
Cô Diễm hắn, chỉ có thể để hắn chạm vào, cho dù là hoàng thượng cũng không thể
nhòm ngó.
Dường như Chung Ly Tuyệt đã lường trước được Độc Cô Diễm sẽ nói như vậy, hắn
cười một tiếng, không nhanh không chậm trêu ghẹo: “Độc Cô tướng quân chẳng lẽ
sợ chúng ta cướp tân nương hay sao, hơn nữa, tân nương dưới khăn hỷ không đồng
ý sao?”
Chung Ly Tuyệt thật sự muốn xem tân nương dưới khăn hỷ, để chứng thực nữ nhân
trước mặt có phải Hướng Tiểu Vãn không.
Theo lý mà nói, người áo đen kia sẽ an bài người đi cướp Hướng Tiểu Vãn, đến
bây giờ đã phải thành công, thân hình tân nương này mặc dù có phần giống Hướng
Tiểu Vãn, nhưng hắn vẫn nghi ngờ.
Chẳng lẽ người áo đen kia lừa hắn? Hơn nữa, chẳng lẽ thuộc hạ của người áo đen
không thể cướp người từ tay Độc Cô Diễm?
Đủ loại nghi ngờ khiến cho Chung Ly Tuyệt phiền loạn, nếu như tân nương không
cướp được thành công, như vậy kế hoạch kế tiếp liền thất bại, hắn chỉ có thể nhịn
nhìn Độc Cô Diễm ôm mỹ nhân vào lòng.
Độc Cô Diễm là một người thông minh, chỉ một câu nói của Chung Ly Tuyệt, hắn đã
hiểu tất cả.
Nói vậy, Chung Ly Tuyệt cho rằng, Vãn nhi bị Vô Cực Môn cướp đi, tính toàn
triển khai hành động, nhưng lần này thấy bóng dáng của Vãn nhi xuất hiện, cách
khăn hỷ, hắn không dám xác định, vì vậy không để ý nghị luận của các khách mời,
mạnh miệng yêu cầu Vãn nhi bỏ khăn hỷ.
Hừ, đã như vậy, liền để cho mọi người biết, Độc Cô Diễm ta cũng không phải là
con cờ để người ta lừa gạt, trò đùa này, hắn không những không phải là con cờ
mà còn là ngược lại, người đánh cờ.
Độc Cô Diễm mỉm cười: “Nếu hoàng thượng cứng rắn muốn xem thê tử của thần, nếu
thần không đồng ý, chỉ sợ hoàng thượng sẽ ghi nhớ chuyện này trong lòng, vậy để
thần nói với ái thê một tiếng, xem ái thê của thần có nguyện ý bỏ khăn hỷ trước
mặt mọi người không.”
Độc Cô Diễm nói xong, nhẹ nhàng vuốt ve lưng Hướng Tiểu Vãn, động tác này tuy
nhỏ, nhưng cực kỳ tỉ mỉ. Cận thận ghé vào bên tai nàng nói: “Vãn nhi đừng sợ,
bỏ khăn hỷ ra cho mọi người xem một chút, thê tử của Độc Cô Diễm ta rốt cục là
người như thế nào.”
Lại là một âm mưu mờ ám, tất cả mọi việc nhất định có liên quan đến người áo
đen kia, còn nữa, vị hoàng đế này cũng không thú vị, thần tử của ngươi kết hôn
cưới nương tử, liên quan gì đến ngươi, xem náo nhiệt gì chứ, bỏ khăn hỷ? Ta
khinh, ngươi cho rằng Hướng Tiểu Vãn ta là con khỉ trong vườn thú à, để cho các
ngươi đem ra làm trò tiêu khiển sao?
Nghiêng đầu nói nhỏ với Độc Cô Diễm: “Diễm, nếu như vậy ta liền bỏ ra, hắc hắc
hắc chàng yên tâm, nhất định ta sẽ không làm chàng thất vọng.”
Độc Cô Diễm nghe giọng hưng phấn chợt có một dự cảm bất thường.
Loại dự cảm bất thường kia vô cùng chính xác, quả nhiên không ngoài dự liệu của
hắn.
Biểu hiện tiếp theo của nàng không chỉ...khiến hắn ngây dại mà còn khiến cho
khách mời cũng ngây người như phỗng, bị Hướng Tiểu Vãn dọa cho sợ.
Ngay lúc mọi ngươi đang chờ đợi, bàn tay nhỏ bé như ngọc cầm khăn hỷ, vươn tay
kéo ra rơi vào khoảng không, gió vừa thổi, đem khăn hỷ bay về phía bàn của
hoàng thượng, rơi xuống phủ lên mặt hoàng thượng.
Hoàng thượng cau mày, đang muốn xé nát khăn hỷ lại nghe được một loạt tiếng hô
nín thở hàng loạt.
Hắn ngẩn ra, trong lòng càng thêm tò mò, vì vậy, khăn hỷ kia bị hắn kéo mạnh,
nhìn một màn phía trước, ngay cả người trấn tĩnh như hắn cũng không thoát khỏi
việc nín thở.
Mọi ánh mắt của mọi người khóa chặt trên người Hướng Tiểu Vãn, lúc này đang
dùng hai ngón tay chọc vào lỗ mũi, không có một chút hình tượng kéo lỗ mũi lên,
hai cánh mũi hoàn mỹ cong lên, tạo thành miệng giống tiểu trư, hai con mắt vốn
là linh động, trong như ngọc cũng liều mạng trợn trắng về phía trước, sau đó
xoay một vòng trước mặt mọi người.
“Heo! Lỗ mũi của ngươi có hai lỗ ~ bị cảm thì ngươi còn treo hai dòng nước mũi
~ heo! Ngươi có mắt đen như mực ~ nhìn qua nhìn lại cũng không thấy được hai
bên...”
Giọng nói kỳ dị từ miệng nàng phát ra, khiến cho toàn bộ ánh mắt đợi chờ của
mọi người, trong tích tắc này chỉ có thể dùng hai chữ để hình dung, đó chính
là...động kinh...