Song, bàn tay mãnh khảnh
kia cũng chỉ dịu dàng vuốt mặt nàng, lòng bàn tay mang theo một chút ý nghĩ,
đơn thuần, lành lạnh, làm cho tâm hồn bé nhỏ của bé có chút mơ hồ, xúc động.
Độc Cô Sương ngây ngẩn cả người, ánh mắt mê mang khó hiểu nhìn Hướng Tiểu Vãn.
Hướng Tiểu Vãn mỉm cười với bé, ngón tay vòng qua mặt bé, nhẹ nhàng giúp Độc Cô
sương vuốt mất sợi tóc lõa xõa rối bời: “Lần sau ra ngoài nhớ chải đầu, nếu
không với bộ dạng tóc tai bù xù này, người ta còn tưởng là thấy quỷ đấy.”
Động tác kia dịu dàng, nụ cười uyển chuyển, phảng phất một gợn sóng, khiến cho
tâm hồn nho nhỏ của Độc Cô Sương lâng lâng.
Độc Cô Sương cứ kinh ngạc đứng nhìn Hướng Tiểu Vãn, nhất thời không biết nói
gì.
Bên ngoài, Độc Cô Diễm cũng nhìn Hướng Tiểu Vãn, tim đập mạnh và cũng xuất
thần. Song giây lát sau, lông mày hắn nhăn lại, tim chợt nhói đau. Hắn kinh
ngạc, trong cơ thể cuồn cuộn huyết khí, thiếu chút nữa muốn phun ra máu, cũng
may hắn cố đè xuống.
Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra?
Trong cơ thể hắn, thậm chí có một lực lượng kỳ dị cắn nuốt tinh thần của hắn.
Mới vừa nãy, hắn nhìn Hướng Tiểu Vãn đến mức xuất thần, nghĩ đến thê tử của
mình. Đúng ngay tại lúc này, lượng khí quỷ dị đó lại kéo tới. Tuy rằng nội lực
hắn thâm hậu, nhưng vẫn không thể chống lại được.
Độc Cô Diễm vận công ngưng khí, liếc bên trong phòng một cái, sau đó lặng lẽ
rời đi.
“Ngươi, ngươi không đánh ta?” Độc Cô Sương sững sờ lên tiếng, đôi mắt sáng ngời
kia từng lộ ra vẻ giảo hoạt, nay lại chỉ còn sự nghi hoặc.
“Vì sao ta phải đánh con?” Hướng Tiểu Vãn nhìn đứa nhỏ trước mắt, nhất thời hai
mắt sáng ngời: “Sương nhi, chẳng lẽ con có khuynh hướng thích bị ngược đãi nên
tính cách mới trở nên vô sỉ như vậy, làm cho người ta nhìn thấy liền muốn đánh
con?”
Hướng Tiểu Vãn càng nói càng đắc ý, ha ha, nàng thật quá thông minh. Đúng, nhất
định là như vậy, rõ ràng Độc Cô Sương chính là thích bị ngược đãi, hằng ngày
luôn bày bộ dáng muốn cho người ta đánh đi ra ngoài, nhất định là muốn làm cho
người khác đánh bé.
Giống như lúc nãy, nàng
chỉ giả bộ như muốn đánh Độc Cô Sương. Lúc ấy, Độc Cô Sương dường như vừa vui
mừng, vừa kinh sợ. Nàng có chút không giải thích được, nhưng hôm nay, cuối cùng
thì cũng có đáp án, chính là thích bị ngược đãi.
Vốn là Độc Cô Sương còn đang cảm động, nhất thời choáng váng.
Hả, nhũ mẫu này, rõ ràng là người ngu ngốc mà.
Thật đáng giận, nàng quát: “Nhũ mẫu ngu xuẩn kia, ngươi mới có khuynh hướng
thích bị ngược đãi đó, cả nhà ngươi đều có khuynh hướng thích bị ngược đãi!”
Chẳng lẽ nàng đoán sai? Độc Cô Sương không có khuynh hướng thích bị ngược đãi?
Hay là cô bé cố ý che giấu, làm mình lẫn lộn?
Hướng Tiểu Vãn ngượng ngùng cười một cái, ghé sát vào nháy mắt với Độc Cô
Sương: “Sương nhi, con yên tâm, nhũ mẫu sẽ không vì vậy mà xem thường con đâu,
nhũ mẫu biết con cũng không dễ chịu gì, có khuynh hướng thích bị ngược đãi
không phải là lỗi của con, nhưng mà, Sương nhi, con che che giấu giấu như vậy,
chính là con không đúng.”
Độc Cô Sương vừa nghe, nội tâm đều muốn hộc máu, đỏ mặt lên, tức giận gào ngược
lại:” Ta OOXX đại gia ngươi, tiểu gia ta không có thích bị ngược đãi, ngươi là
nữ nhân ngu xuẩn, có nghe hay không, tiểu gia ta rất bình thường, vô cùng bình
thường!!!!!!”
Những lời này sao nghe quen tai vậy? Nhất thời đầu óc Hướng Tiểu Vãn bị một
trận oanh tạc, nàng dùng con mắt không thể tin được nhìn chằm chằm Độc Cô
Sương, ánh mắt kia càng ngày càng hưng phấn, giống như ánh mắt háo sắc của sói
già.
Độc Cô Sương bị nhìn tới mức da đầu tê dại, ánh mắt nhũ mẫu này sao lại khiến
người ta nổi hết gai ốc vậy chứ, thật là giống như muốn nuốt chửng bé.
Bước chân không tự chủ được mà dịch về phía sau một bước, một bước nữa, một
bước nữa nữa nữa, cho đến cuối cùng, cả người Độc Cô Sương cũng dựa sát vào
tường rồi, trước mặt là ánh mắt của nhũ mẫu nhìn chằm chằm vào bé, phát ra một
tia sáng xanh.