Trước cửa phòng Độc Cô Diễm, năm tiểu quỷ đồng loạt canh ở đó, lỗ tai nhất trí
giơ lên nghe lén.
“Lão Đại, huynh đạp đệ đó, nhường chỗ chút đi.”
“Hư, nhỏ giọng một chút, coi chừng phụ thân nghe được.”
Độc Cô Phi mặt hưng phấn quay đầu về phía Độc Cô Sương. “Lão Tứ, muội nói phụ
thân có thể bị nhũ mẫu sửa chữa rất thảm hay không?” Vừa nghĩ hình ảnh nhũ mẫu
thi triển võ công tuyệt học, mặt nhỏ ngây ngô của Độc Cô Phi liền không ngừng
hưng phấn.
Độc Cô Sương trả cho hắn một cái xem thường. “Ta khinh, muội nõi Lão Tam huynh
đừng cả ngày suy nghĩ những thứ võ công giết phong cảnh có được hay không, phụ
thân và nhũ mẫu thật là lang bái cùng nhau[1], căn bản không có đánh nhau.
Huynh tỉnh lại đi.”
[1]Lang bái cùng nhau: Bái là một giống thú như chó sói. Ngày xưa nói con lang
con bái phải đưa nhau đi mới được, lìa nhau thì ngã, vì thế cùng nương tựa nhau
gọi là lang bái cùng nhau.
Lão Nhị Độc Cô Khuynh lắng nghe, nhướng mày thần bí khó lường cười một tiếng.
“Cũng không phải, cũng không phải, nhũ mẫu và phụ thân, còn có một thời gian cọ
xát nữa, hôm nay bọn mình chính là nhìn nhũ mẫu và phụ thân làm sao cọ xát hoà
hợp.”
“Các ngươi nói, là nhũ mẫu thu phục phụ thân trước, hay là phụ thân thu phục
nhũ mẫu trước?” Lão Đại Độc Cô Ly từ trong khe cửa quay đầu lại, mặt rối rắm
hỏi bốn người phía sau.
“Đệ đoán, là nhũ mẫu thu phục phụ thân, bởi vì cái gọi là nữ đuổi theo nam,
cách màn, lúc này phụ thân nhất định bị nhũ mẫu thu đến ngoan ngoãn vô cùng.”
“Đệ thấy không phải, đệ cảm thấy phải là phụ thân thu phục nhũ mẫu, mọi người
xem, nhũ mẫu ngốc như vậy, dễ lừa gạt như vậy, đệ cảm thấy chỉ cần phụ thân
trước hoa dưới trăng, lời ngon tiếng ngọt, nhũ mẫu nhất định sẽ bị mê đắm đến
tìm không ra phương hướng.”
“Mẹ nó, này còn không đơn giản, xem hai người bọn họ ai đụng ngã ai trước, công
nhất định là người chinh phục, thụ thì không cần phải nói, dĩ nhiên là bị chinh
phục. Ai, Lão Tam, huynh mau tránh ra, cho muội xem nhũ mẫu và phụ thân, rốt
cuộc là ai công ai thụ.”
“Đừng đẩy, thân thích của nhũ mẫu tới, không có khả năng sẽ có hình ảnh công
thụ đụng ngã mà Lão Tứ muốn xem đâu.” Tiểu Ngũ Độc Cô Hoa cười một tiếng vô
cùng không hợp tuổi.
“Thân thích?” Bốn tiểu quỷ rối rít quay đầu lại nhìn Tiểu Ngũ Độc Cô Hoa. Nhũ
mẫu không phải là không có thân thích sao? Làm sao đột nhiên nhảy ra thân
thích?
Độc Cô Hoa thấy bốn người mặt ngu ngốc, không khỏi liếc mắt. “Các người thật
ngu xuẩn, đệ nói là kinh nguyệt của nhũ mẫu tới đó.”
“Oh...” Bốn người hoảng hốt hiểu ra.
Sau đó, Độc Cô Phi kinh hoảng nói: “Vậy nói như thế, phụ thân không thể không
đùa giỡn rồi?”
“Làm sao có thể không đùa, huynh xem bộ dáng máu thú sôi trào của phụ thân, vừa
nhìn liền hiểu được hấp dẫn bên trong. Muội nghe nha hoàn trong sân nói, sáng
sớm là thời kỳ thú tính thịnh vượng nhất của nam nhân, phụ thân và nhũ mẫu hiện
giờ nhất định có chuyện.”
“Theo như lão Tứ nói như vậy, vậy nhũ mẫu không phải là rất thảm?”
“Làm sao có thể thảm, nhũ mẫu cũng không phải là mảnh vụn, huynh đừng nhìn nhũ
mẫu bình thường ngu ngốc, giống kẻ lỗ mãng, thật ra thì nhũ mẫu cũng thuộc về
loại khó chịu, theo muội thấy, thảm chính là phụ thân, nhũ mẫu nhất định sẽ
hung hăng phản lại, hung hăng ép khô phụ thân.”
“Con nói người nào?” Một đạo thanh âm mang theo oán khí từ đỉnh đầu Độc Cô
Sương vang lên.
Độc Cô Sương không chút nghĩ ngợi liếc mắt trả lời: “Mẹ nó, người bao lâu không
có móc ráy tai rồi, này còn có thể là ai, đương nhiên là nhũ mẫu kẻ ngốc
kia...” Lúc này Độc Cô Sương ngẩng đầu, nhìn thấy mặt Hướng Tiểu Vãn lửa giận
lên cao, lời kia chợt rụt trở về, đổi thành gương mặt a dua nói: “Hắc, chào nhũ
mẫu, woa, nhũ mẫu mặt của người thật có sát khí, thật có phong phạm đại hiệp,
nhũ mẫu, chúng con đều sùng bái người nha.”
“Độc —— Cô —— Sương ——, con đừng mơ tưởng có được ‘Hủ nữ thiên hạ’, đừng mơ
tưởng suy nghĩ một chút nào...” Mẹ nó, lại len lén tổn hại danh dự của nàng,
nếu không phải là nàng chính tai nghe được, còn bị công phu vỗ ngựa vô địch
thiên hạ của nha đầu này lừa gạt.
“Nhũ mẫu, Sương nhi sai lầm rồi, nhũ mẫu người không thể không cho ta quyển
sách này, ta nằm mộng cũng muốn đó, nhũ mẫu, về sau Sương nhi không dám, bảo
đảm sẽ không nói xấu nhũ mẫu.” Mặt Độc Cô Sương thương tâm muốn chết, bộ dáng
kia thê thê thảm thảm, xứng với diễn xuất cao siêu của bé, hai hàng lệ ào ào
chảy xuống, người xem rất là băn khoăn.
Ô oaaaaa...
Còn giả khóc với nàng, hừ, coi như là khóc thật cũng không thể tha thứ, lại nói
nàng không phải là mảnh vụn, điều này cũng quên đi, tiểu quỷ thối này lại nói
nàng là kẻ lỗ mãng, đây quả thực là ô nhục nàng mà, quả thật là làm vấy bẩn
cuộc đời nàng.
“Nhận sai cũng không được, con nha đầu này là một đứa thiếu dạy dỗ, lần này
không cho con chút mặt mũi, lần sau con còn ngông cuồng hơn, ấy ya, nhìn nước
mắt con chảy tràn... thật giả tạo mà.” Hướng Tiểu Vãn quay mặt qua chỗ khác,
không nhìn tới mặt Độc Cô Sương.
Tuy nói nàng biết đứa trẻ này diễn trò, bất quá bộ dáng nhỏ thê thảm kia, thật
làm nàng bận tâm, dứt khoát làm ngơ, nói gì cũng phải kiên định lập trường, nếu
không bọn tiểu quỷ này sẽ vô pháp vô thiên.
Độc Cô Sương thấy mình diễn trò bị vạch trần, dứt khoát không diễn. Lau sạch
nước mắt nước mũi, lấy lòng nói: “Nhũ mẫu, Sương nhi thật biết sai lầm rồi, lần
sau không chiếu theo lệ này nữa, người hãy bỏ qua Sương nhi lần này đi.” Bé
quét bốn tiểu quỷ xem kịch vui kia một cái, trong lòng rất là oán niệm, tại sao
chỉ có một mình bé thống khổ, thay vì như vậy, mọi người cùng nhau xuống địa
ngục đi.
Tà ác cười một tiếng, Độc Cô Sương cọ xát chân Hướng Tiểu Vãn, nhỏ giọng thầm
nói: “Cũng không phải là một mình con nói xấu nhũ mẫu, lão Đại, lão Nhị, lão
Tam, Tiểu Ngũ tất cả đều nói, còn có, bọn họ cũng có nói xấu phụ thân nữa.”
Độc Cô Sương nàng thích nhất một câu nói. Có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu.
Hiện tại bé bị nhũ mẫu dạy dỗ, không cho bản 《hủ nữ
thiên hạ》 mong đợi đã lâu, như vậy, mọi người phải cùng chịu với
bé, đây mới là huynh đệ tốt chứ.
Bốn tiểu quỷ khác nghe Độc Cô Sương nói thầm, hận hận trợn mắt nhìn bé một cái.
Lão Đại: “Lão Tứ muội là người lắc lư theo gió (gió chiều nào theo chiều đó),
ta xem thường muội.”
Lão Nhị: “Lão Tứ, nhị ca nói bao nhiêu lần, phải gọi nhị ca, không được gọi...
Lão Nhị, có nghe hay không.”
Lão Tam: “Tại hạ nào có nói xấu nhũ mẫu và phụ thân, lão Tứ muội ít vu tội đi.”
Tiểu Ngũ: “Nhũ mẫu, con làm chứng, lão Tứ trừ nói người là kẻ lỗ mãng ra, còn
có người dễ lừa gạt, không có não, không có ngực, không có mông, lão Tứ còn nói
sáng sớm phụ thân sẽ bộc phát thú tính, nói nhũ mẫu người lẳng lơ, a, lão Tứ
còn nói phụ thân là sói, nhũ mẫu thành bái (1 giống thú như sói), tỷ nói các người sẽ cưỡng nhau.”
Độc Cô Sương vừa nghe, muốn hộc máu.
“Tiểu Ngũ, đệ phát rồ gì đó, Tứ tỷ ta nếu như chết, thành quỷ cũng sẽ không bỏ
qua đệ, đệ đệ đệ đệ...” Bé rõ ràng chưa nói nhũ mẫu không có não, không có
ngực, không có mông, bé rõ ràng nói phụ thân thú tính muốn mạnh mà thôi, còn
có, đó là khó chịu (muộn
tao), không phải là lẳng lơ (phong
tao), hai từ này cũng không giống nhau nha,
càng nghĩ trong lòng càng buồn bực, giận dữ hét về phía Độc Cô Hoa: “Trời đánh
Tiểu Ngũ, đệ nghe cho rõ, Tứ tỷ ta nói phụ thân là sói, nói nhũ mẫu là bái lúc
nào hả?”
Tiểu Ngũ rung động rung động trả lời: “Lão Tứ, tỷ không phải mới nói phụ thân
và nhũ mẫu là lang bái cùng nhau?” Hắn chẳng qua là đem bốn chữ này nói mở ra
mà thôi.
Độc Cô Sương giận không thể át gào thét. “Mẹ nó, đó là một thành ngữ, thành ngữ
hiểu chưa.”