153. Hàng Hành Khủng Bố (3): Không ai muốn dùng những vũ khí này chọc giận Trùng tộc, đó là lấy trứng chọi đá.
Edit: Ry
"Chết tiệt."
Trong phòng điều khiển, khi máy quay bên ngoài ghi nhận được bóng dáng những con trùng đang nhanh chóng lại gần, gã trưởng quan mặc bộ quân phục màu xanh lá sậm không khỏi chửi một tiếng.
Trợ thủ của hắn thấy được hình ảnh như vậy, con ngươi cũng hơi co rút, lòng bàn tay dinh dính mồ hôi, khiến phím điều khiển trở nên trơn trượt.
"Trưởng quan..." Bọn họ luống cuống nói: "Phải triệu hồi bọn họ về ạ?"
"Triệu hồi cái gì?"
Nghe thấy những lời này, gã đàn ông gần như kinh ngạc tròn mắt nhìn họ, sau đó cười khẩy: "Hay là bọn mày muốn cầm thuốc đi chữa trị bộ đẩy?"
Lập tức không ai dám lên tiếng.
Với hắn, câu chửi vừa rồi tất nhiên không phải là đồng tình với đám người ở tầng áp chót sắp vùi thây trong miệng trùng kia, chỉ là bực bội vì nhiệm vụ sửa chữa bị thất bại giữa đường.
Mặc dù đám kia là người của tầng thứ 7, là công cụ giá rẻ nhất, có thể bổ sung bất cứ lúc nào, chết cũng không có gì ảnh hưởng. Nhưng lại phải cung cấp cho bọn chúng một đống trang phục phòng hộ, rồi lại tiến hành thương lượng với đám thấp kém đó, lượng công việc lặp đi lặp lại như vậy đủ khiến hắn cảm thấy mệt mỏi.
Hắn chỉ là bực bội, nhưng với những con người ở tầng thứ 7 đang chấp hành nhiệm vụ kia mà nói, bóng ma của cái chết đang bao trùm lấy họ.
Bộ đàm truyền tin vang lên tiếng hét thảm thiết, gần như không thể thê thảm hơn được nữa, còn xen lẫn vài tiếng kêu khóc thất thanh.
"Trùng, trùng đến!!"
"Cứu với! Cứu mạng!! Mẹ nó mau thả tao về, cho tao về!!"
Gần như không ai còn tâm tư so đo với tiếng hét chói tai như muốn đâm thủng màng nhĩ kia, sợ hãi lớn lao nhanh chóng ăn mòn tâm trí họ.
Bọn họ nghĩ đến lời cam đoan của vị đại nhân kia, nói là trùng đã bị xua đuổi, những con Trùng Răng To đáng sợ phải đi từ lâu rồi mới đúng.
Nhưng trong đầu lại không ngừng hiện lên những hình ảnh kia, con côn trùng khổng lồ với lớp vỏ cứng rắn như sắt thép, có giác hút sắc bén có thể nhét người sống vào trong miệng, như gió cuốn nhai vài miếng đã nát thịt lẫn xương. Họ như ngửi được mùi máu tươi ngập trời, chiếm cứ tất cả giác quan.
Họ đã sợ tới mức không nói được thành lời, thứ mùi tanh hôi khai lòm lan tràn trong trang phục phòng hộ.
Không còn tâm trí để ý tới việc không được tùy tiện sử dụng bộ đàm, nếu vi phạm khi trở về sẽ phải đối mặt với trừng phạt nghiêm khắc, những con người yếu ớt này đã vội điều chỉnh tần số truyền tin, muốn hỏi cái người vừa hét kia tình huống như thế nào ---
Luôn có vài người ra ngoài vũ trụ đáng sợ sẽ mắc bệnh tinh thần nghiêm trọng, hoang tưởng có Trùng tộc tấn công họ.
Có thể người này cũng giống vậy.
Nhưng tiếng hét thê lương chói tai đó, lại bị cắt đứt ngay tức khắc.
Màng nhĩ chấn động được nghỉ ngơi, nhưng điều này không khiến họ cảm thấy dễ chịu hơn.
Sự yên tĩnh quái dị thậm chí còn khiến tất cả hãi hùng hơn cả la hét.
Nhóm người bắt đầu không ngừng tưởng tượng, liệu có phải người ban nãy hét lên đã chết rồi không? Trùng tộc tới rồi sao? Những con quái vật đó đang ở cạnh họ sao?
Nhưng nháy mắt sau, họ biết được là kênh thông tin bị cưỡng chế cắt đứt, vì từ bộ đàm trong trang phục phòng hộ vang lên chất giọng lạnh lùng cao ngạo của tên trưởng quan đại nhân kia.
"Mau chấp hành nhiệm vụ. Hoàn thành nhiệm vụ thì lối vào sẽ được mở ra."
Giọng điệu hắn lạnh lẽo vô cùng, mang theo sự thúc giục, như thể Tử Thần đang vô tình thầm thì, máu lạnh bóp chặt vận mệnh của bọn họ.
"Nếu không, các người chết ở ngoài luôn đi."
Đúng là không hề che giấu.
Hắn cũng không giải thích việc liên quan tới Trùng tộc, chỉ nói tên vừa hét lên đó bị điên, trong lúc tinh thần thất thường nhìn thấy ảo giác.
Nội dung có thể đoán được từ đó đã đủ cho da đầu họ tê dại.
Gần một trăm người của tầng thứ 7 đang gian nan bò ngoài phi thuyền, gần như có đến một nửa như bị một lớp băng cứng bao trùm, rét lạnh từ trái tim đến toàn thân.
Chân họ nhũn ra, há miệng thở hổn hển, gần như bị bóng ma sợ hãi bao phủ đến mức không thể nhúc nhích.
Cũng có thể là đã hoàn toàn tuyệt vọng, dứt khoát không muốn làm gì nữa.
Những kẻ ở tầng trên muốn họ chết!
Khoảnh khắc bước ra khỏi khoang thuyền, vận mệnh đáng buồn không một ai quan tâm của họ đã được quyết định.
Sự hận thù đậm đặc bùng lên trong lòng, theo đó mà tới còn có nỗi tuyệt vọng còn nghẹt thở hơn.
Nhưng cũng có một nhóm người, bị sợ hãi kích thích, như kích hoạt ra tiềm lực, tay chân đều nóng lên. Bọn họ muốn mau chóng trở lại khoang thuyền, không muốn chết, chí ít không muốn chết bi thảm trong miệng Trùng tộc như vậy. Thế mà đột phá được giới hạn thể lực, bắt đầu không ngừng bò tới bộ đẩy tên lửa.
Tiểu Tiêu cũng là một trong số những người này.
Thật ra thể lực của cậu ta tốt hơn nhiều so với những con người yếu ớt bị suy dinh dưỡng thời gian dài ở tầng thứ 7 này. Huống hồ ở phó bản trước, cậu ta đã được cường hóa cơ thể, thế nên dù đang trong hoàn cảnh hết sức cực đoan, biểu hiện vẫn vô cùng xuất sắc.
Chỉ là suy cho cùng, Tiểu Tiêu vẫn rất xa lạ với thế giới này, cũng không biết dùng công cụ, nửa ngày mới tìm được vị trí của bộ đẩy tên lửa.
Cậu ta không mấy quen tay sử dụng công cụ trong trang phục phòng hộ, vươn cánh tay máy ra, cố định bản thân ở bề mặt phi thuyền, từng chút khó khăn bò về phía đó.
Tiểu Tiêu còn chưa có khái niệm về những con côn trùng được nhắc tới trong tiếng la hét kia. Dù sao cậu ta cũng không phải dân bản địa, dù từng xem vài bộ phim khoa học viễn tưởng có "côn trùng" thì cũng không thấy mấy đáng sợ.
Thế nên đương nhiên Tiểu Tiêu không hiểu được nỗi sợ sâu thẳm đó, tiếp tục tập trung leo lên. Nhưng cậu ta chợt có trực giác rất nguy hiểm, nó nhảy lên trong đầu, như một cây kim đâm vào trong ý nghĩ.
Ngón tay không chịu khống chế thoáng cuộn lại. Trước khi nguy hiểm ập tới, cậu ta đã theo bản năng sử dụng đạo cụ dự trữ trên tay, tạo một lớp bảo vệ nhỏ bé ---
"Bang" một tiếng nổ ập tới.
Tiểu Tiêu ở trong lớp giáp cũng bị đâm cho hoa mắt chóng mặt.
Cậu ta quay đầu lại, nhìn thấy một bộ giác hút vô cùng to lớn. Vô số răng nhọn ghép lại thành một chiếc răng to hình xoắn ốc bao vây lấy nó, mà ngửa lên một chút, sẽ thấy một con vật có vỏ ngoài đen bóng... Khổng lồ.
Hàng trăm con mắt li ti trải rộng trên đầu nó, những con mắt kia ban đầu nhìn trái phải trên dưới tán loạn, cuối cùng tập trung vào cậu ta, con người đang nằm dưới nó.
Con ngươi trong từng cái lòng trắng nhỏ hẹp, khóa chặt lấy Tiểu Tiêu.
To lớn, khủng bố, dị dạng.
Đương nhiên nếu là côn trùng thì có vặn vẹo mấy cũng sẽ không làm Tiểu Tiêu sợ.
Nhưng cậu ta nhìn thấy một ít thịt nát còn dính trên giác hút của nó.
Dù đang mặc trang phục phòng hộ, không ngửi được bất cứ mùi gì, Tiểu Tiêu vẫn có thể cảm nhận được một cơn gió tanh phả tới từ đống răng của nó.
"..."
Không thể nhét con mồi mĩ vị này vào miệng cũng khiến con côn trùng rất hoang mang.
Bên tai bắt đầu xuất hiện tiếng gió do vật thể to lớn nào đó chuyển động tạo thành, một con, hai con... Dạng thú dị hợm khổng lồ như thế này lại còn hai con nữa bay từ một chỗ không xa tới. Chúng vây quanh Tiểu Tiêu, dùng con mắt kép tập trung nhìn cậu ta, bao vây con mồi không còn chỗ trốn này.
"..." Yết hầu Tiểu Tiêu, bỗng nhúc nhích.
Bên cạnh cậu ta đương nhiên cũng có những người khác cùng tới chấp hành nhiệm vụ.
Từ khoảnh khắc con trùng thứ nhất xuất hiện, có người đã sợ tới mức xụi lơ, cũng có người liều mạng bò tiếp, mượn thiết bị di chuyển trên đồ phòng hộ điên cuồng leo lên trên, động tác kia nói là lộn nhào cũng không khoa trương, cố gắng rời khỏi nơi như Địa Ngục này.
Nhưng hết lần này tới lần khác, hành động như vậy lại hấp dẫn ánh mắt của côn trùng luôn vô cùng nhạy cảm với chuyển động của con mồi.
Vô số con mắt kép li ti của chúng tạo thành một con ngươi khổng lồ, trong nháy mắt đồng loạt nhìn sang bên đây.
Có một con đã bắt đầu di chuyển, dùng ưu thế cơ thể to lớn, dễ dàng bắt được người đang chạy trốn.
"Aaaaaa!!!---"
Không ai nghe được tiếng hét thê thảm giấu trong bộ đồ phòng hộ kia.
Tiểu Tiêu nhìn chằm chằm cảnh tượng đó cũng rùng mình. Cậu ta như đang run rẩy, có chút không đành lòng, nhưng ánh mắt vẫn dính chặt ở đó. Trong mắt loang ra chút ánh đỏ, một giây sau đó ---
Hình như có người vừa nhảy lên thân thứ côn trùng to lớn kia.
Tốc độ quá nhanh, chỉ loáng thoáng thấy ánh sáng lóe lên, cắt một đường từ đầu xuống dưới. Hung ác mạnh bạo xé rách thể xác rắn như thép. Trong bóng tối đen đặc, thứ vật chất cùng loại với máu lập tức bắn tung tóe trên người nó, chất dịch màu xanh lục chảy ròng ròng, thậm chí dính vào vòng bảo vệ mà Tiểu Tiêu đã tạo.
Mí mắt cậu ta giật bắn, hoàn hồn, dường như vẫn chưa hoàn toàn hiểu được, vô thức đuổi theo chiếc bóng như tia chớp kia.
Người kia dễ dàng nhảy ra khỏi thân con côn trùng đang nổi điên, mượn thiết bị của trang phục phòng hộ, nhảy về tới một điểm mà cánh tay máy đã móc cố định.
Điệu bộ nhẹ nhàng, giống như... Biết bay vậy.
Ban đầu Tiểu Tiêu thậm chí còn không nhận ra trên người cậu còn một cánh tay máy đang chìa ra, cho là cậu chỉ sử dụng khả năng bay nhảy của bản thân xuất sắc hoàn thành chuỗi động tác này.
Đừng nói là đang ở ngoài vũ trụ, ngay cả trên đất bằng, Tiểu Tiêu cũng chưa từng thấy thân thủ nhanh gọn như vậy.
Vả lại, rõ ràng cùng là một bộ đồ phòng hộ, Tiểu Tiêu lại như bị đấm vào đầu, quay cuồng nghĩ ---
Hình như cậu ta biết người bên trong là ai.
...
Người nọ đúng thật là Nguyên Dục Tuyết.
Cậu không dùng Phá Hồng Mông, như vậy có vẻ quá khoa trương, vả lại sử dụng nó sẽ tiêu hao rất nhiều năng lượng.
Thế nên thứ cậu dùng, thật ra chính là vũ khí đi kèm với trang phục phòng hộ.
Tuy cái này là bộ phòng hộ cơ bản nhất, nhưng do yêu cầu nghiêm ngặt với quy trình sản xuất, nó vẫn trang bị hai loại vũ khí tự vệ.
Kiếm ánh sáng cơ bản nhất α1 và pháo lửa mẫu β4.
Trang bị này sẽ hữu dụng nếu đối mặt với trùng con hoặc trứng trùng. Nhưng chiến đấu với trùng đã trưởng thành thì đồng nghĩa với lấy trứng chọi đá.
Sẽ không một ai, cầm hai món vũ khí có sức uy hiếp gần bằng không này, còn muốn chống cự.
Có điều chúng hiện đang nằm trong tay Nguyên Dục Tuyết.
Đủ rồi.
Con trùng bị chọc điên bắt đầu phẫn nộ lao tới. Trùng Răng To xếp ở trong Trùng tộc thuộc loại vô cùng đoàn kết, sau khi phát hiện đồng loại bị thương, hai con khác lập tức đổi mục tiêu, chuyển sang khóa chặt Nguyên Dục Tuyết.