Vũ Khí Hình Người

Chương 176: C176: Hàng hành khủng bố 26 một vài người trong số các cậu bị ký sinh



Edit: Ry

"Đội trưởng Trang..." Không biết là ai vào lúc này lại nhắc tới nó, trên mặt là vẻ sợ hãi rõ rệt, người nọ quá ngạc nhiên, trong lúc hoảng loạn không khống chế được mà nhìn nó.

Nó là đội trưởng đội khảo sát, là một trong những nhân viên có quan hệ mật thiết nhất với tên phó đội trưởng kia. Không nói tới những chuyện khác, chỉ riêng việc vừa rồi y tìm nó đã đủ để họ liên tưởng tới vai trò của nó trong chuyện này, cũng không phải việc quá bất ngờ.

Vẻ mặt nó lúc này dị dạng rất khó coi.

Nó cắn răng, mím môi, cắn chặt đến mức cả cằm cũng run rẩy.

Cũng chỉ một nháy mắt, đảo qua thì tưởng nó đang vô cùng sợ hãi, biểu cảm rất khó tả, nó nói với Nguyên Dục Tuyết: "Không ngờ hắn --- Lại là loại quái vật này. Vừa rồi hắn gọi tôi ra ngoài chỉ e là muốn giết tôi, cảm ơn thầy Nguyên đã cứu tôi một mạng."

Rõ ràng hận muốn chết, còn phải lộ vẻ biết ơn với Nguyên Dục Tuyết, giống người bị hại không hay biết gì.

Ánh mắt Nguyên Dục Tuyết cuối cùng cũng trở lại trên người nó.

Khoảnh khắc đó, tiếng tim đập mô phỏng trở nên chói tai vô cùng, ghim thẳng vào màng nhĩ nó.

Trán nó chảy ra chút mồ hôi, căng người chờ đợi phản hồi của Nguyên Dục Tuyết.

Nó không hiểu, rõ ràng là một con người yếu đuối, nó cũng chẳng phải con rối yếu nhớt, không có khả năng phản kháng kia. Nhưng thấy Nguyên Dục Tuyết nhìn mình, không hiểu sao nó lại sinh ra cảm giác mình sắp bị cậu hung hăng bổ một đao ---

Nửa ngày sau, nó mới nghe thấy Nguyên Dục Tuyết đáp.

"Không có gì."

Dù là nghe nó cảm ơn, Nguyên Dục Tuyết cũng không tỏ vẻ gì, hờ hững đáp lời rồi quay đi chỗ khác.

Suy nghĩ u ám trong long nó - hay là cứ bại lộ luôn, giết tất cả người ở đây - cũng theo đó ngừng lại.

Qua cửa rồi.

Tuy là nguy cơ vẫn chưa hoàn toàn giải trừ.

Xảy ra sự cố hãi hùng như vậy, bữa tiệc hiển nhiên không thể tiếp tục.

Đám người tầng trên không khỏi tụ quanh Nguyên Dục Tuyết, như thể ở bên cậu sẽ an toàn hơn. Tập thể mất trí nhớ, quên đi pha chém động trời vừa rồi và sự hung hãn của cậu. Dù sao thì so với con rối đáng sợ kinh tởm kia, động tác chém người của Nguyên Dục Tuyết cũng được filter đẹp hơn, để họ cảm thấy đó là cảnh tượng chính nghĩa thuần túy.

"Ngài Nguyên..."


"Thầy Nguyên..."

Những người kia đi lên trước, căng thẳng lo lắng, gọi Nguyên Dục Tuyết từng tiếng, đủ âm thanh chồng chất lên nhau, sắc mặt họ trắng nhởn, tồi tệ vô cùng: "Quái vật kiểu vậy, chỉ có một con này thôi sao?"

Có dấu hiệu bị Trùng tộc thao túng thì thôi, nhưng người này bị khoét rỗng bên trong rồi mà vẫn có thể mở miệng nói chuyện hành động như thường, ẩn náu ngay cạnh họ. Một con rối như vậy không khỏi quá đáng sợ, quá ám ảnh, nên họ càng thêm sốt ruột mong ngóng nhìn Nguyên Dục Tuyết.

"... Không chỉ có một con." Nguyên Dục Tuyết không phải cố ý dọa họ, suy tư một hồi mới trả lời.

Sắc mặt của người xung quanh càng thêm trắng. Có người do dự, nhìn xuống ngón tay của Nguyên Dục Tuyết, dường như muốn xem cái "máy kiểm tra" trong tay cậu.

Rõ ràng vừa rồi còn không coi Giới Chu Diễn ra gì, giờ vì Nguyên Dục Tuyết, hắn coi như phát huy được chút tác dụng, ánh mắt họ nhìn hắn cũng ôn hòa hơn. Lúc quay sang Nguyên Dục Tuyết lại càng hàm súc không giống bình thường, mang theo chút khẩn cầu: "Liệu thầy Nguyên có thể cho chúng tôi mượn dụng cụ đo lường này để đi kiểm tra không. Nếu để những con rối Trùng tộc này trà trộn vào tinh hạm... Thật sự là ăn ngủ không yên."

Vẻ mặt đội trưởng Trang trở nên quái dị.

Nó đoán được đám người này chắc chắn sẽ không dễ dàng buông tha, thế nên cũng không dám lên tiếng phản đối.

Chỉ là trong đầu nghĩ, nó nhất định phải tiêu diệt Nguyên Dục Tuyết.

Người này thật đáng sợ, còn mang theo người dụng cụ phát hiện tung tích của bọn chúng.

Nguyên Dục Tuyết: "..."

Cậu im lặng.

Thực tế thì cái này chẳng phải dụng cụ đo lường gì hết, chỉ là một cái máy báo động cỡ nhỏ cậu tiện tay lắp, lấy cớ để ra tay với con rối. Tất nhiên phải cứng ngắc từ chối: "Cái máy này có phương pháp sử dụng đặc biệt, trừ tôi ra, không ai dùng được."

Tạm chưa bàn tới lí do như vậy có máy móc quá không, cậu vừa dứt lời đã có người lộ vẻ thất vọng, Nguyên Dục Tuyết bổ sung: "Nên... Tôi sẽ tự đi kiểm tra."

Đám người: "...!"

Nguyên Dục Tuyết đích thân thao tác, đương nhiên càng thêm đảm bảo.

Nhưng bọn họ vẫn chưa hết sợ, cảm thấy để Nguyên Dục Tuyết đi làm chuyện như vậy không khỏi quá nguy hiểm. Rất kiên trì hỏi có thể cử người theo học không, có người còn bảo người máy của mình rất thông minh, huấn luyện một chút có khi sẽ phát huy được tác dụng.

"... Không cần." Nguyên Dục Tuyết nói: "Cũng không mất nhiều thời gian, để tránh tốn công sức, vẫn nên mau chóng điều tra ra những con rối này."

Cậu thật sự không giỏi kiếm cớ, lúc nói những lời này còn phải hơi quay đi, hàng mi rủ xuống, trông bình thản mà kiên quyết.

Thái độ của cậu vào trong mắt những người kia, đậm chất "hi sinh vì nghĩa", thế là bọn họ cũng có vẻ xúc động.


Thật ra thì chuyện này không hề khó hay tốn sức với Nguyên Dục Tuyết, cậu đã biết mùi hôi thối của con rối, rất dễ tìm.

...

Chuyện Trùng tộc trà trộn vào tinh hạm gây chấn động rất lớn.

Có điều chỗ tổ chức tiệc thực sự quá rộng, khi khu vực trung tâm xảy ra chuyện, rất nhiều người còn không biết.

Họ thấy vệ binh đều bị điều tới trung tâm sảnh mới phái vài người đi nghe ngóng tin tức.

Đám người cần được kiểm tra chủ yếu tập trung vào đội khảo sát vừa trở về ---

Bởi vậy khi những thành viên đoàn khảo sát bị cưỡng chế "mời" đi, rất nhiều người còn chưa hiểu mô tê gì.

Tự dưng họ bị bao vây, sau đó bị đưa tới một khu vực cách ly mới được dựng lên ngay trong sảnh tiệc.

Những người này, dù đã bị kí sinh thành công, hay đã trở thành con rối của dị tộc, kể cả những thành viên may mắn sống sót, đều rất bực bội trước sự đối đãi vô lý này, giận dữ mắng vệ binh.

Đây vốn là bữa tiệc chào mừng họ trở về, tại sao giờ họ lại bị giam giữ như phạm nhân?

Cuối cùng vẫn là đội trưởng đội khảo sát tới trấn an họ. Dĩ nhiên không phải nó tự nguyện, chẳng qua là người dính bùn rồi, không tỏ thái độ thì sẽ làm người ta hoài nghi.

Đám Trùng tộc đều là thuộc hạ của nó, đương nhiên rất nghe nó.

Ngay cả những người bình thường cũng tin tưởng uy tín của đội trưởng Trang.

Ý nghĩ của nó rất đơn giản, nếu Nguyên Dục Tuyết không thể phát hiện thân phận của nó thì chắc chắn cũng không thể nhìn ra thân phận của những Trùng tộc còn lại.

Về phần mấy con rối, nếu đã lộ thì giết hết cũng chẳng sao, nó vốn dùng chúng để che giấu việc người chết. Mà chưa chắc Nguyên Dục Tuyết đã phân biệt được chính xác đâu là con rối. Có thể con vừa rồi bị giết là do trùng hợp.

Nhóm người bị dẫn tới có Vias.

Y cũng thuộc nhóm thành viên nhanh chóng được trấn an.

Vias thấy cảnh này, không hiểu sao chợt nghĩ đến vài chuyện, lông mày giật giật, mơ hồ có suy đoán.


Y không sợ, chỉ là hơi bất an.

Người đứng bên cạnh y vừa hay là A Đức - cái tên ở phe đối địch đã cùng đội với y một thời gian ngắn.

Không rõ vì cái gì, Vias quay sang, nhìn cơ thể gầy đi rất nhiều và mặt mũi tái nhợt của đối phương, bỗng cảm thấy rùng mình khó tả.

Đó không phải là căm ghét kẻ thù chính trị của mình, mà đơn thuần là sợ hãi.

Đội trưởng trấn an bọn họ xong cũng không giải thích là chuyện gì.

Sau đó một thanh niên mảnh mai, tuấn tú tiến tới, tay cầm một dụng cụ rất nhỏ.

Bên cạnh cậu là đám vệ binh lăm lăm vũ khí hạng nặng, sẵn sàng bảo vệ thanh niên, nhưng dường như lại đang chĩa họng súng về phía họ.

Là đội khảo sát đang được săn đón nhất hiện giờ, bị đối xử như vậy, đáng lí ra họ phải rất phẫn nộ. Nhưng Vias lại không, ngược lại, y thản nhiên chấp nhận việc vũ khí đang chĩa vào mình, ý tưởng mơ hồ trong lòng ngày một rõ rệt.

Xảy ra chuyện thật rồi.

Nguyên Dục Tuyết đứng trước mặt y ---

Thật ra cậu cũng không cần phải làm vậy, khoảnh khắc đám người này được đưa tới, cả khu vực rộng lớn đã tràn ngập thứ mùi hôi hám kia.

Mùi hương trộn lẫn với nhau nồng nặc hỗn loạn, nhưng cậu chỉ cần đảo qua một chút cũng phân biệt được mùi hôi đó bắt nguồn từ những người nào.

Nhân số còn rất nhiều.

Đương nhiên ngoài những người rõ ràng đã chết từ lâu, thi thể bị Trùng tộc điều khiển kia, có vài người cũng tỏa ra thứ mùi không thích hợp lắm. Có điều họ không phải đối tượng Nguyên Dục Tuyết phải xử lý bây giờ. Cậu tiến thêm một bước, giơ máy cảnh báo vừa lắp tạm lên, nhắm vào người trước mặt.

Vias căng người, như quân nhân bị kiểm duyệt.

Quá trình này cũng không phức tạp như y tưởng, Nguyên Dục Tuyết chỉ cầm dụng cụ giơ lên trước mặt y vài giây, sau đó quay sang nói gì đó với người bên cạnh.

Hình như là thông qua rồi.

Cái này là kiểm tra gì?

Ngay cả Vias cũng cảm thấy thật quá qua loa, y còn chưa kịp có phản ứng.

Mà những người khác lại trở nên cung kính hơn hẳn với y, đưa y ra khỏi khu vực cách ly. Khi bước ra, Vias cũng phát hiện mình đã rời khỏi phạm vi bị nòng súng theo dõi.

Mà người bên cạnh y, A Đức, có vẻ không được may mắn như vậy.

"Dụng cụ đo lường" trong tay Nguyên Dục Tuyết hơi sáng lên.

Cùng lúc đó, cậu mở miệng: "Có."


Giới Chu Diễn lười biếng tiến lên, định tóm người kia lại, không hiểu sao lần này đám vệ binh xung quanh lại hành động rất nhanh, chạy lên khống chế A Đức.

Giới Chu Diễn: "???"

Câu vừa rồi rõ ràng là Nguyên Dục Tuyết nói với hắn!

Giới Chu Diễn còn đang ngỡ ngàng.

A Đức bị túm lại, kinh ngạc ngẩng lên chực nói gì đó, đã có người ra tay ---

Chỉ một giây, cơ thể gã đã bị kiếm ánh sáng đâm thủng.

Vết thương này không phải là trí mạng, nhưng khoảnh khắc đó, thứ mùi hôi thối tanh tưởi ai cũng có thể ngửi được lập tức tràn ngập mọi giác quan.

Tràn ngập cả sảnh lớn.

Chỉ nháy mắt sau, một viên đạn ánh sáng xuyên qua cơ thể gã, tạo một lỗ thủng hẹp dài.

Cơ thể gã, trống rỗng.

Thứ chảy ra không phải máu, mà là một khối vật chất màu đen, to như cái bướu thịt, còn đang ngọ nguậy.

Mà "người" giây trước còn đang lộ vẻ kinh ngạc, con ngươi đã mất ánh sáng, đổ sụp xuống.

Vias lui về sau một bước.

Có người đỡ y, tưởng là y bị cảnh này dọa sợ, còn an ủi: "Hắn đã chết, nên mới phải giết hắn... Trùng tộc đang khống chế xác hắn."

Đương nhiên là Vias biết, thậm chí y còn có cảm giác bừng tỉnh.

Không ai biết rõ hơn y.

Rốt cuộc trong thời gian dài đằng đẵng qua, y đã sinh hoạt cạnh một con quái vật, ở trên cùng một phi thuyền, thậm chí ngủ chung một phòng.

Vias run lẩy bẩy, các thành viên của đội khảo sát cũng run như cầy sấy. Tâm trạng của họ tạm thời vẫn ổn định, không đến mức sụp đổ ngay, nhưng sắc mặt tồi tệ vô cùng, không ngừng chất vấn: "Chuyện quái gì vậy?!"

Bởi vì nhóm người này đa số là bị hại, nên chỉ có thể tách họ ra, làm khu vực cách ly lớn hơn nữa. Có vị cấp trên phức tạp nhìn họ: "Như các cậu đã thấy."

"Một vài người trong số các cậu, bị ký sinh."

Tác giả có lời muốn nói:

Trùng tộc: Đại kế kí sinh, chầm chậm mưu toan, thao túng nhân loại, hạnh phúc muôn kiếp.

Ngày đầu tiên: Hẹo.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.