Edit: Ry
Lúc Nguyên Dục Tuyết nghèo nhất là khi cậu hoàn thành phó bản đầu tiên, đổi đạo cụ xong ra ngoài còn đúng 5 điểm tích lũy. Nhưng chí ít cậu còn có thể dùng 5 điểm đó đổi hai cái bánh sô cô la to.
Giờ ngay cả một miếng cũng không mua được.
Cậu chỉ còn 1 điểm tích lũy.
Nguyên Dục Tuyết vẫn chưa cài khu vực an toàn mặc định, nên hệ thống tiếp tục ngẫu nhiên phân phối cậu tới khu vực mới. Trong vô vàn các khu an toàn, nơi này cũng thuộc kiểu ít người muốn tới nhất, so với "Kinh Đô Ẩm Thực", chỗ này còn mờ nhạt tới nỗi chẳng ai buồn đặt biệt danh cho nó. Thỉnh thoảng ngẩng lên là có thể thấy một vài cột mốc ven đường có khắc tên nơi này ---
"Kinh Đô Rực Nắng".
Mặc dù là khu vực an toàn không có gì đặc sắc, nhưng đồ ở Kinh Đô Rực Nắng rất rẻ, tiết tấu sinh hoạt cũng thong thả, theo lý mà nói thì sẽ có vài người chơi thích cuộc sống bình yên tới đây định cư mới đúng. Nhưng như cái tên của nó, thiết lập khí hậu ở đây rất đặc biệt, mặt trời chói chang quanh năm dẫn tới vùng đất này không mấy thích hợp để sinh sống.
Nhiệt độ trung bình của Kinh Đô Rực Nắng luôn trên 30 độ, địa hình giống hòn đảo, có thể thấy bãi cát và biển xanh bao quanh.
Nghe nói thiết lập ban đầu của nó là khu du lịch thắng cảnh, nhưng trong các khu an toàn, có vô số nơi có cảnh sắc tráng lệ, nên so ra, một nơi chỉ có bãi biển bình thường như vậy thật sự không có gì thu hút người chơi.
Huống hồ là quanh năm nóng bức, nhiệt độ cao ngút, lúc nào cũng mồ hôi đầm đìa, lại càng không phù hợp để định cư.
Trải qua vô số thời khắc sống chết trong phó bản, thần kinh luôn phải căng lên đề phòng bị quỷ quái giết chết, chỉ khi về khu an toàn các người chơi mới có phút nghỉ ngơi ngắn ngủi. Thành ra họ có yêu cầu rất cao với độ thú vị và đặc sắc, chắc chắn sẽ không ưu ái gì một nơi đã tầm thường còn kèm thời tiết cực đoan như thế.
Cho dù là một vài người chơi vốn sinh sống ở khu vực nhiệt đới, cũng không phải trời sinh yêu thích loại thời tiết nóng nực như vậy ---
Một tới hai đưa, kết quả là người thường trú ở khu vực an toàn này lại càng heo hút.
Lựa chọn về đây cũng hiếm.
Trong đó còn có một nhóm người, cũng giống Nguyên Dục Tuyết, bị phân phối ngẫu nhiên tới chỗ này.
Nguyên Dục Tuyết dạo bước, đi qua vô số công trình kiến trúc đặc sắc của Kinh Đô Rực Nắng. Con đường rộng thênh thang được quét dọn vô cùng sạch đẹp, một mảnh lá rụng cũng không có, nhưng lại không có lấy một bóng người.
Hàng quán hai bên đường cũng đóng kín cửa.
Nguyên Dục Tuyết còn tưởng đây là thành phố bị bỏ hoang.
Bởi vì đang trong khu vực an toàn, cậu không có mục đích, nên dù không gặp ai thì cậu cũng không dùng hệ thống rà quét địa hình để tìm người.
Thuận theo những bức vẽ kì lạ trên các bảng hướng dẫn, mờ mịt không mục tiêu tiến về phía trước.
Công trình kiến trúc xung quanh dần trở nên thấp bé với các căn nhà gạch ngói lùn, xen lẫn với nhà cửa ở đây là các loại cây cối màu xanh vươn lên trời. Tiếng lá loạt soạt, cây tạo bóng râm, hình thành một khu vực mát mẻ có thể tránh né nắng gắt.
Dưới chân cũng không còn là phiến gạch bằng phẳng, mà đổi thành một loại cát mịn màu vàng.
Càng đi về phía trước, đường xá càng thêm chật hẹp.
Nhưng không khí nóng bắt đầu lưu động, khiến khu vực nhiệt độ cao này dần hình thành gió mát. Dường như còn có mùi nước biển tanh nồng, theo cơn gió cuốn tới.
Bắt đầu thấy được bóng người.
Nguyên Dục Tuyết nhìn lên, quan sát hai người đàn ông trẻ tuổi đang đi về phía mình.
Họ cũng không hề che giấu tầm mắt của mình, nhìn thẳng vào cậu, biểu hiện sự tò mò mãnh liệt.
Hai người này mặc rất mỏng manh, quần đùi nâu sẫm, kèm theo một cái áo sơ mi hoa mỏng.
Do quá nóng, áo sơ mi còn cởi vài cúc, bên dưới gần như không cài, thoải mái khoe ra cơ thể với chút cơ bắp. Tiết trời quá độc, ngực họ còn rịn chút mồ hôi, bao phủ ở đó như một lớp nước lấp lánh.
Cả hai đều có nước da hơi ngăm, ngả sang màu đồng, trông rất nổi bật.
Nhưng trên thực tế, ở Kinh Đô Rực Nắng này, người nổi bật nhất phải là kiểu như Nguyên Dục Tuyết.
Đây là hai người chơi thường trú ở khu vực này, nên họ rất tò mò quan sát cậu.
Chỉ cần nhìn là biết Nguyên Dục Tuyết không phải kiểu người ở nơi này, chắc chắn là dạng mới tới, còn là vừa mới tới.
Bởi vì Nguyên Dục Tuyết thật sự quá trắng, so với người bình thường đã trắng hơn hẳn rồi. Ở cái nơi nắng cháy da cháy thịt này lại càng sáng chói.
Nhất là Nguyên Dục Tuyết còn ăn mặc "kín cổng cao tường" như thế.
Đó là quần áo hệ thống đổi cho Nguyên Dục Tuyết, cái này là đồ mùa xuân, phù hợp với mọi trường hợp, mặc đi đâu cũng được.
Nhưng các trường hợp đó không bao gồm Kinh Đô Rực Nắng có nhiệt độ cực đoan.
Dù là áo sơ mi đóng kín tới cúc cổ, hay là quần dài màu đen tôn lên dáng người thon dài. Đẹp thì đẹp, nhưng trong mắt các người chơi ở nơi này là nhìn nực muốn chết.
Ai lại mặc kín tới mức che hết cả da thịt như vậy.