Edit: Ry
Các người chơi sửng sốt.
Tiểu Tề bình tĩnh hỏi ông ta: "Nguyên nhân là gì vậy? Tai nạn à, hay là bị bệnh?"
"Bị bệnh." Chuyện này Béo cũng biết: "Hình như là mắc bệnh lạ, con bé nằm trong nhà miết. Chủ yếu là điều kiện ở thôn này, mọi người cũng thấy rồi đấy, không có thiết bị tân tiến gì, bác sĩ duy nhất trong thôn là bác sĩ chân đất, nhà ở cuối thôn, cũng chỉ biết trị mấy bệnh vặt như đau nhức sốt hay cảm gì đó thôi."
Béo thổn thức: "Nhà ông Lý nghèo, không tích được đủ tiền ra ngoài khám cho con, chỉ đành để nó trong nhà chăm qua ngày. Mỗi ngày cho ăn chút nước đường đỏ, nấu trứng gà bổ người. Cũng biết là sống không lâu, nghe nói cái quan tài kia là vay tiền làm sẵn rồi. Nhưng ai ngờ hôm qua con bé đi mau quá, nửa đêm tự dưng tắt thở, người nhà mới đau khổ như vậy."
Các người chơi im lặng gật đầu.
Bọn họ không muốn biểu hiện quá máu lạnh vô tình, nhưng lúc này, điều đầu tiên hiện lên trong đầu họ là dòng giới thiệu nhiệm vụ. Nó miêu tả các người chơi là - "một nhóm khách du lịch có sự tò mò và yêu thích lạ thường với văn hóa phong tục mai táng của những thôn xóm cổ xưa".
Chỉ e tiến độ khảo sát của họ có liên quan tới đám tang đột ngột này.
Họ phải mau chóng tới viếng nhà ông Lý.
"Ăn sáng xong chú dẫn bọn tôi đi viếng đi." Âu Phục nói thẳng. Gã đã cất đi nụ cười có vẻ ngả ngớn của mình, chỉ có giọng điệu vẫn còn sự lười nhác: "Đêm qua nghe họ khóc thảm thương quá, dù sao cũng là người đầu bạc tiễn người đầu xanh, nên đi hỏi thăm hai ông bà một chút."
Từ tiếp xúc ngắn ngủi hôm qua, họ đã biết thôn làng này không hoan nghênh người ngoài. Nếu nhất định phải tham gia chuyện này, tốt nhất là phải có người trong thôn làm cầu nối.
Mà ông chú Béo có vẻ rất nhiệt tình với họ, thậm chí có thể nói là NPC chỉ dẫn của phó bản, đương nhiên là lựa chọn tốt nhất.
Béo lại có vẻ ngập ngừng.
"Tôi thì không ngại, nhưng các vị, dù sao cũng là tang lễ, người chết đó, các vị không kiêng kị à?"
"Kiêng gì đâu, chúng tôi đều là thanh niên trai tráng nhiệt tình." Âu Phục đùa cợt: "Có điều chúng tôi là người xứ khác, có thể không biết nhiều quy củ bản địa lắm, nếu có kiêng kị gì thì chắc phải nhờ chú nhắc nhở mấy câu."
"Chỉ là đi viếng thôi có quy củ gì đâu mà kiêng kị." Béo mỉm cười, không trúng chiêu.
Nguyên Dục Tuyết lẳng lặng uống xong chút cháo đặc cuối cùng trong chén.
Những người khác cũng ăn xong rồi, nhao nhao đứng dậy, chuẩn bị đi theo Béo viếng nhà ông Lý bên cạnh.
A Đao đứng dậy, rất thuận tay nhấc cây đao bên cạnh lên. Đột nhiên, hắn khựng lại. Nhưng chỉ trong nháy mắt đã lại như không có gì tiếp tục bước ra ngoài.
Nguyên Dục Tuyết nhìn hắn một cái, chuẩn xác hơn là nhìn mặt hắn.
Nhưng A Đao không nói, Nguyên Dục Tuyết cũng chỉ rủ mắt, im lặng đi theo đám người tới cổng nhà ông Lý cách đó không xa.
Căn nhà xếp từ xi măng có cánh cổng chính rộng mở, câu đối màu đỏ không biết bị ai thô bạo xé xuống, vẫn còn dính lại chút giấy đỏ nham nhở.
Rất nhiều người ra vào, có vài người tụ tập trước cổng.
Nghe nói nhà ông Lý neo người, không nhiều họ hàng, người tới viếng phần lớn là hàng xóm trong thôn hoặc bạn bè tới hỗ trợ lo liệu tang sự, cũng là tình nghĩa với nhau.
Người đã chết, chuyện lúc trước tan thành mây khói, chỉ là người sống không thể dừng lại. Giải quyết những việc ma chay này thôi cũng rất mệt.
Đột nhiên xuất hiện nhiều gương mặt lạ như vậy, các thôn dân đứng ở bên ngoài không vào trong đều có vẻ quái dị nhìn họ, đề phòng quan sát nhóm Nguyên Dục Tuyết.
Đại khái là do có khá nhiều người tập trung lại một chỗ nên loại dò xét này trắng trợn hơn hẳn những ánh mắt kín đáo tìm tòi rải rác hôm qua. Từng đôi mắt nhìn chằm chằm làm họ bất an, như thể trên người có vô số sâu kiến bò lên, vô thức rùng mình.
Béo dẫn họ tới nên cũng hiểu chuyện tiến lên, dặn trước người chơi: "Các vị, để tôi vào chào hỏi ông Lý mấy câu, mọi người chờ ở đây nhé."
Ông ta không thể cứ thế dẫn người lạ vào trong được, thế không khỏi quá sỗ sàng.
Các người chơi cũng gật đầu.
Cho tới khi ông Béo đi ra, dân làng đứng cách họ một khoảng, A Đao bỗng mở miệng, giọng khàn khàn rất nhỏ: "Mắt trái của tôi có vấn đề."
Lời này quá đột ngột, các người chơi ngạc nhiên, tầm mắt của họ quay lại, rơi trên mặt A Đao ---
Nguyên Dục Tuyết cũng nhìn hắn.
Tóc mái của A Đao che đi mắt hắn, thấy phản ứng của mọi người, hắn thò tay vén tóc sang bên trái, để lộ khuôn mặt điển trai lại có vẻ rất dữ tợn nham hiểm, cùng với đôi mắt đen nhánh.
Thật ra chỉ có chút xíu khác lạ.
Con mắt bên trái, phần tròng đen có vẻ hơi bợt màu, con ngươi đục ngầu, như bị che bởi một lớp sương mù.
Mặc dù không quá giống, nhưng các người chơi vẫn không khỏi liên tưởng tới mắt trái của Béo.
Đây là người chơi thứ hai xảy ra vấn đề.
Tiểu Tề đứng gần hắn nhất sửng sốt vài giây, khẽ hỏi: "Mức độ có nghiêm trọng không? Không thấy gì hết à?"
"Có thể cảm nhận được ánh sáng." A Đao nói ngắn gọn: "Không thấy được đồ vật, rất mờ, gần như là không dùng được."
Mặc dù chỉ bị một bên mắt, nhưng so với Nguyên Dục Tuyết mất giọng thì cái này ánh hưởng tới hành động nhiều hơn.
Các người chơi mím môi, xem như an ủi: "Có gì phiền phức thì có thể nói với chúng tôi một tiếng."