Vũ Khí Hình Người

Chương 230: Thôn Vàng Bạc (9) Đó là nơi đặt quan tài.



Edit: Ry

Các người chơi sửng sốt.

Tiểu Tề bình tĩnh hỏi ông ta: "Nguyên nhân là gì vậy? Tai nạn à, hay là bị bệnh?"

"Bị bệnh." Chuyện này Béo cũng biết: "Hình như là mắc bệnh lạ, con bé nằm trong nhà miết. Chủ yếu là điều kiện ở thôn này, mọi người cũng thấy rồi đấy, không có thiết bị tân tiến gì, bác sĩ duy nhất trong thôn là bác sĩ chân đất, nhà ở cuối thôn, cũng chỉ biết trị mấy bệnh vặt như đau nhức sốt hay cảm gì đó thôi."

Béo thổn thức: "Nhà ông Lý nghèo, không tích được đủ tiền ra ngoài khám cho con, chỉ đành để nó trong nhà chăm qua ngày. Mỗi ngày cho ăn chút nước đường đỏ, nấu trứng gà bổ người. Cũng biết là sống không lâu, nghe nói cái quan tài kia là vay tiền làm sẵn rồi. Nhưng ai ngờ hôm qua con bé đi mau quá, nửa đêm tự dưng tắt thở, người nhà mới đau khổ như vậy."

Các người chơi im lặng gật đầu.

Bọn họ không muốn biểu hiện quá máu lạnh vô tình, nhưng lúc này, điều đầu tiên hiện lên trong đầu họ là dòng giới thiệu nhiệm vụ. Nó miêu tả các người chơi là - "một nhóm khách du lịch có sự tò mò và yêu thích lạ thường với văn hóa phong tục mai táng của những thôn xóm cổ xưa".

Chỉ e tiến độ khảo sát của họ có liên quan tới đám tang đột ngột này.

Họ phải mau chóng tới viếng nhà ông Lý.

"Ăn sáng xong chú dẫn bọn tôi đi viếng đi." Âu Phục nói thẳng. Gã đã cất đi nụ cười có vẻ ngả ngớn của mình, chỉ có giọng điệu vẫn còn sự lười nhác: "Đêm qua nghe họ khóc thảm thương quá, dù sao cũng là người đầu bạc tiễn người đầu xanh, nên đi hỏi thăm hai ông bà một chút."

Từ tiếp xúc ngắn ngủi hôm qua, họ đã biết thôn làng này không hoan nghênh người ngoài. Nếu nhất định phải tham gia chuyện này, tốt nhất là phải có người trong thôn làm cầu nối.

Mà ông chú Béo có vẻ rất nhiệt tình với họ, thậm chí có thể nói là NPC chỉ dẫn của phó bản, đương nhiên là lựa chọn tốt nhất.

Béo lại có vẻ ngập ngừng.

"Tôi thì không ngại, nhưng các vị, dù sao cũng là tang lễ, người chết đó, các vị không kiêng kị à?"

"Kiêng gì đâu, chúng tôi đều là thanh niên trai tráng nhiệt tình." Âu Phục đùa cợt: "Có điều chúng tôi là người xứ khác, có thể không biết nhiều quy củ bản địa lắm, nếu có kiêng kị gì thì chắc phải nhờ chú nhắc nhở mấy câu."

"Chỉ là đi viếng thôi có quy củ gì đâu mà kiêng kị." Béo mỉm cười, không trúng chiêu.

Nguyên Dục Tuyết lẳng lặng uống xong chút cháo đặc cuối cùng trong chén.

Những người khác cũng ăn xong rồi, nhao nhao đứng dậy, chuẩn bị đi theo Béo viếng nhà ông Lý bên cạnh.

A Đao đứng dậy, rất thuận tay nhấc cây đao bên cạnh lên. Đột nhiên, hắn khựng lại. Nhưng chỉ trong nháy mắt đã lại như không có gì tiếp tục bước ra ngoài.

Nguyên Dục Tuyết nhìn hắn một cái, chuẩn xác hơn là nhìn mặt hắn.

Nhưng A Đao không nói, Nguyên Dục Tuyết cũng chỉ rủ mắt, im lặng đi theo đám người tới cổng nhà ông Lý cách đó không xa.

Căn nhà xếp từ xi măng có cánh cổng chính rộng mở, câu đối màu đỏ không biết bị ai thô bạo xé xuống, vẫn còn dính lại chút giấy đỏ nham nhở.

Rất nhiều người ra vào, có vài người tụ tập trước cổng.

Nghe nói nhà ông Lý neo người, không nhiều họ hàng, người tới viếng phần lớn là hàng xóm trong thôn hoặc bạn bè tới hỗ trợ lo liệu tang sự, cũng là tình nghĩa với nhau.

Người đã chết, chuyện lúc trước tan thành mây khói, chỉ là người sống không thể dừng lại. Giải quyết những việc ma chay này thôi cũng rất mệt.

Đột nhiên xuất hiện nhiều gương mặt lạ như vậy, các thôn dân đứng ở bên ngoài không vào trong đều có vẻ quái dị nhìn họ, đề phòng quan sát nhóm Nguyên Dục Tuyết.

Đại khái là do có khá nhiều người tập trung lại một chỗ nên loại dò xét này trắng trợn hơn hẳn những ánh mắt kín đáo tìm tòi rải rác hôm qua. Từng đôi mắt nhìn chằm chằm làm họ bất an, như thể trên người có vô số sâu kiến bò lên, vô thức rùng mình.

Béo dẫn họ tới nên cũng hiểu chuyện tiến lên, dặn trước người chơi: "Các vị, để tôi vào chào hỏi ông Lý mấy câu, mọi người chờ ở đây nhé."

Ông ta không thể cứ thế dẫn người lạ vào trong được, thế không khỏi quá sỗ sàng.

Các người chơi cũng gật đầu.

Cho tới khi ông Béo đi ra, dân làng đứng cách họ một khoảng, A Đao bỗng mở miệng, giọng khàn khàn rất nhỏ: "Mắt trái của tôi có vấn đề."

Lời này quá đột ngột, các người chơi ngạc nhiên, tầm mắt của họ quay lại, rơi trên mặt A Đao ---

Nguyên Dục Tuyết cũng nhìn hắn.

Tóc mái của A Đao che đi mắt hắn, thấy phản ứng của mọi người, hắn thò tay vén tóc sang bên trái, để lộ khuôn mặt điển trai lại có vẻ rất dữ tợn nham hiểm, cùng với đôi mắt đen nhánh.

Thật ra chỉ có chút xíu khác lạ.

Con mắt bên trái, phần tròng đen có vẻ hơi bợt màu, con ngươi đục ngầu, như bị che bởi một lớp sương mù.

Mặc dù không quá giống, nhưng các người chơi vẫn không khỏi liên tưởng tới mắt trái của Béo.

Đây là người chơi thứ hai xảy ra vấn đề.

Tiểu Tề đứng gần hắn nhất sửng sốt vài giây, khẽ hỏi: "Mức độ có nghiêm trọng không? Không thấy gì hết à?"

"Có thể cảm nhận được ánh sáng." A Đao nói ngắn gọn: "Không thấy được đồ vật, rất mờ, gần như là không dùng được."

Mặc dù chỉ bị một bên mắt, nhưng so với Nguyên Dục Tuyết mất giọng thì cái này ánh hưởng tới hành động nhiều hơn.

Các người chơi mím môi, xem như an ủi: "Có gì phiền phức thì có thể nói với chúng tôi một tiếng."

A Đao lại không mấy để bụng, hờ hững gật đầu, giống như hắn chỉ đang chia sẻ thông tin cho họ, lại thả tóc mái xuống.

Chuyện xảy ra với A Đao đã chứng thực tình huống tệ nhất mà họ dự đoán.

Đồng hóa khiếm khuyết đang dần xảy ra với người chơi.

Tính theo quy luật thời gian thì có thể là mỗi ngày một người.

Bộ phận khiếm khuyết cũng không giống nhau, một người gặp vấn đề về tiếng nói, một người là mắt.

Người chơi được lựa chọn cũng khác biệt, không tìm được quy luật, hoặc có thể vốn không có quy luật.

Mới sáng sớm mà tâm trạng mọi người đã nặng nề hơn mấy phần, đúng lúc Béo từ trong nhà ra, vẫy tay với họ.

Các người chơi nghe lời vào trong.

Người trong nhà rất đông, diện tích nhà chính cũng chẳng lớn, chen chúc nhốn nháo, chẳng trách rất nhiều người chỉ đứng ở cửa.

Rất dễ thấy người nhà ông Lý, dù sao cũng chỉ có 3 người, ông Lý, vợ ông ta và con trai của họ.

Lúc này ba người đều quấn khăn trắng trên đầu, trước ngực cũng cài một bông hoa giấy màu trắng. Nét mặt vô cùng bi thương, thậm chí khóc đến mức không đứng nổi, bám vào tay thân thích tới giúp đỡ, có người đã xụi lơ, khiến người ta nghĩ tới "đau lòng muốn chết".

Lúc các người chơi tiến vào, người trong nhà chính đều dò xét nhìn sang, chỉ có ba người nhà ông Lý, có lẽ là vì đau khổ quá độ, thậm chí còn không để ý tới những kẻ xa lạ này.

Ông Lý liếc họ một cái, hốc mắt đỏ hoe, lại nhanh chóng quay đi chỗ khác, nhẹ nhàng vỗ lưng cho người vợ đang khổ sở của mình, nói vài câu an ủi.

Nhưng cái liếc đó giúp Nguyên Dục Tuyết thấy rõ mặt ông Lý.

Cậu im lặng đứng tại chỗ.

Khuôn mặt người đàn ông này giống như đúc khuôn mặt đêm qua cậu quét hình được.

Chỉ là lúc này, trên mặt họ không còn là sự vô cảm, chết lặng, lạnh lùng tột độ, mà là dáng vẻ khổ sở đau đớn, thậm chí nước mắt còn đang lăn chưa kịp khô.

Nguyên Dục Tuyết lẳng lặng quan sát ba người đeo khăn trắng, đôi mắt đen nhánh.

Âu Phục tiến lên, gã liếc nhìn ngón tay đang duỗi ra của ông Lý, ngón trỏ và ngón giữa có một khúc màu vàng, chứng tỏ ông ta là người hút thuốc lá. Gã bèn rút từ trong túi áo âu phục của mình một điếu thuốc, đưa cho ông ta, vẻ mặt khá chân thành.

"Xin nén bi thương." Gã nói.

Mặc dù không rõ nhãn hiệu, nhưng từ chất liệu của điếu thuốc có thể thấy nó là hàng xịn. Ông Lý ngạc nhiên nhìn Âu Phục, từ chối đôi câu, Âu Phục lại tiếp tục giơ điếu thuốc về phía trước, cuối cùng không biết sao điếu thuốc lại kẹp trên ngón tay ông Lý.

"Đừng khách sáo." Âu Phục nói: "Tôi cũng là thấy cảnh sinh tình, nghĩ tới ba mẹ mình. Lúc còn trẻ không hiểu biết, về sau con muốn nuôi mà cha mẹ không đợi. Ông bà cũng đừng quá đau lòng, con gái hai người trên trời có linh thiêng, chắc chắn thấy cha mẹ..."

Ánh mắt gã nhanh chóng lướt qua khuôn mặt họ, cố ý dừng một chút. Khi gã nói câu này, nét mặt ba người không hề thay đổi, thậm chí cảm xúc trong mắt vẫn là sự đau đớn khôn nguôi và mất mát, rất hoàn hảo, bèn trôi chảy nói tiếp: "... Thấy mọi người tiều tụy như vậy cũng sẽ đau lòng."

"Ôi tôi biết chứ, nhưng cứ nghĩ tới con là lòng lại không khỏi đau đớn. Con gái tôi còn trẻ như vậy, hôm qua nó còn đòi uống canh cá, hôm nay đã..." Ông ta nói rồi lại nghẹn ngào, hốc mắt đỏ hoe, cầm tay áo nhăn nhúm lau nước mắt.

Giọng điệu Âu Phục mềm mỏng hơn, nhìn bọn họ, gã nhẹ nhàng an ủi: "Đúng thật là khó kìm lòng."

Ông Lý có vẻ không bài xích những người xa lạ này như dân làng, bắt đầu mở máy hát, trò chuyện rất chân thành với Âu Phục.

Ánh mắt Nguyên Dục Tuyết cuối cùng cũng rời khỏi ba người nhà ông Lý.

Cậu nhìn sang lối đi bên trái kết nối với sảnh chính, lúc này được che bởi một cái rèm vải cũ nát, ngăn cản những ánh mắt tìm tòi. Nhưng Nguyên Dục Tuyết biết ---

Đó là nơi đặt quan tài.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.