Vũ Khí Hình Người

Chương 235: Thôn Vàng Bạc (14) Số người không đúng.



Edit: Ry

Béo không quản họ quá chặt, nhưng miệng lại nghiêm, không đề cập tới thôn Bạc nửa lời. Tất cả những gì người chơi biết chỉ là một phương hướng mơ hồ, để tiện cho họ tránh.

Mà căn cứ vào dáng vẻ kiêng kị của người trong thôn, chỉ e lối sang thôn Bạc cũng có người trông giữ, chắc chắn sẽ không để người lạ như họ tiếp cận. Muốn đi vào là không thể, nhưng nếu tìm lối riêng thì, chưa biết chừng...

Có điều ý nghĩ này nhanh chóng biến mất.

Vì theo lời nhắc nhở của Béo trước đó, "hồ" cũng là khu vực nguy hiểm, muốn lặn xuống đây bơi sang thôn Bạc, có khi còn không an toàn bằng nửa đêm lẻn sang bên đó.

Nhóm người không mấy thoải mái nghĩ, lòng vòng quanh hồ một hồi rồi mới được thả cho tự do hành động như ý nguyện.

Mặt trời sắp lặn rồi.

Nồi lẩu trưa nay rất được hoan nghênh, nước lẩu vẫn còn nên dì nấu bếp dứt khoát mua một ít nguyên liệu nấu ăn mới, buổi tối lại ăn lẩu.

Môi Nguyên Dục Tuyết bị hơi lẩu hun cho đỏ tươi, thu hút mắt người.

Bữa tối kết thúc thì đêm đen cũng kéo tới.

Béo nhất quán đi ngủ sớm, kệ chuyện tiêu cơm, ăn xong cũng không cần đi dạo, nói với người chơi một tiếng rồi vui vẻ về phòng.

Đại khái là do sáng nay xảy ra sự kiện kia, Tiểu Tiêu vẫn bận tâm chuyện ảnh chụp, tâm trạng không yên nhìn Nguyên Dục Tuyết. Mấy lần cô không nhịn được định khuyên cậu ngủ chung phòng với mình, nhưng trước đó Nguyên Dục Tuyết đã từ chối nên lại âm thầm nuốt về.

Có điều càng tới đêm, sự lo lắng này càng khó che đậy.

Tiểu Tề lo nghĩ nhìn Nguyên Dục Tuyết, ánh mắt hoảng loạn, muốn nói lại thôi.

Thế là trước khi vào phòng, Nguyên Dục Tuyết phải nghiêng đầu nhìn Tiểu Tề đang bám theo sau mình một cái.

Cô vô thức đi theo cậu, sắp vào trong phòng rồi.

Ngón tay thon dài mát lạnh đè lên xoáy tóc của Tiểu Tề.

Tiểu Tề giật mình ngẩng lên, mới nhận ra vừa rồi mình làm gì, lúng túng vô cùng.

Nguyên Dục Tuyết không dùng nhiều sức, chỉ khẽ ấn một cái, thấy cô đã hoàn hồn thì chậm rãi thu tay về.

Hành lang có lắp bóng đèn, nhưng là kiểu bóng đèn dây tóc ánh vàng siêu cũ ngày xưa. Có thể là do ít được sử dụng, lại lâu rồi chưa thay bóng nên ánh sáng cứ nhập nhèm, không khác gì dùng nến. Nó không đủ sáng để chiếu rõ mặt người, khiến người ta trông "siêu xấu".

Nhưng khuôn mặt Nguyên Dục Tuyết dưới ánh sáng này lại như được dát một lớp hào quang mềm mại, trông rất đẹp, không còn sự lạnh lùng hờ hững mọi ngày.

Cậu nhìn Tiểu Tề, hơi nghiêng đầu, cánh môi đỏ thắm vì ăn lẩu mở rồi khép, im lặng nói một câu.

"Không cần lo cho tôi".

Một câu rất ngắn gọn, Tiểu Tề có thể đọc hiểu từ khẩu hình.

Cô lại càng thêm bối rối.

Tiểu Tề vội vàng cúi gằm mặt, bầu không khí tĩnh lặng khiến người ta lúng túng lan tràn một hồi.

Xoáy tóc lại truyền tới cảm giác mát lạnh rất nhỏ, như thể chưa từng biến mất. Tiểu Tề rùng mình, hốt hoảng ngẩng lên, đột nhiên nói: "Tôi không..."

Nhưng đối diện với khuôn mặt của Nguyên Dục Tuyết, nhìn vào trong đôi mắt đen thẳm bình tĩnh của đối phương, cô bỗng được trạng thái bình thản kì lạ đó vỗ về.

Mím môi, Tiểu Tề quyết định tin tưởng: "Nếu xảy ra chuyện, nhớ phá cửa sổ."

Đây là ám hiệu họ đã hẹn với nhau, tiếng thủy tinh vỡ sẽ dễ được mọi người phát hiện hơn.

Nguyên Dục Tuyết suy nghĩ một giây.

Tuy là cậu cảm thấy mình sẽ không gặp trường hợp nguy hiểm đến mức phải phá cửa sổ, nhưng vẫn chân thành gật đầu.

Dặn dò xong, như thể sợ mình ở đây lâu thêm sẽ hối hận, Tiểu Tề vội vàng quay đi, chạy lên lầu.

Có người khác đi ngang qua lầu hai, lẳng lặng liếc Nguyên Dục Tuyết một cái. Nhưng khi cậu nhìn sang, người kia đã lên tầng, chỉ kịp thấy một phần vạt áo tung bay.

Nguyên Dục Tuyết cũng về phòng, đóng cửa lại.

Cậu lấy điện thoại ra, bình tĩnh mở xem bức ảnh sáng nay.

--- So với biến hóa mà mắt thường khó có thể nhận ra lúc sáng, bây giờ bức ảnh thay đổi rõ rệt.

Đúng như Nguyên Dục Tuyết nói, khoảng cách giữa quan tài và ống kính đang âm thầm kéo lại gần.

Gương mặt kia cũng rõ rệt hơn.

Đôi mắt trợn trừng của con gái ông Lý dường như mở càng to, có thể thấy con ngươi đã xám xịt và tơ máu xanh đen lan tràn trên tròng trắng.

Nháy mắt có ảo giác như thật ra cô ấy vẫn chưa chết --- Thậm chí đang xuyên qua bức ảnh này nhìn chằm chằm người chụp mình.

Khí lạnh vô hình thoát ra từ bức ảnh.

Nhưng Nguyên Dục Tuyết lại chẳng có cảm giác gì.

Đầu ngón tay rơi trên màn hình, khẽ vuốt một chút, như thể muốn lau sạch hơn, cực kì nghiêm túc quan sát "đôi mắt" đang khóa chặt lấy mình.

Một lát sau cậu mới tắt điện thoại, tiện tay đặt bên giường.

Đã hơn 8 giờ tối.

Cảnh sắc ngoài cửa sổ hoàn toàn chìm trong bóng đêm đậm đặc. Chưa tới đêm khuya mà đã không nghe được bất cứ âm thanh gì, trong sự tĩnh lặng quỷ dị này, các người chơi giữ vững cảnh giác nhắm mắt. Lại một tối không ai say giấc.

Đúng 12 giờ đêm, tất cả ăn ý mở mắt ra, sau đó bắt đầu kiểm tra giao diện nhiệm vụ.

Theo quy tắc nhiệm vụ mà hệ thống đưa ra, 0 giờ hàng ngày sẽ cập nhật tiến độ khảo sát.

Mọi người cùng hưởng tiến độ khảo sát, chỉ khi thỏa mãn 100% mới có thể rời khỏi thôn Vàng Bạc, tương đương với hoàn thành nhiệm vụ.

Về phần lúc đó còn bao nhiêu người, chưa thể biết được.

Bị vĩnh viễn nhốt lại cái thôn này cũng có thể xảy ra.

Ngày đầu tiên bọn họ tới thôn, do thời gian quá ngắn, tiến độ là 0%.

Hôm nay lại xảy ra khá nhiều chuyện.

0 giờ vừa qua, thanh tiến độ lập tức nhúc nhích một chút, đổi thành ---

8%.

Con số này khiến vài người cau mày.

Quá ít.

Bọn họ phát hiện sự lạ thường của nhà ông Lý, tìm được nguồn gốc của Biễu Thi Văn, thậm chí Nguyên Dục Tuyết còn vì thế mà chọc phải phiền phức không lớn không nhỏ, nhưng đổi lại chỉ là 8% tiến độ.

Chứng tỏ thông tin họ chưa thăm dò được còn rất nhiều --- Về cơ bản có thể chốt là, tất cả hoàn toàn không biết gì về phó bản.

Cứ tiếp tục với tiến độ này, thật sự hơi nguy hiểm.

Dù sao cũng đã nửa đêm, dù có lo nghĩ thì họ cũng không làm được gì.

Giường chiếu vang lên tiếng cơ thể chuyển động, có người đệm tay dưới đầu, nhìn trần nhà đen ngòm, lặng lẽ thở dài.

... Hơn nữa còn một con quỷ trong nhóm chưa tìm được.

Vài người không mấy yên tâm nhắm mắt, tính toán việc cần làm ngày mai.

Vẫn là một đêm gió êm sóng lặng.

Ngày thứ ba, các người chơi đều dậy sớm.

Béo và dì giúp việc đã chuẩn bị xong bữa sáng hôm nay, hấp một lồng đầy bánh bao nhân thịt, cho mỗi người thêm một quả trứng gà với một cốc sữa bò.

Rất nhiều người chơi chưa từng được uống sữa mới vắt, chỉ đun sôi trừ độc, nên không động vào.

Nguyên Dục Tuyết vẫn uống ngon lành, trên môi có vết sữa đọng rất nhạt, cậu mím một cái là biến mất. Sau đó là gõ quả trứng gà mỗi người có một, kiên nhẫn bóc từng chút.

Tay Nguyên Dục Tuyết rất linh hoạt, giỏi mấy thao tác tỉ mẩn, có thể thấy được từ những lần cậu sửa chữa những hệ thống tinh vi kia.

Cái này không phải là năng khiếu, mà là khả năng trời ban.

Nhưng một đôi tay linh hoạt như vậy, động tới nấu nướng lại không phát huy được.

Ngay cả chuyện đơn giản như bóc vỏ trứng mà Nguyên Dục Tuyết cũng lột nham nhở. Hoặc là vỏ dính cả lòng trắng rơi xuống, hoặc là lòng trắng còn dính vụn. Tóm lại là một quả trứng, bóc vỏ xong, phần lòng trắng bóng loáng mềm mại giờ lồi lõm không nỡ nhìn.

Âu Phục ngồi đối diện Nguyên Dục Tuyết, ung dung lột một quả.

Gã biết làm chuyện này, lập tức tìm được đoạn "trống" ở trên đầu trứng, tách tách vài cái như gọt vỏ táo, từng miếng vỏ lành lặn rơi xuống.

Thực tế thì cũng chẳng phải chuyện gì đáng hãnh diện, nhưng không hiểu sao Âu Phục lại cứ phải nhìn Nguyên Dục Tuyết, bóc xong còn cố ý đặt trứng vào trong đĩa, sau đó nhìn cậu bằng ánh mắt rất là khó hiểu.

Thấy thiếu niên không nhìn mình, gã còn cố ý đổi tư thế.

Sau đó như thể mất kiên nhẫn, "chậc" một tiếng, chực thò tay lấy quả trứng cậu chiến đấu nãy giờ, rồi khựng lại.

Nguyên Dục Tuyết không để ý động tác nhỏ của Âu Phục, lúc này cậu đã khó khăn lột xong trứng, còn rất có quy luật tách ra làm mấy miếng, ăn từng chút từ lòng trắng tới lòng đỏ, rồi uống nốt sữa.

Cho đến khi bữa sáng kết thúc, Âu Phục cũng không nói gì.

Người chơi ăn sáng xong, Béo tới thu dọn bát đũa, gã mới gõ lên mặt bàn.

"Có chuyện rồi." Sắc mặt gã không mấy tốt đẹp, có phần mệt mỏi như thể buồn rầu cái gì, ngẩng lên: "Tay tôi đã xảy ra vấn đề."

"Tay trái, không nhấc lên được. Vẫn còn tri giác nhưng rất yếu, không thể cử động như bình thường." Nói đến đây, gã bỗng trở nên bình tĩnh hẳn.

Xem ra hôm nay tới lượt gã.

Tuy bình thường Âu Phục luôn rất khó gần, nhưng lúc này, mọi người vẫn không khỏi cho gã ánh mắt đồng tình.

Không biết có phải là ảo giác không, nhưng trừng phạt "đồng hóa" đang ngày một nghiêm trọng.

Nguyên Dục Tuyết mất giọng, trong hầu hết tình huống đều không bị ảnh hưởng.

A Đao mất thị lực, nhưng một mắt vẫn nhìn tốt.

Giờ đến lượt Âu Phục không thể dùng tay, như thế ở trong phó bản là suy yếu cực mạnh.

Bầu không khí như đông lại vài giây.

Họ không biết... Trừng phạt "đồng hóa" của người chơi kế tiếp sẽ là gì.

Nếu cơ thể mỗi người đều phải chịu khiếm khuyết, ở đây chỉ có tổng cộng 7 người. Sau khi ngày thứ 7 kết thúc, liệu có phải mỗi người sẽ chịu thêm một khiếm khuyết khác không?

Đến lúc đó, nhiệm vụ sẽ càng khó giải quyết, khả năng sinh tồn cũng sẽ chịu ảnh hưởng nặng nề.

Nhiệm vụ này, rõ ràng là càng để lâu sẽ càng khó.


Tiến độ khảo sát của họ mới được 8%.

Xem ra hôm nay, bằng mọi giá phải thu hoạch được nhiều tiến triển hơn ---

Vài phút thảo luận ngắn ngủi, họ phân công nhiệm vụ cho nhau.

Tiểu Tề một lần nữa tới nhà ông Lý, hàng xóm nhà ông ta, dân làng, phải mau chóng thành lập liên hệ, tốt nhất là hỏi ra thời gian con gái ông Lý được chôn cất... Đương nhiên không nhất định là chôn cất, nhưng ít nhất phải biết khi nào thì "được chôn cất".

Tiểu Tề tự xin đảm nhiệm. Thời gian debuff của thiên phú đã hết, kĩ năng bị động lại có hiệu lực, cô đương nhiên là lựa chọn tốt nhất để trò chuyện với thôn dân.

Còn Nguyên Dục Tuyết, vốn dĩ cậu định theo làm nhiệm vụ này. Nhưng do cậu bị con gái ông Lý đánh dấu, cẩn thận vẫn hơn. Để tránh Nguyên Dục Tuyết xảy ra sự cố ở nhà ông Lý, cả đám nhất trí bác bỏ, không cho đi.

A Đao, Tiểu Cao, Ghế Ngồi thì tìm đường vào thôn Âm.

Nếu có cơ hội, có khi họ sẽ còn phải sang bên đó xem tình trạng của thôn Bạc như thế nào. Rốt cuộc là thôn xóm cho người sống, hay là "thôn ma", cũng là một nhiệm vụ có tính nguy hiểm cực cao.

Âu Phục đang trong thời kì làm quen tình trạng một tay không thể cử động, nên nhiệm vụ của gã là giám sát động tĩnh của Béo, lúc quan trọng thì yểm trợ kéo dài thời gian, không để Béo phát hiện hành vi của những người khác.

Tuy là Âu Phục trông không được thiện cảm cho lắm, nhưng gã là người ăn nói điêu luyện, để gã làm nhiệm vụ này cũng ổn. Lại thêm nhiệm vụ không có tính nguy hiểm, nên chỉ cần mình gã ở lại là được, không sợ có chuyện xảy ra.

Còn lại Nguyên Dục Tuyết và Cửa Sổ, bọn họ chịu trách nhiệm thăm dò địa hình của thôn Vàng, và kiểm tra xem còn địa diểm quái lạ nào không. Nếu có thì cần phải ghi lại, chia sẻ tin tức với mọi người. Cố gắng thu thập nhiều thông tin địa hình một chút, với tin tức đặc biệt nào đó trong thôn. Lỡ bị quỷ quái đuổi giết trong bản đồ này, dù họ không có ưu thế trời sinh biết đường của NPC thì cũng không thể thua kém quá nhiều.

Ghi chép địa hình và thu thập thông tin vừa hay nằm trong chức năng của Nguyên Dục Tuyết, nên được giao cho nhiệm vụ này cậu cũng không phản đối.

Mọi người phân công xong, Âu Phục nhìn Nguyên Dục Tuyết định đứng dậy, nhiều lời nói thêm câu.

"Này... Cửa Sổ, với Nguyên Dục Tuyết." Gã bảo: "Mặc dù hai người đi thu thập thông tin, nhưng nhớ đấy, đừng tới quá gần hồ nước."

Gã khá là bận tâm tới hồ nước mà trước đó Béo nhắc tới.

"Ừ." Cả hai gật đầu.

Thôn Vàng Bạc thật sự quá nhỏ, Béo dẫn họ đi ngắm cảnh hai ngày là gần như đi hết những nơi có cảnh sắc trong cái thôn này rồi. Nên khi du khách đưa ra yêu cầu được tự do hành động để lưu giữ kỉ niệm, mặc dù rất không muốn, nhưng Béo cũng không từ chối.

Âu Phục không đi --- Vì đã được phân công.

Gã tiến tới cười ha hả với Béo, người chơi khác thì chia ra hành động.

Nguyên Dục Tuyết và Cửa Sổ dạo bước trong thôn, ghi lại vài địa hình đặc thù mình nhìn thấy, bao gồm những nơi dễ lẩn trốn. Không ai nói gì, Nguyên Dục Tuyết là không nói được, Cửa Sổ thì không biết xuất phát từ lí do gì cũng nhã nhặn vô cùng, không rên lấy một tiếng.

Bầu không khí cũng không tới nỗi xấu hổ, thậm chí còn có phần hài hòa.

Cửa Sổ tận hưởng làn gió tươi mát nơi thôn quê, cùng Nguyên Dục Tuyết chầm chậm đi qua vô số con đường, cảm thấy nhiệm vụ của họ thật quá dễ dàng. Y suýt quên mình đang ở trong phó bản cần cảnh giác mọi thời khắc, thậm chí còn có cảm giác rất lạ, nếu rời khỏi phó bản mà vẫn được nhàn nhã đi dạo cùng Nguyên Dục Tuyết như vậy thì thật tốt.

Cửa Sổ nhanh chóng lắc đầu, mình đang nghĩ cái dở hơi gì vậy. Đến khi lấy lại tinh thần, nhìn sang Nguyên Dục Tuyết, y lại thấy hơi xấu hổ.

Nguyên Dục Tuyết không mấy để ý cái nhìn của đồng đội, nghiêm túc cầm trang giấy, vẽ lại bản đồ con đường họ đã đi.

Mặc dù cậu từng vào mấy phó bản, nhưng cũng chưa từng được trải nghiệm hoàn cảnh nào giống như vậy. Nên dù là ao nước nhỏ, đồi núi trập trùng, mây mù tung bay, hay là những ruộng lúa san sát, cậu đều cảm thấy rất mới lạ.

Cậu ghi lại mọi sự vật mà mình nhìn thấy theo phương thức được huấn luyện.

Trên trang giấy, hình ảnh vô cùng phong phú, các người chơi không cần tới cũng hình dung ra được toàn bộ diện mạo của thôn Vàng từ những nét vẽ đơn giản kia.

Cửa Sổ đi theo Nguyên Dục Tuyết một hồi, thấy cậu đệm giấy lên lòng bàn tay, còn phải vẽ, rất bất tiện, bèn đề nghị: "Hay là cậu đưa điện thoại cho tôi, tôi mở ứng dụng vẽ tranh cho cậu? Thế sẽ tiện hơn là vẽ trên giấy."

Nguyên Dục Tuyết biết trình độ khoa học kỹ thuật của những phó bản mình từng tới đều không bằng thế giới gốc của mình, nên lúc có điện thoại cũng chỉ dùng những chức năng cơ bản của "hệ thống phương tiện thông tin cổ xưa". Thấy Cửa Sổ đề nghị như vậy cũng không bực bội gì, nhanh chóng lấy điện thoại ra đưa cho y, dùng khẩu hình nói:

"Làm phiền cậu".

Cửa Sổ ngại, Nguyên Dục Tuyết khách sáo quá rồi.

Y cầm điện thoại, cúi đầu không dám nhìn mặt cậu, ngoài miệng lại rất bình thản đáp: "Chuyện nhỏ ấy mà."

Tải phần mềm về rồi trả điện thoại cho Nguyên Dục Tuyết, đại khái là thấy cậu không mấy quen thuộc với đồ điện tử, còn nhỏ giọng giới thiệu cách dùng.

Nguyên Dục Tuyết ở phương diện này học rất nhanh, lập tức vẽ lại những gì đã vẽ trên giấy vào điện thoại.

Cửa Sổ không phải kiểu người hay tò mò, nhưng thấy cổ tay Nguyên Dục Tuyết chỉ khẽ động như cánh bướm vỗ, vẫn không khỏi hiếu kì nhìn sang. Sau đó y thấy bản đồ Nguyên Dục Tuyết vẽ tỉ mỉ tới nỗi líu lưỡi, không khỏi hít hà cảm thán trước tài năng thiên bẩm của cậu.

... Đồng thời hơi xấu hổ.

Y không dám lấy ra bản đồ mình vẽ.

Nhiệm vụ này chỉ cần mình Nguyên Dục Tuyết là có thể hoàn mỹ hoàn thành.

Cửa Sổ tiếp tục cúi gằm mặt.

... Có điều nhiệm vụ này là hai người làm chung, nên để ý nhau một chút.

Y lại bắt đầu nghĩ đủ thứ chuyện linh tinh.

Nguyên Dục Tuyết đang đi song song với y chợt dừng bước.

Sau khi vào thôn Vàng Bạc họ mới biết, thôn này tuy ở sâu trong núi hoang, nhưng lại có rất nhiều nơi có nước, phần lớn là những nhánh sông nối liền.

Đưa mắt nhìn lại, bên cạnh đồng ruộng có địa thế cao hơn hẳn là một hồ nước nhỏ. Con hồ này so với cái hồ nuôi cá mà Béo dẫn họ tới xem còn lớn hơn nhiều.

Trông cũng sâu hơn, không thấy được đáy.

Bên bờ có vài người phụ nữ trong thôn, bọn họ giẫm trên những mặt đá trơn bóng như thể ai cố ý mài, cầm quần áo trải ra, bắt đầu giặt giũ.

Mặt đá có nước làm trơn rất sạch sẽ, phủ quần áo lên không cần ván giặt cũng không sợ bẩn. Thỉnh thoảng cầm chày gỗ đập, lại giũ bộ đồ đã giặt bằng bột giặt, để dòng nước tự nhiên cọ rửa.

Nước hồ có màu xanh lam, trong vắt, nhưng vì hồ quá sâu nên hình ảnh chiết xạ lại có phần âm u như biển thẳm. Mặt nước êm đềm, không có một loài cá hay rong rêu nào. Dòng nước vẫn di chuyển, nhưng do không có thứ gì khuấy động, nhìn qua thì thật sự không thấy được là có dòng chảy.

Không biết vì lí do gì, lần đầu nhìn thấy nó, Cửa Sổ đã cảm thấy bất an kì lạ.

Mặt hồ này đúng là rất đẹp, nhưng y lại thấy nó --- Rất đáng ghét.

Cảm xúc chán ghét này xuất phát từ chính bản năng phòng ngự của con người.

Y nhớ tới lời cảnh cáo của Béo, cũng nhớ lời Âu Phục cố ý dặn trước khi đi.

Cửa Sổ cau mày, cố kiềm chế gợn sóng trong lòng, bình tĩnh nói với Nguyên Dục Tuyết: "Bọn mình tránh xa chỗ đó ra đi."

Nguyên Dục Tuyết lại xuyên qua đồng ruộng, nhìn hồ nước xanh lam đằng xa. Ánh mắt khóa chặt một chỗ có gợn nước, dường như bên dưới cất giấu thứ gì.

Nhưng ánh mắt cậu chỉ tập trung ở đó một giây, nghe Cửa Sổ nói vậy bèn quay đi, không có ý kiến gì gật đầu.

Chưa đi được mấy bước, bên tai vang lên một tiếng "tùm" rõ ràng và đục, giống như tiếng vật nặng rơi xuống, âm thanh tạo ra khi va chạm với mặt nước ---

Tiếng động này không chỉ có Nguyên Dục Tuyết, mà cả Cửa Sổ cũng nghe được.

Cửa Sổ theo bản năng quay sang, thấy bọt nước rõ rệt trên mặt hồ, sửng sốt, lập tức nghĩ tới: "Có người giặt đồ bị rơi xuống hồ à?"

Nhưng y nhìn lại, mấy người phụ nữ kia vẫn đang ngồi trên tảng đá, bình tĩnh quá thể tiếp tục công việc của mình, như thể không nhìn thấy sóng nước to tướng đằng kia.

"... Không đúng."

Cửa Sổ vô thức nói, túm lấy cánh tay Nguyên Dục Tuyết, sợ cậu chạy qua đó.

"Số người không đúng." Y nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.