Vũ Khí Hình Người

Chương 238: Thôn Vàng Bạc (17) Nhà ở thôn Bạc.



Edit: Ry

Xung quanh bỗng trở nên thật ồn ào, dường như là tiếng trái tim gấp rút nhảy lên, rồi vỡ tung, đau đến lạ thường. Y không kịp phản ứng, thậm chí quên phải che giấu vẻ hốt hoảng ---

"Đó, đó là cái gì?" Cửa Sổ khàn giọng hỏi.

Nguyên Dục Tuyết quay sang nhìn y, trong mắt là sự nghi hoặc.

"?"

Cái gì cơ?

Nước đọng trên tóc cậu đã chảy gần hết, Nguyên Dục Tuyết vẫn ướt đẫm, xúc cảm khi quần áo dính vào người làm cậu không muốn ở đây thêm nữa.

Huống hồ A Đao vẫn còn đang hôn mê, tuy là tạm thời thoát khỏi nguy hiểm nhưng vẫn cần được kiểm tra kĩ lưỡng mới có thể xác nhận hắn đã an toàn.

Nghĩ vậy, Nguyên Dục Tuyết đứng dậy, nhìn Cửa Sổ, đợi y trả lời.

Thấy Nguyên Dục Tuyết cũng không hiểu mình hỏi cái gì, sự nôn nóng kì lạ trong lòng Cửa Sổ lắng lại đôi phần.

Chắc là ảo giác, tư tưởng của y đúng là tồi tệ.

Ánh mắt y khó khăn rời khỏi làn da tái nhợt của đối phương, rời khỏi vết đỏ rõ mồn một kia.

Lúc nói câu này, giọng cũng khô khốc: "Vết... Thương trên người cậu."

Chủ đề được làm rõ, những lời tiếp theo trôi chảy hơn nhiều.

"Từ đâu ra vậy, vừa rồi cậu ở dưới hồ gặp chuyện gì à?"

Nguyên Dục Tuyết: "..."

Điện thoại của cậu gặp nước đã tắt nguồn, giấy mang theo cũng ướt đẫm, không tiện viết chữ. Nguyên Dục Tuyết không có cách nào giải thích kĩ càng những chuyện xảy ra dưới hồ, đành làm khẩu hình đơn giản.

"Gặp, quỷ nước".

Cửa Sổ đọc được, vẻ lo lắng trong mắt càng thêm đậm.

"Nhưng không sao".

Nguyên Dục Tuyết dùng khẩu hình nói tiếp.

Cửa Sổ vẫn còn nhìn chằm chằm vào dấu vết kì lạ trên người cậu, thế là Nguyên Dục Tuyết nhìn theo. Thấy những vết tích kia, cậu nghĩ ngợi, đưa ra một kết luận khiến người ta tin tưởng.

"Va phải".

Hai chữ này Cửa Sổ đọc được rất rõ.

Mặc dù vẫn không tin lắm, nhưng nét mặt y thả lỏng hơn: "Vậy à..."

Tuy là đáp án này vẫn khiến y lưỡng lự, cảm giác lí do cho dấu vết kì lạ kia... Rất không bình thường. Nhưng tình hình và trạng thái hiện tại không thích hợp để theo đuổi vấn đề này.

Thế nên có được đáp án tương đối yên tâm, Cửa Sổ lại cùng Nguyên Dục Tuyết leo lên bờ.

Lúc này cánh đàn bà ở trên bờ giặt đồ không quan tâm quần áo đã sạch hay chưa, vớt hết lên bỏ vào chậu gỗ, vội vàng bưng đi.

Chốc chốc họ lại quay đầu, ánh mắt nhìn hai người quả thực là quái dị... Không hẳn là địch ý, nhưng tính cảnh giác rất mạnh, thậm chí còn có phần nghi hoặc, thắc mắc tại sao họ rơi xuống nước mà vẫn có thể lên bờ.

Họ vội vàng vơ quần áo rồi chạy mất, tụm năm tụm ba xì xầm với nhau.

Cửa Sổ thấy vậy khá là bực. Y vẫn chưa quên lúc họ rơi xuống nước, tuy là không đến mức bắt đám người đó phụ một tay, nhưng không ai buồn đi kêu cứu giùm, thật sự là lòng người lạnh lẽo.

Nhiệm vụ dò đường không thể tiếp tục nữa.

Nguyên Dục Tuyết và Cửa Sổ đỡ A Đao vẫn còn đang hôn mê về lại nhà của Béo.

Trừ Âu Phục ra, những người khác đều đã trở lại.

Tiểu Tề chạy ra cửa lớn, có vẻ vội vàng, nét mặt khá nghiêm trọng. Cô thấy đám Nguyên Dục Tuyết thì đầu tiên là mừng rỡ, sau đó thở phào.

Nước trên người họ vẫn chưa khô, tất cả đều ướt sũng. Tiểu Tề không khỏi lo lắng: "Các cậu..."

Sau đó cô mới lại chú ý tới A Đao được họ nâng ở giữa, vẻ mặt có thể nói là khó tin.

"Tiểu Cao với Ghế Ngồi đã trở lại." Tiểu Tề giải thích: "Tiểu Cao bị thương nặng, trước ngực có vết thương rất sâu, tôi đã dùng đạo cụ chữa bệnh để cấp cứu cho cô ấy, giờ vẫn đang hôn mê. Tình trạng của Ghế Ngồi... Không đúng lắm."

"Cậu ấy được Tiểu Cao mang về, trông không giống bị thương, nhưng mà rất bất thường..." Tiểu Tề cố nghĩ từ để miêu tả: "Như kiểu mất hồn rồi ấy."

Ba người chơi chịu trách nhiệm đi thăm dò thôn Bạc, một người bị thương nặng, một người mất trí, một người không biết tung tích.

Tiểu Cao trở lại với vết thương chí mạng khiến Tiểu Tề bận trước bận sau, tốn rất nhiều đạo cụ mới miễn cưỡng giữ được tính mạng chị.

Cô lập tức thông báo cho những người khác. Âu Phục còn đỡ, gọi được ngay, gã biết còn rất bình tĩnh bảo sẽ trở lại sớm nhất còn thể, phải giải quyết Béo trước.

Về phần Nguyên Dục Tuyết và Cửa Sổ, hai người khiến cô rất lo lắng vì mãi không liên lạc được, cứ tưởng cả hai cũng gặp chuyện. Và đúng là họ xảy ra chuyện thật.

Điện thoại của cả hai đều sập nguồn vì nước vào, không biết có sửa được không.

Cũng may là Nguyên Dục Tuyết và Cửa Sổ đã trở lại, thậm chí còn mang về A Đao.

Trên người A Đao không có mùi máu, nhưng tình trạng hiện tại của hắn cũng không được tốt lắm, chỉ có thể đưa về phòng của Tiểu Tề trước, xem còn đạo cụ gì dùng được không.

Một lần nữa vào nhà, Tiểu Tề sợ bị Béo phát hiện còn cẩn thận khóa cửa lại.

Lúc quay người mới biết Tiểu Cao bị thương nặng nhất đã tỉnh.

Chị ngồi trên giường, vẫn còn rất yếu nên phải tựa vào đầu giường, tay ôm vị trí bị thương, cau mày, rồi lại mau chóng giãn ra, vẻ mặt nhẹ nhõm.

Nếu không phải Tiểu Tề tận mắt nhìn thấy vết thương trên người Tiểu Cao dữ tợn tới mức nào, cô còn tưởng đối phương chỉ bị trầy xước ngoài da.

"Cô..." Tiểu Tề tiến tới, cô và Tiểu Cao không mấy thân thiết, nhưng vẫn phải bày tỏ sự quan tâm nhất định: "Sao cô lại ngồi dậy? Coi chừng vết thương lại vỡ ra, nằm xuống trước đi."

Tiểu Cao nhìn cô một cái, hiếm hoi ôn hòa nói một câu cảm ơn rồi bảo: "Tôi không sao, vết thương nhỏ như vậy sẽ lành nhanh thôi."

Sau đó chị nhìn sang nhóm Nguyên Dục Tuyết ở bên cạnh, chủ yếu tập trung vào A Đao đang hôn mê được họ nâng ở giữa, có vẻ rất kinh ngạc, nhướng mày: "Tôi còn tưởng cậu ta không thoát được... Các cậu tìm thấy cậu ta ở đâu vậy?"

Nguyên Dục Tuyết không nói được nên Cửa Sổ là người trả lời: "Trong hồ."

"Nguyên Dục Tuyết cứu cậu ta từ dưới hồ lên."

"Xem ra cậu ta nhảy xuống hồ để trốn... Mạng lớn thật."

Tiểu Cao đứng dậy, nhường vị trí cho họ đặt A Đao lên: "Để cậu ta nghỉ ngơi đi, chắc tình trạng cũng chẳng khá hơn tôi là mấy."

Cửa Sổ quên cả việc phải thay quần áo, y cau mày, hỏi vấn đề mà trước đó Tiểu Tề cũng rất muốn hỏi ---

"Mấy người đã gặp chuyện gì vậy?"

Câu này khiến Tiểu Cao hoảng hốt. Dường như chị nhớ tới gì đó, chạm vào vết thương trên ngực.

Cơn đau như thể lồng ngực bị xé mở khiến chị tưởng rằng mình sẽ không thể sống sót trở về.

Tiểu Cao mau chóng thoát ra khỏi chấn động tinh thần đó. Âu Phục vẫn chưa trở lại, nhưng chị cũng không ngại nói thông tin mình tìm được cho các người chơi khác.

"Đường từ thôn Vàng sang thôn Bạc không có chướng ngại gì, đi rất dễ, chúng tôi cứ thế đi thẳng sang bên đó... Vào trong thôn Bạc."

Nguyên nhân khiến họ chật vật như vậy đúng là có liên quan tới thôn Bạc.

Tiểu Tề và Cửa Sổ không khỏi thở nhẹ hơn, tập trung nghe.

Nguyên Dục Tuyết cũng lẳng lặng đứng cạnh, đôi mắt đen nhánh chăm chú nhìn chị.

"Sau khi vào chúng tôi rất cẩn thận. Vì thật sự là quá thuận lợi, thuận lợi tới mức giống như đi vào bẫy vậy, nên chúng tôi định vòng về. Nhưng A Đao lại bảo không thăm dò thôn Bạc thì vĩnh viễn không đạt được 100% tiến độ khảo sát. Tóm lại bọn tôi bàn với nhau, do tạm thời chưa có nguy hiểm hay công kích gì, quyết định đi tiếp ---"

"Nhà cửa ở thôn Bạc thật ra cũng không khác mấy với thôn Vàng, chỉ là cũ nát hơn. Nhà nào cũng đóng chặt cửa, bọn tôi đi cả đường rất an toàn... Nói chung là lúc ấy thật sự rất bất thường, tôi cảm giác được sự cảnh giác của mình tụt tới tận đáy, như thể bị thứ gì che mắt vậy."

"Giờ nghĩ lại, đáng lẽ tôi phải thấy rất kì lạ mới đúng. Tại sao một thôn làng lại có thể yên tĩnh tới như vậy, đừng nói là người, một con chó cũng không thấy, cũng không nghe được tiếng côn trùng. Đáng lẽ không phát hiện ra ai thì bọn tôi càng phải cảnh giác. Nhưng lúc ấy cả ba lại chỉ thấy nơi này rất bình yên tĩnh lặng, thậm chí còn thấy... Rất tốt, muốn định cư ở đó."

Tiểu Cao tự giễu.

Mọi người im lặng theo, nghe Tiểu Cao kể, đương nhiên họ đều cảm thấy nơi đó rất bất thường. Nhưng nếu là họ tới đó, có khi cũng chẳng khá hơn ba người này.

"Nhưng bọn tôi cũng ý thức được cảm nhận như vậy rất không bình thường, nên muốn mau chóng rời khỏi thôn Bạc. Nhưng đúng lúc bọn tôi quyết định trở về, lại gặp một bà lão."

"Tôi nhớ Béo từng nói bên thôn Bạc toàn người già nên rất bài xích người lạ. Nhưng khi gặp bà ta, bọn tôi đều không nghĩ tới một bà lão 'bài ngoại' lại nhiệt tình như vậy, thậm chí còn mời chúng tôi về nhà uống trà, kể cho chúng tôi nghe lịch sử của thôn Vàng Bạc; là chuyện kì quái cỡ nào. A Đao theo bà ta vào nhà, bọn tôi cũng không phản kháng gì đi theo. Đến lúc vào trong, nghe bà ta kể về lai lịch của thôn... Tôi nhớ bà ta nói rất nhiều, nhưng giờ lại không thể nhớ nội dung cụ thể. Lúc bọn tôi định ra về, bà ta còn rót trà nóng và nhang cho bọn tôi ăn."

Trà nóng nghe còn hợp lý, nhưng... Nhang?

Sắc mặt người chơi trở nên kì quái.

"Là loại nhang dùng để thắp hương cho người chết ấy."

Tiểu Cao bất thình lình nói, xác nhận suy nghĩ của họ.

"Thật sự là rất lạ, cũng rất là ngớ ngẩn, người sống làm sao ăn được nhang? Nhưng lúc đó bọn tôi lại rất cảm kích, thậm chí là bò ra bàn hít lấy hít để đống khói trắng bốc lên. Sau đó..." Tiểu Cao nói: "A Đao là người tỉnh dậy trước, cầm đao hất đổ nến và nhang."

"Lúc đó bọn tôi mới phát hiện mấy ly trà nóng đó là dầu nóng, miệng đã bị bỏng, dạ dày toàn là dầu. Còn nhang, là xương cốt đang cháy --- Không biết là xương gì, tốt nhất là xương thú." Tiểu Cao tự châm chọc.

"Chắc mấy người cũng đoán được rồi. Chỗ bọn tôi tiến vào không phải căn nhà nào hết, mà là một không gian cực kì thấp bé bằng đá. Bọn tôi chạy đi, chui ra ngoài mới biết chỗ đó là một... Ngôi mộ."

Giờ nói về những chuyện này, Tiểu Cao đã rất bình tĩnh.

Nhưng có thể tưởng tượng được khi phát hiện mình đang ở trong mộ, họ khó giữ bình tĩnh tới mức nào.

Tiểu Cao khẽ thở dài, bất đắc dĩ kể tiếp: "Bà ta còn theo ra ngoài 'níu kéo'. Ngoài bà ta ra, bọn tôi còn gặp được những người già khác ở thôn đó, và biết rồi đấy..."

"Thôn Bạc không có người." Chị nói.

Chị ngẩng đầu, vẻ mặt bỗng trở nên lạnh lùng, toát ra sát khí khiến người ta rùng mình: "Hay nói đúng hơn là không có người sống."

"Tất cả những căn nhà mà bọn tôi nhìn thấy đều là những ngôi mộ, mà 'người già' chạy ra đuổi theo đều là những con quỷ. Số lượng quá nhiều, nếu giằng co trực diện thì cả ba khó mà thoát được."

"Tôi bị thương vào lúc đó. Tôi còn tưởng là nó sẽ móc toàn bộ nội tạng của tôi ra cơ. Còn Ghế Ngồi, lúc ấy quá hỗn loạn, tôi chỉ nhớ có con quỷ cắn cậu ta một cái, không thấy vết thương, nhưng cậu ta biến thành như hiện giờ... Khi tôi tưởng phải liều chết tới cùng, A Đao dụ bầy quỷ kia đi, nên tôi dẫn theo Ghế Ngồi bỏ trốn. Vượt qua đoạn giao giữa thôn Vàng và thôn Bạc là bầy quỷ cũng không đuổi theo nữa. Nhưng A Đao..."

Chị nhìn về phía A Đao, lẩm bẩm: "Tôi còn tưởng cậu ta chắc chắn sẽ chết."

Dù sao với tình hình lúc đó, có nhiều quỷ quái đuổi giết như vậy, dù có là người chơi cao cấp, có thiên phú siêu mạnh thì cũng khó mà toàn thân trở ra.

Mặc dù cách nói của Tiểu Cao hơi khó nghe, nhưng lại là sự thật.

Có điều thái độ của chị hơi lạ.

Theo lý mà nói, A Đao giúp họ dẫn bầy quỷ đi, đáng lẽ Tiểu Cao phải biết ơn hắn giống như biết ơn Tiểu Tề mới đúng. Nhưng nghe giọng điệu thì có vẻ không ổn lắm.

Những người khác đều ý thức được cục diện hiện tại có khi còn hóc búa hơn mình nghĩ.

Mà Nguyên Dục Tuyết nghe một hồi, cũng có vấn đề muốn hỏi.

Điện thoại đã sập nguồn, giấy bút cũng ướt, cậu chỉ có thể dùng khẩu hình:

"Tại sao cậu ta dụ được bầy quỷ đi"?

Không phải "tại sao dụ bầy quỷ", mà là "tại sao dụ được bầy quỷ".

Nếu số lượng quỷ quái đông như vậy, bọn chúng hoàn toàn có thể hốt trọn ba người.

Tiểu Cao im lặng, chị khá ngạc nhiên là Nguyên Dục Tuyết lại chú ý ngay tới chi tiết này. Chị cau mày, nét mặt trở nên sắc bén.

"Cái này thì phải đề cập tới tại sao bầy quỷ đó lại đuổi giết bọn tôi." Tiểu Cao nói: "Mặc dù tôi muốn đợi cậu ta tỉnh lại để cậu ta tự giải thích. Nhưng cậu hỏi rồi thì tôi nói luôn."

"Là vì trước khi chạy trốn, cậu ta lấy một thứ từ trong mộ, nên bầy quỷ đó mới liều mạng đuổi theo bọn tôi."

Tiểu Cao nói xong thì không mở miệng nữa.

Trong lòng chị có suy đoán mơ hồ, chỉ là không phù hợp để đưa ra lúc này, nên để đó thôi cho người khác tự suy diễn.

... Chẳng lẽ A Đao cũng dính bẫy của quỷ?

Là hắn kiên quyết đòi đi tiếp, cũng là người đầu tiên vào trong mộ. Trong khi hai người kia bị quỷ quái mê hoặc uống dầu nóng, hít khói xương, hắn lại có thể lấy được đồ trong tay quỷ, rất khó để người ta không nghi ngờ... Có phải là hắn đã biết từ trước rồi không.

Cũng không phải là người chơi không được mưu toan lợi ích cho bản thân, nhưng A Đao làm những chuyện này không khỏi khiến thân phận của hắn bị hoài nghi. Thậm chí hắn còn thành công trốn được khỏi bầy quỷ điên cuồng.

Tuy là hắn được Nguyên Dục Tuyết cứu, nhưng vẫn là trốn ra được.

Phải biết họ vẫn chưa tìm ra "gián điệp" hiện giờ là ai, trong lúc chấp hành nhiệm vụ, tuy mỗi người đều bình an vô sự, nhưng ai nấy đều lo lắng về "con gián" này.

Phó bản sẽ không sắp xếp nhiệm vụ vô nghĩa, "nó" chắc chắn cũng có mục tiêu cần hoàn thành.

Có khi "nó" chưa chắc đã là quỷ.

"Tôi chỉ biết vậy thôi." Tiểu Cao nói: "Còn gì khác thì các cậu đợi A Đao tỉnh lại hỏi cậu ta đi."

Cả đám im lặng.

Tiểu Cao quay sang nói chuyện với Tiểu Tề. Trước đó Tiểu Tề dùng bao nhiêu đạo cụ chữa trị cho chị, quy hết ra một cái giá, chị sẽ dùng đạo cụ khác hoặc là điểm tích lũy để trả.

Xử lý xong mọi việc, Tiểu Cao mới mời họ mang thương binh ra ngoài. Chị phải thay đồ, một lần nữa xử lý vết thương trên người. Tuy nói là nhận thức giới tính của mọi người trong phó bản rất mờ nhạt, nhưng khi có điều kiện thì vẫn nên để ý một chút.

Giờ Cửa Sổ mới nhớ, vừa về tới biệt thự họ đã vào đây nghe Tiểu Cao kể chuyện, quần áo ướt dầm dề trên người cũng chưa kịp thay.

Trước đó không có cảm giác là vì tập trung thu thập thông tin. Giờ nhận ra thì cảm thấy không khí quét tới làm nước bốc hơi, đồng thời mang đi nhiệt lượng, lạnh tận xương.

Y còn đỡ, không biết Nguyên Dục Tuyết có chịu nổi không.

Cửa Sổ theo bản năng quay lại nhìn, thấy khuôn mặt trắng sáng của Nguyên Dục Tuyết.

Nghe xong chuyện của Tiểu Cao cũng mất một thời gian dài, sắc mặt cậu có vẻ càng trắng bệch. Khi cậu chớp mắt, dường như thấy được cả nước còn đọng trên bờ mi, khiến Cửa Sổ bị lo, thúc giục Nguyên Dục Tuyết đi tắm nước nóng ---

"Mau đi đi." Y bất đắc dĩ nói: "Cậu ngâm trong hồ còn lâu hơn tôi, mau lau khô người, đừng để bị ốm, tôi để ý họ là được, lát nữa tôi sẽ thay quần áo cho A Đao."

Nhường nhau như vậy cũng có lí do. Tuy căn nhà này không chỉ có một phòng tắm, mỗi tầng đều có nhà tắm riêng, nhưng mà bình nước nóng lại không đủ nhiệt để cung ứng cho tất cả. Thường chỉ một phòng có thể tắm rửa, nếu đồng thời mở nước ở hai phòng thì sẽ có một bên lúc lạnh lúc nóng, hoặc là lạnh hoàn toàn.

Cái này bình thường cũng không sao, nhưng Nguyên Dục Tuyết mặc bộ đồ ướt đó quá lâu rồi, cần phải tắm nước nóng làm ấm người, Cửa Sổ mới không ngừng giục cậu.

Nguyên Dục Tuyết nhìn y, dùng khẩu hình trả lời.

"Tôi sẽ không ốm".

Nguyên Dục Tuyết nói rất nghiêm túc, Cửa Sổ bất đắc dĩ cười, còn tưởng là cậu đang khẳng định thể chất người chơi rất cường tráng, sẽ không ốm. Thế là cười một hồi lại xụ mặt bảo: "Đúng là không dễ ốm, nhưng lỡ ốm cái là ốm liệt giường luôn, như thế ở trong phó bản sẽ rất phiền."

"Mau tắm đi." Từng câu đều là thật lòng: "Chờ cậu tắm xong tôi sẽ tắm."

Nguyên Dục Tuyết chưa biết đức tính khiêm nhường và săn sóc tốt đẹp của con người, thấy Cửa Sổ nói vậy cũng không phản bác thêm, rất nghe lời đi tắm trước, chuẩn bị đổi bộ quần áo dinh dính trên người sang đồ khô.

Bật công tắc nước nóng, Nguyên Dục Tuyết không đợi nước nóng hẳn, vẫn còn lạnh, đã đứng dưới vòi sen.

Cậu không nhạy cảm với nhiệt độ.

Nhưng nước hôm nay lại nóng lên rất nhanh.

Dòng nước nóng hổi cọ rửa cơ thể Nguyên Dục Tuyết, rửa đi chút nước hồ trên người, để chúng trượt xuống sàn gạch men.

Gian phòng tắm rất nhỏ, có lẽ là vì hiếm khi được sử dụng nên cũng không có cửa sổ thông gió, không thể tắm quá lâu để tránh bị hơi nóng làm khó thở.

Nước nóng mới xả có một lúc, trong phòng đã bắt đầu trôi nổi hơi nước trắng, che đi tầm mắt.

Trong phòng tắm có để sẵn một ít vật dụng cần dùng như là xà phòng, sữa tắm, dầu gội các thứ. Mặc dù khung máy của Nguyên Dục Tuyết có chức năng tự làm sạch, không cần mấy đồ tẩy rửa này, nhưng cậu vẫn phỏng theo quá trình vệ sinh của con người, bắt chước đâu ra đấy, đổ ra, xoa bọt, sau đó rửa trôi.

Khi sương trắng càng thêm đậm đặc, trực giác nhạy bén khiến Nguyên Dục Tuyết khựng lại, rủ mắt nhìn nước đọng trên sàn gạch.

Hơi nước chưa tan, luồng nhiệt mờ mịt dạo bước quanh phòng tắm. Dòng nước chưa ngừng, giọt nước trong suốt thuận theo cơ thể tuyết trắng mượt mà, lăn xuống bắp chân thon dài mỹ lệ. Nhiệt độ khiến bàn chân tới mắt cá đều ửng lên một màu hồng non mềm.

...

[Tác giả có lời muốn nói]

Tuyết: Sau đó sẽ có ma xuất hiện à?

Phế Tật: ?? Con có thể tưởng tượng cái gì tốt đẹp hơn được không


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.