Edit: Ry
Chỉ cần là người có sức quan sát nhạy bén một chút đều phát hiện được sự bất thường ấy.
Các người chơi lặng lẽ náu mình, nhìn tám người khênh quan tài, mà những người còn lại cũng xếp hàng lần lượt ra khỏi nhà ông Lý.
Họ đều đổi quần áo, khoác thêm bộ đồ tang màu trắng, đầu và tay đều quấn vải trắng. Mà trong tay họ đều cầm một ít nhạc cụ thường gặp của đội đưa tang như kèn, tiêu, huân, chập cheng.
Thôn làng trong đêm cũng tĩnh lặng như bao ngày, không có một tiếng động.
Các người chơi cũng hiểu, mấy nhạc cụ này mà chơi thì đương nhiên sẽ vang vọng chân trời, e là đánh thức cả cái làng này luôn.
Có khi đêm nay họ không lẻn ra cũng nghe được tiếng nhạc buồn.
Nhưng người chơi chăm chú theo dõi, phát hiện nhóm người này tuy kề miệng vào nhạc cụ, tay cũng bắt đầu chơi, thực tế thì mọi động tác có thể gây tiếng động lại như đập vào bông.
Họ không nghe được bất cứ âm thanh nào liên quan tới âm nhạc.
Nhưng biểu hiện của những người này như thể đang rất ra sức chơi, có người môi kề vào sáo, miệng phồng lên, má không ngừng chuyển động, thậm chí yết hầu cũng dịch chuyển, mặt đỏ bừng bừng. Nếu đây chỉ là diễn thì đám người chưa từng được huấn luyện làm diễn viên này cũng diễn quá chân thực rồi.
Bốn người còn tưởng là mình bị điếc.
Họ nhìn nhau, đều thấy vẻ khó hiểu của đồng đội, đành quy cho việc thôn dân thật sự đang chơi nhạc, chỉ là tiếng nhạc đó... Có lẽ là họ không thể nghe được.
Một hàng người, đi đầu là nhóm khênh quan tài mở đường, những người khác thì chơi nhạc theo sau, rồng rắn trải dài.
Có vài người trong nhóm người này không cầm nhạc cụ, như không có việc gì theo bên cạnh.
Nhưng người chơi ở đằng sau nhanh chóng nhận ra, chính những người tay không đó sẽ phụ trách thay ca cho mấy người khênh quan kia. Mười mấy người rất chịu khó, quan tài đung đưa, hơi hạ xuống một chút rồi lại nhấc lên... Thường thì quan tài đã được nhấc lên thì không được đặt xuống, vì đặt xuống là điềm xấu. Nhưng sau đủ loại dị thường đêm nay, cái kiêng kị này trở nên vô nghĩa.
Có điều điểm này cũng chứng tỏ quan tài rất nặng.
Nặng đến mức 8 người đàn ông trưởng thành khênh cũng kiệt sức.
Gần như mỗi người đều có vai trò của mình, thành ra nhàn nhã nhất lại thành ba người nhà ông Lý.
Trên mặt họ cũng không có vẻ bi thương, chỉ nhìn thẳng về phía trước.
Là người thân của chủ nhân quan tài, bọn họ chỉ đi bên cạnh, từng bước từng bước đi thẳng về phía trước, tiến vào bóng đêm đậm đặc.
Gần quá.
Chưa thể đuổi theo được.
Các người chơi càng thêm cảnh giác, cho tới khi đội ngũ đưa tang kì lạ "chơi" nhạc cụ thong thả đi xa, người cuối hàng biến mất trong bóng đêm, sợ trễ thêm một chút sẽ mất dấu, Tiểu Cao mới hơi nhổm dậy, tiến lên trước một bước.
Không bị phát hiện.
Tiếng hít thở của bốn người cũng trở nên khẽ khàng.
Lúc này họ mới biết, sợ mất dấu đúng là lo thừa --- Không mất dấu nổi. Vì trên mặt đất còn in rõ từng dấu chân ẩm ướt của nhóm người khênh quan tài.
Chúng in quá rõ, rõ tới từng đường vân, thậm chí vài người chơi già dặn kinh nghiệm có kĩ năng điều tra sẽ phân tích được số lượng, tuổi tác chiều cao của nhóm người kia từ những dấu chân này.
Nguyên Dục Tuyết cũng nhìn xuống, hàng mi khẽ rung.
Mà dưới cái nhìn chăm chú của cậu, Âu Phục đột nhiên ngồi xổm xuống.
Gã là người kiểu cách, có mấy cái tật xấu như là thích sạch sẽ.
Nhưng trong quá trình làm nhiệm vụ thì không rảnh để so đo mấy thứ này, bây giờ lại càng không để ý, nhẹ nhàng chạm vào những dấu chân nọ.
Sau đó Âu Phục cau mày.
Gã tùy ý miết tay lên đống bùn đất, đúng lúc thấy Nguyên Dục Tuyết nhìn mình, hơi ngẩn ra, sau đó dùng khẩu hình nói cho cậu biết ---
"Dấu chân ướt". Gã nói.
Mặc dù gần thôn có hồ nước, nhưng nhà ông Lý ở giữa thôn, xung quanh không có ao hồ gì.
Mà mấy hôm nay trời lại không mưa, nơi này cũng không phải phương Nam, dấu chân ẩm ướt như vậy thật ra rất hiếm.
Nói một cách đơn giản thì nhóm dân làng đó như mới từ dưới sông lên, người ngợm ướt đẫm, giày cũng ướt, mới có thể để lại dấu vết đầy nước như vậy.
Nhưng vừa rồi rõ ràng tất cả đều thấy nhóm thôn dân kia ai nấy đều khô ráo.
Mà khi Âu Phục chạm vào, gã không chỉ cảm nhận được sự ẩm ướt, mà còn ngửi được một mùi rất tanh từ tay mình.
Ngay cả hai người Nguyên Dục Tuyết và Cửa Sổ ngâm mình dưới hồ nửa ngày, lội lên bờ cũng không tanh đến thế.
Mùi đậm như vậy chỉ có ngư dân ra biển đánh cá lâu năm, hoặc là những người bán cá mưu sinh mỗi ngày mới có.
Hiển nhiên là đám thôn dân đó quá bất thường.
Âu Phục đè nén cảm giác kì lạ trong lòng.
Dù biết mấy người đó không bình thường, nhưng thực tế thì họ vẫn phải bám theo.
Để tránh bị phát hiện, người chơi rất cẩn thận.
Họ cách đội đưa tang kia một khoảng xa, đến mức mà khi những dấu chân âm thầm chỉ đường đột nhiên biến mất, họ mới luống cuống.
Những dấu chân do mấy người khênh quan tài để lại như thể đột nhiên bốc hơi khỏi nhân gian.
Nguyên Dục Tuyết lại rất bình tĩnh.
Cậu ra hiệu cho những người khác, bản thân đi lên trước.
... Từ trong không khí, Nguyên Dục Tuyết bắt được một mùi tanh tanh kì lạ như mùi nước hồ.
Đoạn đường sau đó không dễ đi lắm.
Dốc đứng, vũng bùn, rồi vô số cỏ dại bỗng um tùm mọc lên.
Cỏ dại quá nhiều, những sinh vật không phân rõ chủng loại này kiên cường vươn cao bằng chiều cao một người bình thường, tuy là cũng tiện cho họ ẩn nấp, nhưng quá chắn tầm nhìn.
Mà điều khiến người chơi bất an nhất là, mặc dù họ không đến mức như Nguyên Dục Tuyết hay Tiểu Tề - những người vì nhiệm vụ mà bôn ba khắp cả thôn làng, nhưng vẫn nắm được địa hình đại khái.
Có điều con đường này lại mang tới cảm giác rất xa lạ, họ chưa từng thấy nó trong địa hình của thôn Vàng Bạc.
Chưa kể cảm nhận phương hướng của người chơi đều khá tốt, dù chỉ đang đi theo Nguyên Dục Tuyết, ba người đều mơ hồ nhận thấy mình đang đi về phía thôn Bạc ---
Những người đưa tang đó đang đi sang thôn Bạc à?
Tâm trạng người chơi trở nên nặng nề.
Suy đoán này có khả năng rất cao.
Tuy đã chuẩn bị cho việc quyết chiến ở thôn Bạc, nhưng đêm hôm khuya khoắt xâm nhập vào nơi đó, hai trạng thái nguy hiểm kết hợp lại vẫn khiến người ta phải lo nghĩ.
Âu Phục ngẩng lên, nhìn khuôn mặt thản nhiên của Nguyên Dục Tuyết dưới ánh trăng lờ mờ, bỗng bình tĩnh trở lại.
Gã hơi mất tập trung, Nguyên Dục Tuyết vượt hẳn lên trước, gã chỉ còn thấy được phần lưng gầy và đường nét xinh đẹp của xương bướm.
Thật kiên định.
Âu Phục thầm "chậc" một tiếng, không khỏi cảm thán trong lòng.
Dường như cậu ấy chưa từng nghĩ tới phía trước sẽ là Địa Ngục như thế nào... Hay dù có là Địa Ngục cũng sẽ không khiến cậu ngập ngừng.
Suy đoán về thôn Bạc cũng không kéo dài được bao lâu, vì Nguyên Dục Tuyết đi trước dẫn đường bỗng đứng lại.
Bọn họ trốn trong đống cỏ dại cao quá cả đầu người, nhìn về phía trước, cách một đoạn chính là những thôn dân mặc áo quan đang khênh quan tài, đi tới một khúc sông.
Nếu nói là sông thì cũng hơi miễn cưỡng, nó to đến mức giống một mặt hồ, nhưng vẫn thấy được bờ bên kia.
Tiểu Cao dùng khẩu hình hỏi họ: "Trong thôn Vàng Bạc có chỗ nào giống như vậy à?".
"Có".
Nguyên Dục Tuyết nhìn thấy, lặng lẽ dùng khẩu hình đáp: "Là con sông... Thông với thôn Bạc."
Cứ tới đêm là thôn Vàng Bạc lại đen kịt không thấy được gì.
Nhưng thật bất ngờ là hôm nay, cũng có thể là do họ đã ra khỏi đoạn thôn làng có những công trình kiến trúc che khuất, thế nên ánh trăng sáng vô cùng.
Lúc này vầng trăng treo trên cao, tỏa ánh sáng bàng bạc như tơ lụa phủ xuống trần gian, khiến những hình ảnh trước mắt cũng sáng lên.
Không cần đạo cụ nhìn đêm, các người chơi dùng mắt thường cũng quan sát được cảnh sắc trước mặt.
Khúc sông ban ngày có vẻ chảy xiết, dưới ánh trăng lại toát lên vẻ tĩnh lặng êm ả.
Dòng nước trong veo chầm chậm va vào tảng đá, rất chậm, cứ thế luồn qua, như đôi tay mềm nhẹ nhàng vuốt ve.
Nếu bỏ qua việc họ đang trong phó bản ma quái, đồng thời bỏ qua nhóm thôn dân kì quái mặc áo tang đang khênh quan tài bên bờ sông, thì cảnh tượng lúc này quả thật rất đẹp.
Ánh trăng sáng tỏ, dòng nước tụ lại cọ rửa châu ngọc, cảnh đẹp bình yên này khiến những kẻ ngang ngược nhất cũng phải hướng tới.
Nhưng kết hợp với cái nhóm người mặc đồ trắng kia thì chỉ khiến nó trở nên ma quái.
Những thôn dân trước giờ chỉ biết củi gạo mắm muối, lúc này lại như sinh ra một trái tim biết trân trọng cái đẹp, mê mẩn trước cảnh sắc nên thơ này.
Mấy người cường tráng nhẹ nhàng đặt xuống đòn gánh khiêng quan tài, nhìn chằm chằm vào dòng sông trước mắt.
Ông Lý thì đã đi lên trước, sau đó quỳ xuống, vô cùng thành kính.
Tay ông ta chống lên mặt bùn ẩm ướt, dập đầu hai lần, cứ thế nằm rạp ra bò tới trước, thò tay vào dòng nước lạnh buốt, vốc lên một vốc nước trong veo.
Nước tụ lại trong đôi bàn tay nhăn nheo già nua, từng giọt chảy xuống qua kẽ tay.
Ông ta bỗng lên tiếng, phá vỡ khung cảnh kì dị này, đánh thức các người chơi, khiến họ không khỏi dời mắt khỏi dòng nước đang di chuyển, nhìn ông ta.
Ông Lý mở miệng là chuyện tốt, chí ít có thể cung cấp thêm tin tức cho họ.
Chỉ là những gì ông ta nói lúc này, họ đều không hiểu.
Giọng quê đặc sệt, còn dùng từ địa phương, khẩu âm rất nặng, là ngôn ngữ chỉ dùng ở một ít thôn làng phương Nam, gần như không có gì giống với tiếng phổ thông.
Dù các người chơi nghe được ông Lý nói, thì cũng phải căn cứ động tác như là cầu nguyện cùng với ánh mắt cuồng nhiệt nhìn dòng nước của ông ta, mới mơ hồ đoán được nội dung câu nói. Có khi đây là một manh mối rất quan trọng, nhưng họ không nắm được nó, không hiểu được ý nghĩa chính xác của những câu nói như tiếng dân tộc thiểu số ở các quốc gia xa lạ.
... Ai mà ngờ được vào phó bản còn gặp phải kiểu chướng ngại ngôn ngữ như này. Thường thì bọn họ sẽ được hệ thống tự động phiên dịch ngôn ngữ trong phó bản, xuất hiện loại vấn đề này chỉ có thể khẳng định là nó cố ý.
Nguyên Dục Tuyết cũng không hiểu.
Nhưng cậu tra xét cơ sở dữ liệu, đối chiếu với ghi chép về một ít tiếng địa phương ở những vùng hoang vu, tìm được một vài điểm chung, kết hợp với chút "khẩu âm" mà dân làng để lộ khi nói chuyện, bắt đầu tiến hành "giải mã".
So với ba người kia, Nguyên Dục Tuyết có thể hiểu được một chút, những cũng không quá chính xác.
Từ lời "cầu nguyện" của ông Lý, cậu dịch ra vài chữ như.
"... Dâng... Hiến... Thần... Mệnh... Thần..."