Vũ Khí Hình Người

Chương 248: Thôn Vàng Bạc (27)



Edit: Ry

Khi đại não bị dục vọng đáng sợ chiếm lĩnh, các thôn dân bỗng đứng dậy, đi về phía chiếc quan tài có dị biến kia.

Nắp quan tài đã bung ra, kẽ hở lớn tới mức họ có thể dễ dàng thò tay vào bên trong chiếc quan tài gỗ.

Cảnh tượng thật đáng sợ.

Tay họ thò vào trong quan khuấy lên, như thể bên trong không phải là thi thể, không phải quái vật, mà chỉ là một đống nước đen đặc sệt.

Tay họ chìm xuống một đoạn, vẻ mặt là thèm thuồng nhỏ dãi kì dị, cuối cùng cũng tóm được thứ gì, cổ tay nổi gân xanh, ăn ý túm thứ kia ra.

Thứ quỷ vật trước đó không ngừng đập đá nắp quan tài, lúc này lại bình thường tới kì lạ.

Đó chỉ là một thi thể.

... Đương nhiên cũng chỉ có thể là một thi thể.

Cơ thể gầy gò ấy bị bao trùm bởi vải trắng, cứ thế bị lôi ra khỏi quan tài.

Trong đêm tối, người uổng mạng thoát được giam cầm.

Quan tài trước đó bị đóng kín lập tức tỏa ra một mùi hôi thối nồng nặc.

Cái xác đã hoàn toàn xơ cứng, vải trắng quấn chặt quanh người cô, che đi khuôn mặt. Một phần vải hơi lõm xuống, phác họa ngũ quan gầy gò quái dị.

Khi cô được mang ra, vải trắng đung đưa, phần vải bên dưới bị gió thổi vén lên một đoạn, lộ ra cổ chân với nước da xanh trắng, cùng với những đốm màu đen đã nát nữa... Là thi đốm.

Thời tiết gần đây không tới mức nóng, nhưng tốc độ phân hủy của cái xác này có vẻ quá nhanh.

Tấm vải trắng đã che kín thi thể, không thấy được những dấu vết kì lạ trên người cô gái. Cô nằm yên không nhúc nhích, cứ thế bị dân làng lôi ra khỏi quan. Thi thể đã bắt đầu bốc mùi hư thối bị từng đôi tay chầm chậm kéo tới bờ sông.

Tiếng nước dường như dữ dội hơn.

Những cái đuôi cá vỗ lên mặt sông, nước bắn tung tóe tới chân dân làng, khiến nét mặt họ càng thêm thành kính, và cuồng nhiệt tới kì dị.

Họ giơ thi thể lên cao, sau đó ăn ý tập thể hơi ngả ra sau để mượn lực, rồi hung hăng ném cái xác bị vải trắng bao phủ xuống dưới dòng nước ---

Nguyên Dục Tuyết hơi trố mắt.

Cậu tiến lên một bước, lại cảm giác được, bèn dừng bước, nét mặt bình tĩnh và tỉnh táo.

Khoảnh khắc vừa rồi, có thứ gì đặt lên vai cậu.

Hơi nước ướt đẫm từng chút lan tới làn da trắng lộ ra bên ngoài áo của thiếu niên, ý lạnh thấm vào trong xương.

Mùi nước tanh nồng cùng với mùi thịt thối rữa bốc lên từ sau lưng.

...

Tiếng vật thể rơi xuống nước nặng nề.

Dòng sông vừa rồi còn lững lờ xinh đẹp đột nhiên cuồn cuộn, nhanh chóng cắn nuốt cơ thể kia.

Mà bầy cá cũng như bị thứ gì đặc biệt hấp dẫn, trở nên sinh động lạ thường.

Mọi người có thể thấy từng cái đuôi cá vỗ lên mặt nước, dường như còn phản chiếu ánh trăng, lấp lánh sáng ngời. Chút ánh sáng đó lại nhanh chóng bị dòng nước cắn nuốt, bầy cá nháy mắt đã chìm xuống đáy sông.

Ngoài tiếng dòng nước cọ rửa bờ đất, từ trong long sông còn vang lên những âm thanh kì lạ như là tiếng gặm nhấm.

Âm thanh ấy rất nhỏ, nếu không cẩn thận dỏng tai nghe sẽ bỏ lỡ.

Nhưng vào tai các người chơi, không hiểu sao lại khiến họ thấy rất giống với tiếng ăn cá ban nãy của dân làng. Kiểu nhịp điệu kì lạ đó quá trùng khớp, tiếng gặm nuốt không ngừng lặp lại, khiến nét mặt họ cũng trở nên hoảng hốt.

Mùi thật... "Thơm".

Có vẻ như rất ngon.

Họ nhớ tới cảnh những người kia khi ăn cá đều dùng tay cầm như thú hoang, bưng bát canh ừng ực rót hết chất lỏng nóng bỏng xuống họng.

Thời điểm đó họ chỉ thấy dị hợm và điên khùng, nhưng giờ nhớ lại, không hiểu sao lại chảy nước dãi, dạ dày cũng co bóp.

Âu Phục khó khăn kiềm chế sự đói khát, tập trung sự chú ý vào việc phân tích tình thế hiện giờ.

Ném thi thể vào trong nước...

Trong số các nghi thức mai táng, cũng có một bộ phận rất nhỏ là để cá ăn...

Tư duy của gã lại nhanh chóng tan rã.

Đây vốn là tin tức các người chơi phải rất chú ý, nhưng lúc này, cả thể xác lẫn tinh thần gã như theo bầy cá kia bơi xuống đáy sông.

Thậm chí còn không để ý tới động tĩnh của thi thể bị vứt xuống dòng nước.

Họ gần như là si mê nhìn chằm chằm vào hồ nước trong veo kia, nhưng không thấy được bầy cá, tiếng nhai nuốt cũng dần biến mất, một sự sốt ruột bỗng bùng lên.

Cảm giác đói khát của cơ thể gần như khiến họ phát điên.

Bọn họ giống những kẻ nghiện lên cơn, hoàn toàn mất nhân tính, gồng người lên, cơ quan trong cơ thể không ngừng đè nén đến mức sắp nổ, nỗi khổ vô tận dài dằng dặc xâm nhập vào não bộ. Mà lý trí sau cùng nói với họ rằng, để kết thúc nỗi đau này, chỉ có một biện pháp duy nhất.

Cá.

Cá, của, ta.

Trạng thái cuồng nhiệt cực kì bất thường này khiến nhóm người chơi vô thức tiến lên trước mấy bước.

Đế giày giẫm lên đống thực vật thân mềm khiến chúng đổ ngả nghiêng. Mặc dù có đạo cụ che giấu nên dân làng không thấy người chơi, nhưng điều kiện tiên quyết là họ không phát ra tiếng động.

Tiếng cành lá bị giẫm lên trong đêm lặng có thể nói là chói tai.

Quá đủ để họ bại lộ.

Nhưng không biết có phải là do nhóm thôn dân đã tập trung hết vào dòng sông không, dường như không ai để ý tới động tĩnh đằng sau.

Bọn họ vẫn cuồng nhiệt dán mắt vào dòng sông đang dậy lên từng lớp sóng bạc dưới ánh trăng, vẻ mặt sinh động như thể chỉ nháy mắt sau sẽ rơi lệ.

Mà ông Lý, xem như là người cầm đầu ở đây, đang nằm sấp xuống đất, tiếp tục quỳ gối nhích về phía trước hai bước.

Cơ thể ông ta gần như là lún xuống mặt đất bùn xốp, dùng khuỷu tay chống cơ thể, vốc lên một ngụm nước từ con sông trong vắt kia. Sau đó gấp gáp nóng vội thò mồm uống, liều mạng, liên tục mút vào nước trong tay, như kẻ lạc đường khát khô trong sa mạc cuối cùng cũng tìm được một vũng nước trong.

Sự khao khát dị dạng đó, nhất là khi thi thể con gái ông ta vừa bị dòng sông vùi lấp, có thể dùng kinh dị để hình dung.

Nhưng lúc này lại chẳng ai thấy lạ với hành vi của ông Lý.

Đám thôn dân kì lạ kia thì khỏi cần bàn rồi.

Nhưng ngay cả các người chơi - vốn là người "bình thường", cũng đã rơi vào trạng thái hỗn loạn.

Họ quên đi nhiệm vụ của mình, quên thân phận người chơi, quên mình đang ở trong phó bản.

Gần như tâm trí chỉ còn những con cá bên dưới dòng sông, cùng với sự thèm ăn nguyên thủy nhất.

Trong nhóm người chơi đang lộ vẻ cuồng nhiệt dị dạng đó, người duy nhất được tính là bình thường --- Không, có lẽ phải nói Nguyên Dục Tuyết mới là người không bình thường nhất lúc này.

Trái ngược với những người không kìm lòng được tiến tới kia, chỉ có mình cậu đứng im tại chỗ.

Cậu ẩn núp trong bụi cỏ rậm rạp, ánh mắt hoàn toàn khác với tất cả người ở đây.

Những người khác chỉ nhìn con sông, hay chính xác hơn là nhìn cá trong sông, chỉ có Nguyên Dục Tuyết là bình thản nhìn về phía chiếc quan tài gỗ đã trống rỗng.

Ánh trăng quá sáng, giống như có thể tẩy rửa mọi ô uế, khiến phù văn khắc trên quan tài cũng rõ nét vô cùng.

Hàng mi đen dài khẽ rung, mí mắt chầm chậm kéo xuống, con ngươi mất tiêu cự, tâm trí bị bao phủ.

Trạng thái của Nguyên Dục Tuyết lúc này rõ ràng không ổn, nếu có người phát hiện chắc chắn sẽ hốt hoảng đánh thức cậu. Chỉ tiếc bây giờ tất cả đều đắm chìm trong trạng thái cuồng nhiệt kì dị, nên không một ai chú ý tới Nguyên Dục Tuyết đã bị quỷ quấn thân.

...

Bản thân Nguyên Dục Tuyết có nhận ra.

Trọng lượng đột nhiên tăng thêm, cảm giác nhớp nhúa ẩm ướt trên lưng, cùng với mùi tanh nồng và mùi thối thoang thoảng, dễ dàng khiến cậu kết luận dị dạng đang xảy ra trên cơ thể mình là ai mang lại.

Huống hồ trước đó vì bức ảnh kia, cậu đã bị cho vào tầm ngắm, nên giờ càng dễ xác định.

Thiếu niên không lên tiếng.

Khi cơ thể bị mùi tanh nồng bao trùm, thị giác của cậu cũng bị cướp đoạt.

Bóng tối thuần túy bủa vây lấy Nguyên Dục Tuyết, dù nhìn đi đâu cũng chỉ thấy một màu đen vô bờ.

Hình như từ lúc vào phó bản, cậu thường xuyên gặp phải những không gian đen đặc thuần túy này.

Có điều Nguyên Dục Tuyết không có thiên tính sợ bóng tối giống con người, nên tâm trạng cũng không dao động.

Kể cả khi đang trong quá trình làm nhiệm vụ, chuyện này cũng không mang lại bất tiện cho cậu. Dù bị tước đoạt thị giác, phản ứng xúc giác của người máy chiến đấu cũng đủ để Nguyên Dục Tuyết xuất sắc hoàn thành nhiệm vụ.

Dường như cậu đã đi xa khỏi ánh trăng, dòng sông, và mảng thực vật rậm rạp sinh trưởng trên mảnh đất ướt át đó, bị đưa tới một nơi hoàn toàn xa lạ.

Nguyên Dục Tuyết biết, cậu đã bị kéo vào... Một không gian hư cấu, hay dùng từ ngữ chuyên ngành trong phó bản, là ảo cảnh.

Khả năng phân biệt ảo giác hay hiện thực của Nguyên Dục Tuyết đến từ ưu thế trời cho của người máy.

Nhưng cậu không phá vỡ ảo cảnh ngay.

Nguyên Dục Tuyết biết hiện đang là lúc quan trọng nhất, họ sẽ thu thập được nhiều thông tin về phó bản và đẩy nhanh tiến độ khảo sát hơn từ nghi thức mai táng... Nhưng cậu vẫn lại, không biết xuất phát từ điều gì, quyết định không phá ảo cảnh ngay.

Ánh mặt rơi về một điểm nào đó trong bóng tối vô tận.

Có vẻ như là bị quy tắc hạn chế, dù ở trong ảo cảnh, cậu vẫn không thể nói chuyện.

Không nói được, Nguyên Dục Tuyết mới thử dùng ý thức giao lưu ---

Tại sao lại dẫn tôi tới đây?


Không có ai đáp lại.

Nguyên Dục Tuyết nghiêng đầu, tiếp tục hỏi trong lòng.

... Cậu có gì muốn nói cho tôi biết à?

Mùi tanh nhàn nhạt vẫn luôn quanh quẩn đột nhiên biến mất.

Không gian đen kịt đột nhiên rạch ra một vệt sáng, những mảnh vỡ màu đen lại dần được vẽ lên sắc thái mới.

Trước mắt bỗng sáng bừng màu sắc, Nguyên Dục Tuyết bị hạn chế hành động, chỉ có thể đứng tại chỗ không nhúc nhích. Nhưng cậu thấy được hình ảnh những khối sắc màu đó chắp vá lại.

Rất quen thuộc.

Chỉ cần là nơi từng đi qua, Nguyên Dục Tuyết sẽ không bao giờ quên thông tin về nó dù chỉ là một chi tiết nhỏ. Nên cậu nhanh chóng xác định vị trí của hình ảnh này.

Tuy cậu chỉ đi qua nơi đó đúng một lần.

Là nhà ông Lý.

Nhà ngói xi măng quen thuộc, bố trí và không gian trong phòng cũng không quá rộng rãi, vừa vào cửa đã thấy hết đồ đạc đơn sơ trong phòng khách. Sơn trên tường đã ố vàng, góc tường còn có những vết nứt. Dù có cố trát lại bao nhiêu lần thì cũng không thể che giấu sự rách nát ở nơi này.

Khung cảnh vẫn chưa dựng xong.

Bát sứ bị hung tợn quẳng xuống đất vang lên âm thanh chói tai rõ rệt, thu hút sự chú ý của Nguyên Dục Tuyết.

Chỉ chớp mắt, không gian đã dựng lên "người" trong căn nhà.

Xem ra đây là thứ cô ấy muốn cho cậu thấy.

Người ném bát là ông Lý.

Nếu là người chơi khác nhìn thấy thì chắc sẽ kinh ngạc lắm, không ngờ một người đàn ông trông đàng hoàng, thậm chí có vẻ hơi nhát gan, lại có biểu cảm hung tợn như vậy.

Nguyên Dục Tuyết không có phản ứng gì, bình tĩnh xem tiếp.

Trong cái bát sứ kia còn đựng nước canh nóng hổi, mỡ canh theo động tác của ông ta bắn tung tóe, ngay cả mảnh bát vỡ cũng bắn vào người đang quỳ trước mặt ông ta.

Người đang quỳ bị bỏng tay, đau đớn hơi rụt tay về như muốn che vết bỏng, lại dằn xuống được.

Cô tiếp tục quỳ trước mặt ông Lý, nắm đấm siết chặt, cái đầu càng cúi thấp.

Giọng ông Lý khàn khàn hằm hè, có vẻ như tức không thở nổi, run rẩy quát con.

"Mày ra ngoài đọc sách, đọc cho lắm vào rồi hỏng cả đầu, mày có biết mày đang nói gì không?"

Thiếu nữ quỳ trước mặt ông ta hơi run, không nhìn ra được là không vui hay phẫn nộ.

Từ góc độ của Nguyên Dục Tuyết, tuy không thấy được khuôn mặt của người con gái này, nhưng căn cứ vào thân hình, cậu vẫn xác định được thân phận của cô.

Là đứa con gái bạc mệnh của ông Lý.

Bị cha chửi mắng, vai cô run lên căng cứng. Giọng điệu có chút châm chọc, nhưng vẫn cố kìm nén, nhẫn nại nói: "Chẳng qua là con nghĩ chúng ta bị bệnh, vất vả một lần là có thể nhàn nhã cả đời không tốt hơn ư? Cha, che theo con ra ngoài khám một lần đi, chỉ là khám xem thế nào thôi."

"Bệnh gì lại khiến dân làng mình biến thành như vậy?"

Ông Lý đột nhiên đứng dậy, hơi cúi xuống, đặt tay lên mặt con gái. Ngón tay thô ráp dừng ở vành tai cô, bỗng nói: "Cái tai này càng ngày càng nghe kém."

"... Mình đi chữa bệnh đi cha, sẽ khỏi mà..."

Cô tiếp tục lí nhí, cố gắng thuyết phục cha, còn nói: "Chẳng lẽ chúng ta cứ phải sống như vậy tới hết đời sao? Cái đó căn bản không phải cá..."

Còn chưa nói hết, ông Lý đã hung hăng tát con gái một cái. Lực cái tát mạnh tới nỗi cô gái nhỏ ngã sõng soài ra đất, mắt nổi đom đóm, mất nửa ngày cũng không hoàn hồn lại.

"Đó là cá." Ông Lý bình tĩnh lặp lại, ánh mắt kì dị nhìn con gái chằm chằm, dường như đang thắc mắc tại sao mình lại sinh ra thứ con gái này.

Ông ta bắt đầu kể lể chuyện trước kia.

"Nếu không phải tao chừa cái mặt mo này đi lấy cá cho mày, tai của mày hỏng lâu rồi, mạng cũng không còn. Mày tưởng là mày còn sống được tới hiện tại à?"

Giọng điệu rất bình thản, chỉ có nét mặt và cái nhìn chòng chọc ngày một quái dị, cả người như được phủ trong bóng tối.

Đứa con gái chỉ biết cúi gằm mặt, không thấy biểu cảm gần như là tàn ác của cha mình.

Ánh mắt kì lạ đó dần trở nên bình thản, chớp mắt những cảm xúc kia đã bị tiêu hóa sạch.

Ông Lý cúi xuống, lần này động tác dịu dàng hơn nhiều.

Ông ta dìu con gái đứng dậy, thiếu nữ đứng vững rồi lại thấy cha nhìn mình chằm chằm, ánh mắt có một sự nghiêm túc kì lạ, tiếp tục khẳng định: "Đừng bao giờ nói những lời đó nữa, chúng ta là người một nhà, phải cẩn thận cùng nhau sống tiếp."

"Tối nay có muốn ăn cá không?"

"... Có ạ."

Hình ảnh vụt tắt, cậu trở về không gian tăm tối kia.

Giây lát sau chúng lại hiện lên, nhưng là một cảnh tượng khác.

Con gái ông Lý đang nằm trên giường, không thể nhúc nhích, bởi một con dao thép cắm xuyên qua lòng bàn tay cô, đóng chặt cô ở trên giường.

Cô đau đến mức không nói được thành tiếng, không ngừng hít hà.

Một lát sau, cửa phòng được mở ra, người vào là mẹ và em trai.

Vừa thấy người thân, nước mắt cô đã không kìm được lăn dài, tiếng khóc dường như còn trộn lẫn vài từ mắng chửi.

Cô nói cha điên rồi, cha muốn giết mình. Sau đó van xin mẹ hãy thả mình ra, cả ba cùng nhau chạy trốn.

Nhưng tiếng khóc của cô nhanh chóng câm lặng, vì cô phát hiện, người mẹ hiền dịu và đứa em trai dính người của mình, thấy tình trạng thê thảm của cô lại không hề có vẻ ngạc nhiên hay đau lòng.

Chỉ bình tĩnh nghe hết những gì cô khóc --- Sau đó tiến lên, đút cho cô chất dịch bên trong cái bát.

Khi nước thuốc nóng hổi rót vào cổ họng, Nguyên Dục Tuyết nhìn thấy giọt lệ chảy ra từ mắt cô gái.

Mà người mẹ thường ngày luôn nhỏ nhẹ nói chuyện với con gái, lúc này lại nhìn cô chằm chằm, nhìn thẳng vào mắt mà nói.

"Uống thuốc đi, uống xong thuốc, bệnh điên của con sẽ khỏi."



_______________________________

Nếu mấy bồ đọc truyện thấy hành văn cứ là lạ, lúc lê thê lằng nhằng, lúc thì cụt lủn hụt hơi, tả nhiều, tả vô lý,... Thì bình thường ấy mà. Đâu phải tự dưng tôi suốt ngày chê bộ này viết như dở hơi được mỗi cái plot đâu :') Còn edit được tới giờ hoàn toàn bằng tình yêu vô bờ đấy =))))))))) Văn tác giả dở + văn editor dở thì nó không ra hay được đâu =)))))))))) Còn nếu có ai đi đọc QT bộ này rồi vòng lại so với bản edit thì dễ là tôi sẽ bị bêu đầu vì tội viết hộ tác giả =))))))))) 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.