Edit: Ry
Khi đại não bị dục vọng đáng sợ chiếm lĩnh, các thôn dân bỗng đứng dậy, đi về phía chiếc quan tài có dị biến kia.
Nắp quan tài đã bung ra, kẽ hở lớn tới mức họ có thể dễ dàng thò tay vào bên trong chiếc quan tài gỗ.
Cảnh tượng thật đáng sợ.
Tay họ thò vào trong quan khuấy lên, như thể bên trong không phải là thi thể, không phải quái vật, mà chỉ là một đống nước đen đặc sệt.
Tay họ chìm xuống một đoạn, vẻ mặt là thèm thuồng nhỏ dãi kì dị, cuối cùng cũng tóm được thứ gì, cổ tay nổi gân xanh, ăn ý túm thứ kia ra.
Thứ quỷ vật trước đó không ngừng đập đá nắp quan tài, lúc này lại bình thường tới kì lạ.
Đó chỉ là một thi thể.
... Đương nhiên cũng chỉ có thể là một thi thể.
Cơ thể gầy gò ấy bị bao trùm bởi vải trắng, cứ thế bị lôi ra khỏi quan tài.
Trong đêm tối, người uổng mạng thoát được giam cầm.
Quan tài trước đó bị đóng kín lập tức tỏa ra một mùi hôi thối nồng nặc.
Cái xác đã hoàn toàn xơ cứng, vải trắng quấn chặt quanh người cô, che đi khuôn mặt. Một phần vải hơi lõm xuống, phác họa ngũ quan gầy gò quái dị.
Khi cô được mang ra, vải trắng đung đưa, phần vải bên dưới bị gió thổi vén lên một đoạn, lộ ra cổ chân với nước da xanh trắng, cùng với những đốm màu đen đã nát nữa... Là thi đốm.
Thời tiết gần đây không tới mức nóng, nhưng tốc độ phân hủy của cái xác này có vẻ quá nhanh.
Tấm vải trắng đã che kín thi thể, không thấy được những dấu vết kì lạ trên người cô gái. Cô nằm yên không nhúc nhích, cứ thế bị dân làng lôi ra khỏi quan. Thi thể đã bắt đầu bốc mùi hư thối bị từng đôi tay chầm chậm kéo tới bờ sông.
Tiếng nước dường như dữ dội hơn.
Những cái đuôi cá vỗ lên mặt sông, nước bắn tung tóe tới chân dân làng, khiến nét mặt họ càng thêm thành kính, và cuồng nhiệt tới kì dị.
Họ giơ thi thể lên cao, sau đó ăn ý tập thể hơi ngả ra sau để mượn lực, rồi hung hăng ném cái xác bị vải trắng bao phủ xuống dưới dòng nước ---
Nguyên Dục Tuyết hơi trố mắt.
Cậu tiến lên một bước, lại cảm giác được, bèn dừng bước, nét mặt bình tĩnh và tỉnh táo.
Khoảnh khắc vừa rồi, có thứ gì đặt lên vai cậu.
Hơi nước ướt đẫm từng chút lan tới làn da trắng lộ ra bên ngoài áo của thiếu niên, ý lạnh thấm vào trong xương.
Mùi nước tanh nồng cùng với mùi thịt thối rữa bốc lên từ sau lưng.
...
Tiếng vật thể rơi xuống nước nặng nề.
Dòng sông vừa rồi còn lững lờ xinh đẹp đột nhiên cuồn cuộn, nhanh chóng cắn nuốt cơ thể kia.
Mà bầy cá cũng như bị thứ gì đặc biệt hấp dẫn, trở nên sinh động lạ thường.
Mọi người có thể thấy từng cái đuôi cá vỗ lên mặt nước, dường như còn phản chiếu ánh trăng, lấp lánh sáng ngời. Chút ánh sáng đó lại nhanh chóng bị dòng nước cắn nuốt, bầy cá nháy mắt đã chìm xuống đáy sông.
Ngoài tiếng dòng nước cọ rửa bờ đất, từ trong long sông còn vang lên những âm thanh kì lạ như là tiếng gặm nhấm.
Âm thanh ấy rất nhỏ, nếu không cẩn thận dỏng tai nghe sẽ bỏ lỡ.
Nhưng vào tai các người chơi, không hiểu sao lại khiến họ thấy rất giống với tiếng ăn cá ban nãy của dân làng. Kiểu nhịp điệu kì lạ đó quá trùng khớp, tiếng gặm nuốt không ngừng lặp lại, khiến nét mặt họ cũng trở nên hoảng hốt.
Mùi thật... "Thơm".
Có vẻ như rất ngon.
Họ nhớ tới cảnh những người kia khi ăn cá đều dùng tay cầm như thú hoang, bưng bát canh ừng ực rót hết chất lỏng nóng bỏng xuống họng.
Thời điểm đó họ chỉ thấy dị hợm và điên khùng, nhưng giờ nhớ lại, không hiểu sao lại chảy nước dãi, dạ dày cũng co bóp.
Âu Phục khó khăn kiềm chế sự đói khát, tập trung sự chú ý vào việc phân tích tình thế hiện giờ.
Ném thi thể vào trong nước...
Trong số các nghi thức mai táng, cũng có một bộ phận rất nhỏ là để cá ăn...
Tư duy của gã lại nhanh chóng tan rã.
Đây vốn là tin tức các người chơi phải rất chú ý, nhưng lúc này, cả thể xác lẫn tinh thần gã như theo bầy cá kia bơi xuống đáy sông.
Thậm chí còn không để ý tới động tĩnh của thi thể bị vứt xuống dòng nước.
Họ gần như là si mê nhìn chằm chằm vào hồ nước trong veo kia, nhưng không thấy được bầy cá, tiếng nhai nuốt cũng dần biến mất, một sự sốt ruột bỗng bùng lên.
Cảm giác đói khát của cơ thể gần như khiến họ phát điên.
Bọn họ giống những kẻ nghiện lên cơn, hoàn toàn mất nhân tính, gồng người lên, cơ quan trong cơ thể không ngừng đè nén đến mức sắp nổ, nỗi khổ vô tận dài dằng dặc xâm nhập vào não bộ. Mà lý trí sau cùng nói với họ rằng, để kết thúc nỗi đau này, chỉ có một biện pháp duy nhất.
Cá.
Cá, của, ta.
Trạng thái cuồng nhiệt cực kì bất thường này khiến nhóm người chơi vô thức tiến lên trước mấy bước.
Đế giày giẫm lên đống thực vật thân mềm khiến chúng đổ ngả nghiêng. Mặc dù có đạo cụ che giấu nên dân làng không thấy người chơi, nhưng điều kiện tiên quyết là họ không phát ra tiếng động.
Tiếng cành lá bị giẫm lên trong đêm lặng có thể nói là chói tai.
Quá đủ để họ bại lộ.
Nhưng không biết có phải là do nhóm thôn dân đã tập trung hết vào dòng sông không, dường như không ai để ý tới động tĩnh đằng sau.
Bọn họ vẫn cuồng nhiệt dán mắt vào dòng sông đang dậy lên từng lớp sóng bạc dưới ánh trăng, vẻ mặt sinh động như thể chỉ nháy mắt sau sẽ rơi lệ.
Mà ông Lý, xem như là người cầm đầu ở đây, đang nằm sấp xuống đất, tiếp tục quỳ gối nhích về phía trước hai bước.
Cơ thể ông ta gần như là lún xuống mặt đất bùn xốp, dùng khuỷu tay chống cơ thể, vốc lên một ngụm nước từ con sông trong vắt kia. Sau đó gấp gáp nóng vội thò mồm uống, liều mạng, liên tục mút vào nước trong tay, như kẻ lạc đường khát khô trong sa mạc cuối cùng cũng tìm được một vũng nước trong.
Sự khao khát dị dạng đó, nhất là khi thi thể con gái ông ta vừa bị dòng sông vùi lấp, có thể dùng kinh dị để hình dung.
Nhưng lúc này lại chẳng ai thấy lạ với hành vi của ông Lý.
Đám thôn dân kì lạ kia thì khỏi cần bàn rồi.
Nhưng ngay cả các người chơi - vốn là người "bình thường", cũng đã rơi vào trạng thái hỗn loạn.
Họ quên đi nhiệm vụ của mình, quên thân phận người chơi, quên mình đang ở trong phó bản.
Gần như tâm trí chỉ còn những con cá bên dưới dòng sông, cùng với sự thèm ăn nguyên thủy nhất.
Trong nhóm người chơi đang lộ vẻ cuồng nhiệt dị dạng đó, người duy nhất được tính là bình thường --- Không, có lẽ phải nói Nguyên Dục Tuyết mới là người không bình thường nhất lúc này.
Trái ngược với những người không kìm lòng được tiến tới kia, chỉ có mình cậu đứng im tại chỗ.
Cậu ẩn núp trong bụi cỏ rậm rạp, ánh mắt hoàn toàn khác với tất cả người ở đây.
Những người khác chỉ nhìn con sông, hay chính xác hơn là nhìn cá trong sông, chỉ có Nguyên Dục Tuyết là bình thản nhìn về phía chiếc quan tài gỗ đã trống rỗng.
Ánh trăng quá sáng, giống như có thể tẩy rửa mọi ô uế, khiến phù văn khắc trên quan tài cũng rõ nét vô cùng.
Hàng mi đen dài khẽ rung, mí mắt chầm chậm kéo xuống, con ngươi mất tiêu cự, tâm trí bị bao phủ.
Trạng thái của Nguyên Dục Tuyết lúc này rõ ràng không ổn, nếu có người phát hiện chắc chắn sẽ hốt hoảng đánh thức cậu. Chỉ tiếc bây giờ tất cả đều đắm chìm trong trạng thái cuồng nhiệt kì dị, nên không một ai chú ý tới Nguyên Dục Tuyết đã bị quỷ quấn thân.
...
Bản thân Nguyên Dục Tuyết có nhận ra.
Trọng lượng đột nhiên tăng thêm, cảm giác nhớp nhúa ẩm ướt trên lưng, cùng với mùi tanh nồng và mùi thối thoang thoảng, dễ dàng khiến cậu kết luận dị dạng đang xảy ra trên cơ thể mình là ai mang lại.
Huống hồ trước đó vì bức ảnh kia, cậu đã bị cho vào tầm ngắm, nên giờ càng dễ xác định.
Thiếu niên không lên tiếng.
Khi cơ thể bị mùi tanh nồng bao trùm, thị giác của cậu cũng bị cướp đoạt.
Bóng tối thuần túy bủa vây lấy Nguyên Dục Tuyết, dù nhìn đi đâu cũng chỉ thấy một màu đen vô bờ.
Hình như từ lúc vào phó bản, cậu thường xuyên gặp phải những không gian đen đặc thuần túy này.
Có điều Nguyên Dục Tuyết không có thiên tính sợ bóng tối giống con người, nên tâm trạng cũng không dao động.
Kể cả khi đang trong quá trình làm nhiệm vụ, chuyện này cũng không mang lại bất tiện cho cậu. Dù bị tước đoạt thị giác, phản ứng xúc giác của người máy chiến đấu cũng đủ để Nguyên Dục Tuyết xuất sắc hoàn thành nhiệm vụ.
Dường như cậu đã đi xa khỏi ánh trăng, dòng sông, và mảng thực vật rậm rạp sinh trưởng trên mảnh đất ướt át đó, bị đưa tới một nơi hoàn toàn xa lạ.
Nguyên Dục Tuyết biết, cậu đã bị kéo vào... Một không gian hư cấu, hay dùng từ ngữ chuyên ngành trong phó bản, là ảo cảnh.
Khả năng phân biệt ảo giác hay hiện thực của Nguyên Dục Tuyết đến từ ưu thế trời cho của người máy.
Nhưng cậu không phá vỡ ảo cảnh ngay.
Nguyên Dục Tuyết biết hiện đang là lúc quan trọng nhất, họ sẽ thu thập được nhiều thông tin về phó bản và đẩy nhanh tiến độ khảo sát hơn từ nghi thức mai táng... Nhưng cậu vẫn lại, không biết xuất phát từ điều gì, quyết định không phá ảo cảnh ngay.
Ánh mặt rơi về một điểm nào đó trong bóng tối vô tận.
Có vẻ như là bị quy tắc hạn chế, dù ở trong ảo cảnh, cậu vẫn không thể nói chuyện.
Không nói được, Nguyên Dục Tuyết mới thử dùng ý thức giao lưu ---
Tại sao lại dẫn tôi tới đây?