Edit: Ry
Tiểu Cao lại hỏi: "Cậu làm thế nào... Trốn ra được?"
Cũng không trách Âu Phục khi đó khiến họ hiểu lầm, nước sông ngập trời, dữ dội áp lực khủng bố như thế, chính Tiểu Cao cũng cho là Nguyên Dục Tuyết bị tà thần ghim.
Chắc hẳn sẽ dữ nhiều lành ít.
Âu Phục là cái kiểu không bao giờ nói được câu gì xuôi tai. Mặc dù gã cũng rất quan tâm vấn đề này, nhưng cứ mở miệng là nghe như khịa người ta, nên ngại không dám hỏi. Tiểu Cao hỏi hộ, gã lặng lẽ vểnh tai, mắt thì lơ đãng liếc Nguyên Dục Tuyết một cái, sắc mặt rất nghiêm túc.
Cửa Sổ âm thầm giấu cái tay mới đấm tường chảy máu của mình... Xấu hổ quá. Nhưng trên mặt lộ rõ vẻ vui mừng, không chớp mắt nhìn Nguyên Dục Tuyết chằm chằm.
Thiếu niên hơi nghiêng đầu.
Cậu không hiểu sao Tiểu Cao lại dùng từ "trốn"... Từ góc độ của cậu, khi đó chẳng có gì nguy hiểm, cậu còn gặp được Giới Chu Diễn, xác định đối phương cũng ở trong phó bản này, còn hẹn lần tới gặp nhau, đều là chuyện tốt mà.
Đứng trước nghi hoặc của Tiểu Cao, cậu nhìn mấy người khác, quyết định tuân theo lời hứa với Giới Chu Diễn, giấu việc đã gặp hắn, dùng điện thoại gõ chữ giải thích.
So với lũ lụt dữ dội mà ba người kia và dân làng phải chịu, chỗ Nguyên Dục Tuyết lại rất yên bình, không hề bị sóng gió ảnh hưởng.
Cậu bơi tới một nơi vắng vẻ, thả hết cá sống đi để tránh chúng lại bị dân làng đánh bắt. Còn cá đã chết cũng được cậu tìm một khối đất bên bờ chôn cất.
Đây đại khái là tất cả những gì cậu trải qua sau khi tách khỏi ba người, chỉ là cắt bớt phần có Giới Chu Diễn.
Tiểu Cao cau mày: "Tức là tà thần không gây chuyện với cậu?"
Tà thần?
Gây chuyện?
Hai điểm này đều không phù hợp với Giới Chu Diễn.
Cậu không gặp tà thần gì hết.
Thế là Nguyên Dục Tuyết gật đầu khẳng định.
Tiểu Cao lúc này mới yên tâm thở hắt ra: "Vậy là tốt rồi."
Xem ra dù là loại phó bản cao cấp này thì quả bom như tà thần cũng bị hạn chế. Chứ đấu với con boss khủng bố như vậy, đội nhóm người chơi siêu cao thủ thì cũng chỉ có kết cục là chết sạch.
Tiểu Cao vẫn còn lo lắng, tuy chưa từng đấu với tên tà thần kia... Nhưng lúc lũ đến chị vẫn cảm nhận được chút khí thế của nó, quá đủ để họ kiêng kị.
Không biết là khi kết thúc phó bản rời khỏi thôn trang này, họ có bị "thần" ngăn cản không...
Có điều được trùng phùng với Nguyên Dục Tuyết, tâm trạng ủ dột tan đi nhiều, họ cũng lười nghĩ những chuyện phiền lòng kia.
Tiểu Cao cười, lau đi vệt đỏ ở khóa mắt, như không có việc gì chọc ghẹo: "Cũng may chỉ là bị mấy người thấy. Để con quỷ bí xị kia thấy thì chắc tôi nhục chết mất."
Tiểu Cao hiếm khi để lộ cảm xúc, trước đó là do nghe tin Nguyên Dục Tuyết "chết", bị áy náy và bất an, giờ gặp lại cậu, vui mừng bùng nổ nên mới có nhiều biểu cảm như vậy.
"Quỷ bí xị" trong lời chị là A Đao. Mọi người đều biết xích mích giữa Tiểu Cao và A Đao, lại thêm hai người đều hoài nghi đối phương là "gián điệp", quan hệ lại càng xuống dốc không phanh. Lần này Tiểu Cao nhắc tới A Đao cũng chỉ là giỡn cho bầu không khí nhẹ nhàng hơn, đừng có nhớ vụ chị xúc động đến mức suýt khóc là được.
Lại thấy Nguyên Dục Tuyết: "..."
Tiểu Cao: "?"
Chị thấy vẻ mặt những người khác cũng có phần vi diệu, cuối cùng cũng chịu dời mắt khỏi thiếu niên, nhìn sang bên còn lại...
Tiểu Cao quay sang.
Chị thấy con "quỷ bí xị" đang thò đầu ra từ căn phòng ban nãy Nguyên Dục Tuyết xuất hiện, vô cảm nhìn chị.
Cả người hắn toàn máu tươi, trông khá chật vật. Nếu là lúc khác, chắc chắn Tiểu Cao phải trắng trợn chế giễu hắn một chút, rồi lại khẳng định hắn là gián điệp thì mới trông nhếch nhác như vừa làm chuyện phi pháp về.
Nhưng lại cứ phải là lúc này.
A Đao nhìn chị, trên đầu dần hiện một kí hiệu bày tỏ cảm xúc khó biểu đạt của mình lúc này.
"?"
Tiểu Cao: "..."
Cũng may tính nết A Đao quái gở, không bắt lấy cơ hội này khịa lại Tiểu Cao. Hắn chỉ thản nhiên nhìn chị một cái rồi quay người bỏ đi, tới phòng tắm ở tầng hai. Tuy hắn không mấy để ý việc người mình dính đầy máu, nhưng nếu không còn việc gì nữa thì cũng nên tắm rửa cho sạch.
Tiểu Cao đanh mặt, trông có vẻ còn đang thầm nghiến răng nghiến lợi.
Tiểu Tề đứng cạnh chứng kiến hết vở kịch này đến vở kịch khác vì hiểu lầm, vừa xấu hổ vừa buồn cười. Nhưng khúc sau A Đao xuất hiện, mùi máu tươi lại kéo cô vào những hồi ức không mấy vui vẻ. Lúc bấy giờ thiếu nữ mới sực tỉnh, nhìn sang Nguyên Dục Tuyết, nhỏ giọng hỏi cậu: "Anh ta không làm gì cậu chứ?"
Âu Phục nghe được cũng dỏng tai. Gã quan tâm quá hóa loạn, nên vừa rồi không hề chú ý tới trong góc vẫn còn người khác.
Nguyên Dục Tuyết nhìn sang, khó hiểu.
A Đao thì có thể làm gì cậu?
Thấy Nguyên Dục Tuyết lắc đầu, Tiểu Tề nhẹ nhõm thở ra, rồi xoắn xuýt hỏi thăm: "Thế, anh ta có giải thích với cậu tại sao lại có bộ dạng như vậy không?"
Lần này thời gian im lặng của Nguyên Dục Tuyết có vẻ lâu hơn, hình như đang suy nghĩ chuyện gì. Cậu nhìn xuống, chớp mắt, nhẹ nhàng gõ lên điện thoại:
[Anh ta tới thôn Bạc.]
Khi những người chơi khác đi tìm hiểu nghi thức mai táng nhà ông Lý, A Đao như thằng khờ không sợ chết, tới nơi từng khiến hắn ăn đủ trái đắng. Lần này hắn còn đi một mình, thậm chí là đi vào ban đêm.
Nếu thế thì việc hắn trông như "hồ lô máu" cũng rất bình thường --- Còn về được là tốt lắm rồi.
Tiểu Tề rõ ràng rất sốc, Âu Phục thì không có vẻ gì là ngạc nhiên, nhíu mày: "Thằng đó đi thôn Bạc? Thế phát hiện ra gì không?"
Nguyên Dục Tuyết lắc đầu.
Có thể giải thích là "A Đao không phát hiện ra gì đặc biệt".