Edit: Ry
Dù ông Lý không "mời" thì họ cũng sẽ không vắng mặt trong buổi tế điển tới.
Có điều bây giờ ông già đó đang bận chiêu đãi bà con chòm xóm, họ hàng thân thích, các người chơi thì không có hứng thú xem ông ta diễn cảnh đau khổ vật vã, người đầu bạc tiễn người đầu xanh gì đó. Ngay cả những lời an ủi của dân làng, vì họ đã biết mặt sau của chuyện này, nghe vào tai cũng trở nên châm chọc.
Tin tức đã có, cả nhóm dứt khoát ra về.
Thôn dân người ra người vào, không ai để ý những người xứ khác đã bỏ đi.
Lúc đám Nguyên Dục Tuyết đi ra lại bắt gặp Béo đứng ở ngay trước cổng, thậm thà thậm thụt thò đầu vào ngó, đúng lúc gặp cả nhóm.
Béo lúng túng định trốn, bị Âu Phục gọi lại.
"Này."
Âu Phục bây giờ trông rất là khó chịu, nhưng với Béo, gã vẫn tỏ ra bình tĩnh, mỉm cười liếc xéo ông ta: "Thấy bọn tôi sao lại chạy?"
Tầng thịt trên mặt Béo rung rung, cực kỳ cẩn thận quan sát vẻ mặt từng người: "Đâu, đâu có chạy đâu."
Ông ta miễn cưỡng duy trì nụ cười: "Thấy mọi người sang hỏi thăm ông Lý làm tôi nghĩ mình cũng nên đưa chút quà mọn coi như an ủi, giúp đỡ." Ông ta vừa nói vừa nhấp nhổm ngó căn nhà cũ nát, trông không có vẻ gì là xảy ra xô xát, lại vẫn không yên tâm nên phải hỏi: "Các người không đánh họ chứ?"
Âu Phục hơi cạn lời, nói người ta thế. Đúng là họ ngứa mắt ông già đó thật, nhưng cũng không phách lối đến độ sang tận nhà đánh người ta.
Gã lười tranh luận với Béo, khua tay ra hiệu không có. Béo thấy vậy thở phào nhẹ nhõm, luôn miệng: "Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi."
Rồi hỏi tiếp: "Chiều nay tôi có ít việc, định sang giúp ông Lý một tay. Mọi người có cần tôi dẫn đi dạo nữa không?"
Hôm nay các người chơi đã có kế hoạch, chiều sẽ đi điều tra trại nuôi cá của Béo. Đột nhiên bị hỏi như vậy, kể cả thanh niên trẻ tuổi thường không biết che giấu nét mặt như Cửa Sổ cũng không để lộ gì.
Tiểu Cao chủ động mở miệng, nghe chừng vẫn còn ghét bỏ ông ta: "Thôi khỏi, bọn tôi đi ngắm đồng ruộng phong cảnh quanh thôn là được rồi, bị ông kè kè đi theo nghẹn chết đi được."
Béo nở nụ cười lấy lòng: "Vất vả cho các vị quá."
Không tiếp tục dây dưa với người chơi nữa, ông ta vội vàng đi thăm viếng, chạy bình bịch vào trong nhà ông Lý.
Nhiệm vụ chính của Béo là làm hướng dẫn viên du lịch cho người chơi khi mới vào thôn, sẽ phải chịu trách nhiệm cho hành động của họ, nên ông ta lo lắng hỏi đôi câu, sợ họ gây chuyện cũng là bình thường.
Nhưng khi ông ta bình bịch chạy qua, Nguyên Dục Tuyết hơi nâng mắt, liếc nhìn người đàn ông béo tốt này.
Con ngươi hơi co lại, ánh mắt rơi trên bóng lưng của Béo, cho đến khi nó khuất sau cổng thì mới thu hồi.
Vẻ mặt vẫn bình thản hờ hững.
...
Cái cớ nói với Béo đương nhiên không nằm trong kế hoạch, nhiệm vụ chiều nay của họ là đi thám thính xem cái trại nuôi cá của ông ta ẩn giấu bí mật gì.
Điện thoại của Âu Phục, Tiểu Cao và Cửa Sổ bị dính nước sông nên đều hỏng, màn hình đen sì, không dùng được nữa.
Điện thoại của Nguyên Dục Tuyết thì vẫn rất kiên cố, có lẽ là vì cậu không xuống nước mấy.
Trong phó bản, không có công cụ truyền tin thì khá bất tiện, nhất là hoàn cảnh hiện tại lại không thể đổi di động mới.
Nguyên Dục Tuyết cầm điện thoại của ba người.
Không khó sửa lắm.
Cậu mở vỏ điện thoại ra, chỉ mấy phút đã lắp lại như cũ.
Nguyên Dục Tuyết không cần công cụ, bản thân cậu là công cụ tốt nhất, sửa mấy vật dụng khoa học kĩ thuật xa xưa này lại càng thuận buồm xuôi gió.
Ba người kia ngơ ngác cầm lại điện thoại, khởi động máy thấy dùng được thì không khỏi "ơ" một tiếng đầy hoài nghi.
"Cậu siêu nhỉ, xem ra có nghề phụ thì ra khỏi phó bản cũng không sợ chết đói, dư sức sống một mình."
Âu Phục là cái kiểu ăn nói ngứa đòn, phát hiện điện thoại lại như mới thì buột miệng nói, bị đám Cửa Sổ lườm một cái.
Nguyên Dục Tuyết nhìn gã, cậu lại rất thích phương thức "khích lệ" của đối phương.
Có thể một mình sống sót là một chuyện rất tốt.
Nên cậu chân thành gật đầu, thành ra lại khiến Âu Phục ngượng ngùng ngậm miệng.
Giải quyết xong vấn đề công cụ truyền tin, họ không chậm trễ nữa, đi thẳng tới trại nuôi cá của Béo.
Lúc trước họ đã ngắm hoa nở trên cái hồ ở đây, mới mấy ngày mà đã héo gần hết, chỉ còn mấy nụ không nở được cũng sắp tàn.
Hôm đó họ không để ý nhiều, nghe Béo giới thiệu thì liếc một cái cho biết.
Giờ cố tình tới quan sát mới nhận ra... Mặt nước quá phẳng lặng, không hề có dấu hiệu cá bơi ở dưới. Nếu là trại nuôi cá thì ít nhất cũng phải có động tĩnh gì đó, chẳng lẽ Béo nuôi cá con mới nở?
Trên đường đi họ không tránh né dân làng.
Cái làng này quá neo người, mà dân làng cũng sợ người lạ, bài ngoại các thứ, thấy bọn họ thì sẽ dừng chân nhìn hai cái, bị phát hiện lại vội vàng trốn đi.
Nhưng khi họ đứng ở gần cái hồ nuôi cá này, lại phát hiện cứ chốc chốc sẽ có người đi qua, còn có những ánh mắt thấp thoáng.
Hoặc là trẻ con trong thôn, hoặc là cánh phụ nữ đang làm việc, hoặc là mấy ông bà già đi dạo.
Nơi này chỉ là cái hồ nước - như người chơi nghĩ, cảnh sắc chẳng có gì, cũng không có nơi để giặt quần áo hay chơi đùa, sao họ lại thích loanh quanh ở đây như vậy?
Không chỉ có Nguyên Dục Tuyết mà những người khác cũng nhìn ra vấn đề.
Một mặt họ mơ hồ biết được mình đang bị giám sát, mặt khác tiếp tục quan sát mặt hồ phẳng lặng kì lạ, càng thêm cảnh giác.
Ít ra từ bề ngoài thì đây thật sự là một hồ nước rất bình thường.
Bị giám thị như vậy, muốn tiếp cận hồ nước thì phải tìm được lí do. Một phần là họ sợ đánh rắn động cỏ, bị Béo phát hiện bất thường.
Cả nhóm đành đứng tại chỗ.
Nguyên Dục Tuyết thản nhiên giương mắt nhìn về phía mặt hồ được gió thổi gợn lên từng cơn sóng nhỏ, sau đó đảo qua đám thôn dân đang nhìn chằm chằm bên này, dùng di động nhắn tin cho những người khác.
"Đêm lại đến".