Edit: Ry
Nhưng trong mắt cậu, những chuyện này vừa hay có thể lách qua quy tắc.
Nếu bọn họ khẳng định đây chỉ là đồ ăn cho động vật, mà đã là đồ ăn thì đương nhiên vô hại, thậm chí có thể dùng để lấp đầy bụng. Vậy cậu đút dân làng ăn những thứ vô hại này cũng sẽ không ảnh hưởng tới an toàn của họ, hiển nhiên nằm trong phạm vi cho phép.
Làm xong phép quy đổi đơn giản, Nguyên Dục Tuyết chỉ dừng lại một giây đã tiếp tục hành vi của mình. Hàng mi dày cong cong, con ngươi đen láy nhìn xuống phản chiếu ánh lửa trong hang động mờ tối, tựa như có đốm lửa nhỏ thiêu đốt nơi đáy mắt, đẹp, và cũng khiến hai gã nọ rùng mình khiếp vía.
Cậu hỏi lại: "Chắc chắn rồi chứ?".
Nguyên Dục Tuyết vẫn dùng khẩu hình, nhưng hai tên thôn dân vừa rồi còn đọc hiểu rất tốt giờ lại đờ đẫn, không hiểu "chắc chắn" mà Nguyên Dục Tuyết nói gì chỉ cái gì. Nhưng chỉ vài giây do dự đó, thiếu niên đã gật đầu chấp nhận đáp án.
Những người này đã khẳng định đây chỉ là đồ ăn.
Mấy quả trứng vẫn duy trì hoạt tính kì lạ, đàn hồi trong tay Nguyên Dục Tuyết, cứ thế bị nhét vào miệng hai gã kia.
Dù đang run bần bật, không đứng nổi, nhưng xuất phát từ bản năng sinh tồn tối thiểu, cả hai lập tức bò dậy định trốn. Bọn gã thà chết chứ không ăn thứ "đồ ăn" dị hợm này, nhưng rồi, cả hai lại cứng đờ tại chỗ.
Ngón tay Nguyên Dục Tuyết giữ mặt một tên, rất có kĩ xảo bóp cho gã ta phải hé miệng, lộ cái lưỡi đỏ tươi.
Những quả trứng nhân đen đang nhúc nhích kia bị nhét vào.
Thiếu niên buông tay ra, người kia lập tức ngậm miệng, nhưng miệng lưỡi như tê liệt, không thể tự do điều khiển.
Đến khi gã có thể há mồm, những thứ dị dạng mềm mềm đó đã tan trong miệng.
Mọi thứ xảy ra quá nhanh, gã trợn mắt, khuôn mặt trở nên dữ tợn đáng sợ, giống loài ác quỷ nào đó. Khi chắc chắn đống trứng kia đã hoàn toàn tan trong miệng thôn dân, Nguyên Dục Tuyết mới đứng dậy, lùi lại một bước.
Mọi giam cầm đã biến mất, thôn dân có thể tự do hành động, nhưng gã chẳng mừng nổi, lập tức quỳ bò ra đất, điên cuồng nôn oẹ.
Nhưng chỉ nôn được chút nước chua ố vàng.
Gã hung tợn nhìn bãi nôn của mình, không dám tin, vội vàng chọc ngón tay vào họng hung hăng móc, phản ứng nôn mửa càng dữ dội, nhưng trứng đã bị gã tiêu hóa rồi.
Vẻ mặt gã bắt đầu vặn vẹo quái dị, giống bệnh nhân nan y nghe tình trạng của mình, ánh mắt toát lên sự tuyệt vọng.
Sắc mặt gã tái nhợt, đứng lên đi về phía trước hai bước. Dưới sự phẫn nộ cực đoan, gã không còn sợ Nguyên Dục Tuyết như trước, hung tợn nhìn cậu: "Mày, mày ---!"
Nguyên Dục Tuyết bình tĩnh nhìn gã, nét mặt thờ ơ.
Chỉ nói được mấy tiếng, gã đã gục xuống đất, co quắp, cơ thể gập lại như tôm bị nấu chín.
Nguyên Dục Tuyết bình tĩnh rà quét số liệu cơ thể gã, có thể là do thời gian quá ngắn, tạm thời chưa thấy có gì khác thường.
Sau đó cậu nhìn sang tên còn lại.
Người kia vẫn ngồi im tại chỗ, khi y liều mạng muốn lùi lại, nhưng phát hiện mình không thể phản kháng thì ánh mắt càng thêm tuyệt vọng, nhìn Nguyên Dục Tuyết như nhìn lệ quỷ tới đòi mạng.
Môi run bần bật, sau đó y thấy Nguyên Dục Tuyết mở miệng, răng môi một lần nữa tạo khẩu hình quen thuộc.
"Chắc chắn rồi chứ"?
Giờ y mới ý thức được đây là câu hỏi trí mạng như thế nào.
Biết Nguyên Dục Tuyết sẽ thật sự nhét những thứ đó vào miệng mình, y nơm nớp co rúm lại, cuối cùng đổi giọng: "Đó, đó không phải là đồ ăn."
"Nó là..."
Nhưng chưa nói hết đã lăn ra ngất.
Nguyên Dục Tuyết: "..."
Mặc dù trông rõ là diễn kịch, nhưng Nguyên Dục Tuyết vẫn thử quét hình, xác định ý thức của người này... Đã chìm sâu trong trạng thái hôn mê.
Không phải giả vờ.
... Gan bé vậy sao?
Các người chơi trầm ngâm nghĩ, Tiểu Cao càng thêm bực bội.
Mặc dù Nguyên Dục Tuyết không phải người máy chuyên chữa bệnh, nhưng cậu vẫn có chức năng sơ cứu.
Sau khi sử dụng sóng tinh thần để trị liệu đơn giản, cậu mới phát hiện mình không thể kích thích tinh thần của người này khôi phục trạng thái sinh động.
Y bị hạ một loại ám chỉ nào đó.
Lần hôn mê này là có chuẩn bị từ trước.
Ai đó đã hạ ám chỉ cho y, khi y nói ra từ mấu chốt thì sẽ bất tỉnh, thay vì nói là bảo vệ y, chi bằng nói là để bảo vệ bí mật đó.
Giờ cậu đánh thức y thì cũng vô dụng, chỉ cần nhắc lại đề tài này, y sẽ tiếp tục ngất xỉu.
Ý thức được chuyện này, Nguyên Dục Tuyết đứng dậy buông tha người ta.
Âu Phục và Tiểu Cao đứng đằng sau xem.
Họ nhìn cậu giải quyết mọi chuyện, Âu Phục còn nhướng mày.
Không thể không thừa nhận, vừa rồi Nguyên Dục Tuyết trông khá... Dữ.
Nhưng với tư cách người xem, gã chỉ thấy đó là một kiểu dữ rất dễ thương.
Tiểu Cao mất một lúc mới quen được mặt này của Nguyên Dục Tuyết, rất thực tế bắt đầu cân nhắc tình huống hiện giờ.