Edit: Ry
"Không phải."
Giọng nói trả lời Tiểu Cao... Thật khó để hình dung. Âm điệu the thé lại tinh tế, nói rất khẽ, dễ dàng bị bỏ qua.
Cũng không tới nỗi là khó nghe, chỉ là rất lạ. Nó non nớt như là tiếng một đứa trẻ chưa từng vỡ giọng, nhưng nếu vậy thì lại có cảm giác không hài hòa.
Tiểu Cao sửng sốt, theo bản năng nhìn về nơi phát ra âm thanh.
Nằm ngoài dự đoán của chị, lại cũng hợp lí, người mở miệng chính là một... "Nhân ngư" đang nằm trong ao nước.
Một người cá với cái bụng nhô lên đã trả lời chị.
Người này đang nằm trong ao, cái đuôi cá thô to màu xám đen nhẹ nhàng vung vẩy, mái tóc ướt đẫm dán sát vào mặt, cổ và vai. Ban đầu cô gái ấy nhắm mắt, sau khi lên tiếng mới mở mắt nhìn sang ba người.
Đôi mắt màu xanh lam trong veo tinh khiết.
Do từ lúc tiến vào đây, những người cá ở trong hồ vẫn luôn im lặng, cũng có lẽ là do ấn tượng về những người bị chăn nuôi không biết giao tiếp kia quá mạnh, nên người chơi hoàn toàn không ngờ người cá này lại biết nói. Nếu họ nói được thì người chơi có thể thu thập thêm thông tin.
Tiểu Cao ngạc nhiên, có một nháy mắt chị lại bị khuôn mặt kia mê hoặc, cũng may nhanh chóng tỉnh lại, dè chừng quan sát sinh vật ma mị như là trong truyền thuyết ấy.
"Cô..."
"Tôi là bạn cùng lứa với họ. Không phải là 'mẹ'." Cô gái giải thích.
Dừng lại một hồi, cô mới tiếp tục giải thích như không có việc gì.
"Chúng tôi thuộc cùng một lứa 'tế phẩm'. Mẹ sinh ra chúng tôi, sau khi năng lượng trong cơ thể cạn kiệt, không còn giá trị lợi dụng, đã bị làm thành 'mồi'."
Cô lạnh nhạt nói "mồi", khiến các người chơi lập tức nhớ tới đống trứng nhân đen trôi nổi trong ao nước, bị đám thôn dân gọi là đồ ăn.
Lạnh sống lưng.
"Tế phẩm ăn mồi sẽ được bồi dưỡng trở thành đồ tiêu hao tiêu chuẩn cho đời kế tiếp. Những người đó, hầu hết sẽ bị ăn thịt, hoặc là tiếp tục được chăn nuôi cho tới khi trưởng thành hơn để làm tế phẩm cho 'Thần'. Mà chỉ một số ít các cá thể trưởng thành được giữ lại, cải tạo thành mẫu thể hoàn mỹ hơn. Bọn họ sẽ được cho ăn phần xác còn lại của mẫu thể đời trước, trở thành công cụ thai nghén tế phẩm đời tiếp theo."
Hàng mi cô rung rung, không phải vì tâm trạng nổi sóng, chỉ là những di động bình thường, khiến chút nước dính trên bờ mi ấy chảy xuống.
Cô nói những lời hết sức kinh dị, giọng điệu lại bình thản vô cùng.
Như thể chỉ đang kể một câu chuyện hoàn toàn không liên quan gì tới mình, một câu chuyện tàn khốc xảy ra ở một thế giới ma quỷ nào đó. Nhưng tất cả người ở đây đều biết đó chính là chân tướng đẫm máu đã xảy ra với cô.
Không cần ám chỉ đặc biệt nào, người chơi đều biết.
Cô ấy đang nói về chính mình.
Tiểu Cao mím môi.
Thật khó để miêu tả tâm trạng lạ thường hiện giờ của chị, và cơn buồn nôn khó ức chế khi nghe.
Có lẽ là có cả sự phẫn nộ cực đoan đang bùng cháy.
Nguyên Dục Tuyết bình tĩnh nhìn người cá trong hồ, bỗng tiến lên mấy bước.
Cậu ngồi xổm xuống, ngón tay cứ như vậy chạm vào mặt đất.
Mặt đất ẩm ướt dinh dính, không ngừng phản hồi lại nhiệt độ buốt lạnh. Đó là nước từ trong cái ao kia tràn ra, cũng là nước do những "tế phẩm" với hình hài trẻ con đột nhiên trưởng thành ấy mang theo khi leo ra ngoài.
Trong tiếng nước lõng bõng nhỏ bé, Nguyên Dục Tuyết nhìn chằm chằm người trước mắt, câm lặng nói một câu.
Dù tĩnh lặng im ắng, nhưng thiếu nữ người cá hiển nhiên biết Nguyên Dục Tuyết vừa nói gì với mình. Cô khựng lại, rồi biểu cảm trở nên kì lạ.
Khóe môi khẽ nhếch lên thành đường cong, giống như là mỉm cười. Nhưng nhìn kĩ sẽ thấy nét mặt cô vô cùng chết lặng, giống một con rối.
Cô xoay người, cơ thể lại chìm vào trong nước, cái bụng to lớn hơi va chạm vào vách khiến mặt nước sóng sánh, phần cơ thể chìm dưới đáy của cô dường như đang chảy máu.
Màn sương đỏ lại loang ra trong nước.
Cô nhẹ nhàng nói: "Tôi biết rất nhiều, rất rất nhiều chuyện. Các người muốn biết gì tôi cũng có thể giải đáp."
"Kí ức của mẫu thể, tôi đã kế thừa toàn bộ nhờ ăn xác của bà. Các người có thể lợi dụng tôi để biết thêm thông tin, không sao hết."
Cô nói vậy, như thể biết các người chơi có nhiệm vụ thăm dò.
Nguyên Dục Tuyết im lặng.
Thông thường mà nói, khi đối phương biết nhiều thông tin như vậy, thậm chí còn là một cuốn sách biết đi, đây hẳn là một chuyện rất tốt với cậu.
Thế nhưng Nguyên Dục Tuyết lại nghĩ tới một vấn đề khác.
Theo cách nói của cô ấy, cô kế thừa kí ức của mẫu thể, dù thông tin có thể sẽ bị hạn chế, nhưng đã trải qua rất nhiều đời kí ức truyền thừa như vậy.
Những lời này của cô gái chắc chắn không phải khoác lác, cũng là thông tin quan trọng người chơi không thể từ bỏ.
--- Nhưng những gì Nguyên Dục Tuyết suy nghĩ lại là mặt khác ẩn trong đó.
Nếu cô ấy kế thừa tất cả kí ức của mẫu thể, vậy cái chết, thậm chí nỗi thống khổ khi bị xé xác làm thức ăn cho đứa con của mình, có phải cô cũng nhớ hay không?
Sau giây phút vui mừng ngắn ngủi vì có được thông tin quan trọng, hai người kia định hỏi, cũng chợt nghĩ tới chuyện này.
Cả ba bỗng im lặng, không ai đưa ra câu hỏi có phần nguy hiểm, quá tàn nhẫn và quá bất công ấy. Họ lẳng lặng nhìn thiếu nữ trước mặt, cùng với cái đuôi đang đong đưa của cô.
Giọng cô gái mơ hồ truyền từ dưới nước lên, nhưng cặp mắt tinh khiết kia nhìn họ chằm chằm, như thể hồ nước là nơi an toàn duy nhất để chứa đựng cô.
"Tôi chỉ có một yêu cầu." Cô nói: "Các người phải dẫn tất cả bọn họ ra khỏi đây, tìm cho họ một nơi yên ổn, để họ tránh khỏi vận mệnh bị ăn thịt bị giết. Sau đó, hãy giết tôi."
Nói tới câu cuối, thiếu nữ thậm chí còn mỉm cười, chân thành hơn nụ cười trước đó rất nhiều. Cô như đang mơ về một viễn tưởng nào đó, cõi lòng sản sinh sự vui vẻ hạnh phúc.