Edit: Ry
Chính cô cũng không nhận ra mình đang khóc.
Bầu trời, thứ chỉ tồn tại trong kí ức được truyền thừa của cô.
Mặc dù không được thấy mặt trời treo trên cao, không có ánh sáng rực rỡ bao trùm trên mặt mình và tộc nhân như trong giấc mơ, nhưng chúng đã vượt xa những gì cõi lòng có thể hứng chịu, và sự kính nể ngưỡng mộ sâu sắc.
Bọn họ đã trở về mặt đất, không còn là sâu kiến mặc người giẫm đạp.
Sự kích động đó lại nhanh chóng được thu hồi.
Tuy đã trốn ra, nhưng trước mắt họ vẫn đang trong thôn Vàng Bạc, chưa tính là an toàn, còn lâu mới tới lúc có thể thả lỏng cảnh giác.
Các người chơi đã đưa hầu hết người bị nuôi nhốt ra, nhưng vẫn còn vài người cá vì không di chuyển được nên bị bỏ ở chỗ cái ao.
Bọn họ đã hứa hẹn với "mẫu thể" sẽ đưa tất cả ra khỏi nơi Địa Ngục ấy, không ai có ý định vi phạm.
Tìm một góc kín cẩn thận thu xếp cho nhóm người này xong, để lại Nguyên Dục Tuyết và Tiểu Cao canh chừng, Âu Phục phụ trách vòng lại đi truyền tin cho đồng đội có lẽ đang rất sốt ruột ở đầu kia của hồ nuôi cá.
Mà muốn đưa những người cá còn lại ra ngoài thì cũng cần họ hỗ trợ.
Âu Phục nhận nhiệm vụ, liếc cả hai một cái, xoay người biến mất trong bóng đêm.
Tốc độ của gã rất nhanh, có lẽ còn sử dụng vài đạo cụ đặc biệt, nhanh chóng đưa những người khác tới.
Rất khó để miêu tả tình trạng hiện giờ của đám Nguyên Dục Tuyết, mà vì cũng không có nhiều thời gian nên trên đường đi Âu Phục không kể chi tiết mọi chuyện, chỉ tóm tắt giao dịch với nhóm người bị nuôi nhốt kia cho đồng đội.
Giờ họ phải vào trong mang nốt mấy người cá ra. Nhiều người cùng đi thì có thể mang tất cả ra luôn trong một lượt.
Nhưng không hiểu sao tình trạng của Tiểu Tề rất tệ.
Sắc mặt cô nhợt nhạt, chỉ cần tới gần hang động đã không ngừng nôn ọe, mặt mày nhăn nhó --- Hoàn toàn không giống giả vờ để trốn tránh.
Do trạng thái Tiểu Tề hiện giờ quá yếu, như thể sẽ ngất xỉu hoặc tắt thở bất cứ lúc nào, nên dù cô mãnh liệt yêu cầu tham gia hỗ trợ, những người khác vẫn quyết định để Tiểu Tề ở lại đây trông coi nhóm người vừa được cứu, đồng thời cho cô có cơ hội nghỉ ngơi.
Phản ứng bài xích vô cớ của Tiểu Tề khiến các người chơi nghĩ đến một vài luật lệ trói buộc liên quan tới thôn Vàng Bạc, nhưng tạm thời chưa thể xác định.
Năng lực chiến đấu của thiếu nữ không đến mức là kém, nhưng cô lúc này nhăn nhó, bước chân run rẩy, không tốt hơn đám người bị nuôi nhốt chưa từng thấy ánh mặt trời, không có khả năng bảo vệ bản thân kia là bao. Cả nhóm quyết định không để cô ở đây một mình, đề phòng có thôn dân lọt lưới tới tấn công.
Phải có một người nữa ở lại, mà còn không được quá yếu.
"Để tôi."
A Đao luôn im lặng đứng làm cảnh đột nhiên mở miệng. Đôi mắt hắn luôn khuất sau cái mái dài, hắn chỉ cần hơi cúi xuống là không ai thấy được nét mặt.
A Đao lơ đãng liếc "mẫu thể" ở trong nhóm người cá, sau đó nhấn mạnh: "Để tôi ở lại."
Tiểu Cao nói: "Mày? Tao không yên tâm."
A Đao hời hợt phản bác: "Khả năng chiến đấu của tôi tốt hơn cô, có thể bảo vệ họ tốt hơn."
Câu này quá thẳng thắn. Nhưng Tiểu Cao đã tiêu hao rất nhiều thể lực, nếu chỉ luận về sức chiến đấu hiện giờ thì đúng là chị đánh không lại hắn.
Bị chặn họng khiến người phụ nữ trông có vẻ tức giận, nhưng chị lại ngậm miệng không nói nữa, coi như cam chịu.
Cả nhóm nhanh chóng đồng ý, dù sao họ cũng không có nhiều thời gian để lề mề.
Nguyên Dục Tuyết muốn ở lại, nhưng cậu là người am hiểu dùng khẩu súng kì lạ để kiềm chế thôn dân nhất. Để tránh có chuyện, hoặc là có kẻ thoát ra được gây rắc rối, nên cậu cũng phải đi cùng.
Nguyên Dục Tuyết suy ngẫm vài giây, cũng muốn tự đưa những người kia ra ngoài.
Trước khi vào trong hang, cậu chợt nghe được một giọng nói rất yếu ớt.
Đến từ vị thủ lĩnh người cá vẫn luôn ngạo mạn lạnh lùng, tràn đầy đề phòng với họ.
"Cảm... Cảm ơn mọi người."
Nguyên Dục Tuyết không nói được, không thể đáp lại.
Cậu ngoái đầu nhìn.
Dưới ánh trăng mờ, chiếc đuôi của người cá sáng lấp lánh như khối đá quý xinh đẹp được điêu khắc tỉ mỉ.
...
Quá trình vòng về khá thuận lợn.
Mặc dù có vài tên bị ghim trên tường đá rồi vẫn còn cố gây sự, nhưng cũng chỉ có Béo làm thủ lĩnh cắn rách được tay mình để nó mọc lại, rồi thử nhổ thứ đang đóng mình.
Các người chơi lẳng lặng đi tới, Cửa Sổ thấy cảnh này còn chưa kịp phản ứng, Nguyên Dục Tuyết đã lạnh tanh cho ông ta thêm một phát đạn.
Đảm bảo "phong ấn" sẽ không bong ra nữa, cả đám nghe được tiếng chửi bới giận dữ của Béo.
"Chó chết, lũ người xứ khác chó chết, tao chắc chắn sẽ giết chúng mày! Tao bất tử bất diệt, đối đầu với tao sẽ phải chịu nguyền rủa của Thần ---"
Trong nhạc nền là tiếng chửi, Nguyên Dục Tuyết thờ ơ đi ngang qua, thờ ơ vào sâu trong hang, mang những người còn bị giam giữ, thờ ơ đi qua trước mặt dân làng.
Như thể không hề nghe được tiếng chửi mắng.
Béo: "..."
Từ ánh mắt hung tàn của ông ta có thể thấy nỗi hận đã càng thêm sâu sắc.
Nguyên Dục Tuyết không quan tâm.
Đúng như các người chơi dự đoán, hành trình lần này thuận lợi hơn trước nhiều.
Đến mức mà lúc đi ra, đám Tiểu Cao còn không khỏi lo lắng đề phòng, sợ lại có thứ gì lao ra ngăn cản. Nói gở một chút... Có khi Tà Thần mà đám thôn dân kia tôn thờ xuất hiện thì sao?
Các người chơi bắt đầu nghĩ lung tung.