Edit: Ry
Tiểu Cao tràn đầy châm chọc nói: Kĩ thuật diễn của Tiểu Tề quá tốt nên chị mới lơ là cảnh giác.
Không chỉ có Tiểu Cao mà những người khác cũng không khỏi hãi hùng khi nhớ lại.
Vì Tiểu Tề thật sự rất dễ khiến người ta có cảm giác thân thiết, ngay cả khi ban đầu tìm kẻ tình nghi cũng hiếm ai nghĩ là cô, không ai ngờ Tiểu Tề chính là con ác quỷ đang rình mò.
Nhưng sự thật là thế.
... Chỉ riêng Nguyên Dục Tuyết, nhớ lại những chuyện đã qua, cậu không cho rằng đó đều là kĩ thuật diễn.
Chí ít ban đầu là không phải.
Cậu là người máy nên không đủ nhạy bén tới độ phát hiện biến động cảm xúc của con người, chưa kể về mặt tình cảm Nguyên Dục Tuyết luôn rất trì độn. Nhưng chính vì thế mà cậu có trực giác cực chuẩn với những gì hành vi một người đang thể hiện. Chí ít là, Nguyên Dục Tuyết nhắm mắt, bộ nhớ của cậu đang cẩn thận lọc ra từng kí ức về Tiểu Tề, sau đó tụ lại thành một quan điểm.
Ban đầu cô ấy vốn không có kí ức về chuyện gián điệp.
Cô thật sự cho rằng mình là người chơi, và cũng đúng là người chơi, hòa hợp với mọi người, cho rằng đây là lần đầu mình vào phó bản này.
Sẽ cảnh giác với những quy tắc quỷ quyệt của phó bản, sẽ sợ hãi, cảm thấy bị uy hiếp vì sự kiện lạ thường, sẽ đề phòng với gián điệp mà quy tắc mô tả, dùng đủ kế hoạch để âm thầm tìm ra nó.
Chỉ là khi khôi phục kí ức, hoặc đúng hơn là "hạn chế" của phó bản với cô dần được cởi bỏ, thiếu nữ mới biết, hóa ra mình chính là gián điệp trong quy tắc.
Khi ấy, Tiểu Tề có cảm giác như thế nào?
Cô khác với mọi người.
Ngay từ đầu cô đã không có tư cách "làm lại", chỉ có thể tiến chứ không thể lùi.
Nguyên Dục Tuyết rất ít khi đặt tâm tư vào chuyện khác, hình thức tư duy của cậu luôn đơn giản thẳng thắn, ngoài việc chiến đấu ra thì cũng chỉ nghĩ đến các phương thức hoàn thành nhiệm vụ.
Nhưng sau vài phó bản, cậu dần có một nhận thức mơ hồ và cứng nhắc về "cộng sự". Dường như cậu bắt đầu biết nghĩ... Những chuyện mà với cậu của quá khứ là hoàn toàn nhảm nhí, vô nghĩa.
Nhưng với Tiểu Tề thì đó không phải là vô nghĩa.
Nguyên Dục Tuyết không nói ra suy đoán của mình.
Cậu không thể nói chuyện, mà vốn tính cách đã lạnh nhạt kiệm lời như tầng nước giấu dưới lớp băng, chảy xuôi nhưng không thể chạm vào. Cậu chôn vùi tất cả suy nghĩ vào trong cơ thể, để chúng chầm chậm lên men.
Phó bản luôn "tuần hoàn lợi dụng", trong vài phó bản cao cấp còn có dấu vết rất rõ của những người chơi trước.
Nhưng chưa một ai nghĩ tới vấn đề này. Những người chơi không hoàn thành được nhiệm vụ, bị vĩnh viễn phong ấn trong phó bản, có phải vẫn đang còn sống, cũng tham dự vào nhiệm vụ của những người chơi mới vào phó bản không?
Không ai biết. Với thông tin mà nhóm Nguyên Dục Tuyết vừa có được, chỉ e Tiểu Tề thật sự tìm được phương pháp sống tiếp, và trở thành gián điệp. Có khi đây là giao dịch của cô với phó bản để rời khỏi nơi này.
... Nhưng người chơi thoát khỏi phó bản theo phương thức như vậy, có thật sự là người sống không?
Trong lòng mỗi người đều nặng trĩu suy tư.
Nhờ có đạo cụ định vị của Nguyên Dục Tuyết, họ không lo việc mất dấu Tiểu Tề, nên mới dành thời gian đi tìm A Đao trước rồi lên kế hoạch hành động.
Cũng may họ tìm được hắn khá nhanh, chứ với thương tật như vậy khó mà nói hắn có gặp nguy hiểm không, tuy là chính hắn có vẻ cũng chẳng bận tâm.
Mặc dù A Đao bị thương nặng, nhưng tốc độ khôi phục lại rất nhanh, vết thương bên dưới lớp băng gạc chỉ mất một lúc đã lành.
Để làm được như vậy phải trả cái giá nhất định, dù là A Đao cũng khó mà nhẹ nhàng được.
Nhưng mặt mày hắn chỉ xanh xao hơn, không có vẻ gì là khó chịu. Hắn còn quay sang bình tĩnh giục mọi người mau hành động, đuổi theo Tiểu Tề.
Nguyên Dục Tuyết nhìn xuống, ánh mắt khóa chặt chấm đỏ trên màn hình điện thoại.
Màn hình tắt.
Thiếu niên thản nhiên nhìn lên.
Ánh mắt cậu lạnh lẽo vô cùng, như một con suối tạo thành từ tuyết tan.
"Tìm được rồi".
Cánh môi nhúc nhích, im lặng nói vậy.
Những người khác không nhận ra tọa độ của chấm đỏ trên màn hình, không thể đối chiếu nó với địa hình ngoài hiện thực. Nhưng Nguyên Dục Tuyết là người máy chiến tranh đã ghi nhớ tất cả bản đồ, đương nhiên biết Tiểu Tề đang chạy đi đâu, điểm đến cuối cùng của cô là nơi nào ---
"Thôn Bạc".
Nơi kết nối với thôn Vàng, cấm địa người chơi không được phép đặt chân tới.
Thôn xóm toàn những ngôi mộ, nơi Tiểu Cao và A Đao suýt yên nghỉ, cuối cùng họ cũng phải tới đó.
Thời gian không có nhiều, cả đường đi mọi người đều im lặng.
Chạy tới giao lộ với thôn Bạc, trời cũng hửng sáng.
Ánh bình minh rọi lên người họ, rõ ràng là nắng sớm ấm áp, lại không ai cảm nhận được chút nhiệt độ nào, thậm chí thấy xương cốt rét run kì lạ.
Lối vào thôn Bạc, dù Tiểu Cao đang máu nóng dồn lên đầu chỉ muốn xẻo thịt Tiểu Tề ngay cũng phải dừng bước, lộ vẻ đắn đo.
Chị và A Đao lần trước suýt gãy ở đây.
Có điều đó là lần dầu thăm dò "thôn Âm", họ vốn cho rằng sẽ không quá nguy hiểm. Bây giờ có khi chính là lúc chín muồi, đằng nào cũng phải vào, không thể vĩnh viễn tránh nó.
Huống hồ Tiểu Tề ở bên trong.
Nếu bị sợ hãi bủa vây, giậm chân tại chỗ, vậy thì đúng là ngu.
Tiểu Cao, A Đao, còn có Ghế Ngồi đến nay vẫn đang hôn mê, là những người từng tới thôn Âm, nơi này không khác gì với lần trước.