Vũ Khí Hình Người

Chương 303: Thôn Vàng Bạc (82)



Edit: Ry

Rất khó hình dung tâm trạng của mọi người lúc đó, không ai là vui vẻ. Trước khi Nguyên Dục Tuyết ra tay, một loại đạo cụ công kích đã bắn ra từ tay Âu Phục.

Vật thể giống như là đạn, nhưng nguy hiểm và bén nhọn hơn lại không đi xuyên bất cứ vật thể nào, vì Tiểu Tề đã nghiêng người trong khoảnh khắc đó.

Cơ thể thiếu nữ chỉ đong đưa một chút, vừa hay tránh đòn tấn công của Âu Phục.

Nhưng cũng gián đoạn được nghi thức của cô ta.

Âm thanh kì quái như tiếng hát đã ngừng, có điều ở nơi đặc biệt này, các người chơi dường như vẫn nghe được giọng hát du dương ấy văng vẳng. Phần chói tai trong tiếng hát không ngừng xoay quanh, va vào vách đá, sau đó phản hồi vào ống tai của người chơi.

So với lần cuối gặp nhau, hiển nhiên lần này càng không mấy vui sướng.

Bọn họ ở hai phe đối địch, vì phó bản, vì nhiệm vụ, hoặc cũng có thể chỉ vì lời hứa sẽ cứu bộ tộc kia.

Lần này họ tận mắt chứng kiến Tiểu Tề định giết người, mà người nọ thì nằm chính giữa mảnh đất kì lạ trông như tế đàn, máu không ngừng chảy ra từ cơ thể cô, không rõ là còn sống hay đã chết.

Ngay khi Tiểu Tề có động thái tiến tới, tất cả người chơi đã tản ra cản mọi con đường cô ta có thể dùng để chạy trốn. Thực tế thì Tiểu Tề không định chạy, cô ta đứng lệch một chút so với vị trí trung tâm của tế đàn, mặt mày nhợt nhạt, môi bị cắn rách, nhiễm màu máu đỏ tươi.

Trông cô ta thật gầy yếu.

Những cơn gió âm u không biết mang theo vật chất gì trong hang động này như muốn hất đổ thiếu nữ, nhưng cô ta vẫn đứng trong gió, cơ thể mảnh mai tưởng như sẽ bị quét đi bất cứ lúc nào lại bật lên một sự tàn nhẫn.

"Rời khỏi đây đi."

Chênh lệch nhân số của hai bên dường như không ảnh hưởng gì tới kế hoạch của Tiểu Tề.

Câu nói có phần mơ hồ, vẫn còn di chứng bởi việc đổi giọng.

Thiếu nữ cao quý nhìn xuống người chơi, hay đúng hơn là nhìn Nguyên Dục Tuyết.

"Đừng ép tôi." Cô ta tiếp tục cảnh cáo, tiến thêm một bước, đồng tử dựng thẳng như loài rắn, có dấu hiệu dị hóa thành thú: "Tiếc thật, trước đó các người không giết tôi, để tôi tới được đây. Nên, đừng ép tôi..."

Dòng máu đặc dính chảy ra từ cổ tay, nhỏ xuống sàn, lúc này các người chơi mới chú ý tới ngoài thủ lĩnh người cá ra, Tiểu Tề đã biến dị thành quái vật cũng đang điên cuồng làm tổn thương bản thân. Cô ta cắt nát tay mình, để dòng máu nóng xuyên thủng lớp biểu bì mỏng manh phun ra, tiếp tục nhỏ xuống.

Theo từng bước chân, tế đàn dưới chân cô như sống dậy, những hoa văn đỏ sậm càng thêm rõ rệt. Từ dưới đất vươn lên vô số "dây leo", nói là "dây leo" thì cũng không đúng, vì chúng trông như vật thể sống, giống mạch máu khổng lồ của một con quái vật đang ngọ ngoạy, máu nóng chảy xuôi bên trong. Chúng như tự có ý thức, dần vươn lên theo từng bước chân của thiếu nữ.

Trong mắt các người chơi, những cái dây leo đó như đâm rách chân Tiểu Tề, chui vào trong cơ thể cô.

Rõ ràng là "mạch máu" sinh trưởng kì quái, thời khắc này lại hòa hợp lạ thường với thiếu nữ. Nó chầm chậm leo lên người cô, cố định ở đó, giống như trời sinh là vậy, không có gì lạ thường hết.

Cảm giác trơ mắt nhìn người quen - chí ít là ngoại hình vẫn giống người - chậm rãi bị cải tạo thành hình thù như quái vật thật sự không vui vẻ gì cho cam.

Nhịp thở của Cửa Sổ trở nên dồn dập, A Đao cũng im lặng cởi băng vải quấn quanh cây đao, dùng sức nắm phần chuôi, cánh tay mơ hồ nổi gân xanh.

Ở đây chỉ có A Đao là người từng đấu với Tiểu Tề, và kết quả cũng không mấy tốt đẹp. Mặc dù một phần là do khi đó đối phương đánh lén, A Đao cũng không định liều mạng với cô ta, nhưng vẫn có thể tổng kết là hắn đánh không lại Tiểu Tề.

Trên khuôn mặt của thiếu nữ rõ ràng viết: Đây là sân nhà của tôi, đừng có chọc tôi, tôi sẽ giết các người thật đấy.

Tế đàn kia chính là cội nguồn cho sức mạnh của cô ta, vấn đề khó giải quyết nhất là họ phải nghĩ cách cứu người đang nằm trên tế đàn đó ---

Ai nấy đều có chút do dự, cau mày quan sát tế đàn. Dưới cái nhìn và ngôn từ cảnh cáo của Tiểu Tề, Nguyên Dục Tuyết im lặng giơ đao lên.

Chuôi đao đen nhánh, nằm trong bàn tay tuyết trắng như chưa từng nhiễm bụi trần, tạo thành tương phản mãnh liệt.


Động tác giơ đao của cậu từ tốn uyển chuyển. Có lẽ là vì khí chất thong dong của thiếu niên vào thời khắc này quá nổi bật, khiến cảm giác nguy hiểm bị sụt giảm mạnh, khiến người ta cảm thấy đây chỉ như một màn biểu diễn múa đao nghệ thuật. Nhưng người từng chứng kiến Nguyên Dục Tuyết dùng đao không hề nghĩ vậy, họ biết rõ đao của thiếu niên sắc bén cỡ nào, lực sát thương dã man ra sao, chưa kể cậu còn cực kì am hiểu một đao kết liễu kẻ địch. Nên khi thấy Nguyên Dục Tuyết có động tác nhẹ nhàng trông như cảnh cáo, tất cả lập tức căng thẳng, vô thức để ý cậu, như thể nháy mắt sau cậu sẽ lao vào hang ổ của địch, cầm thanh đao đâm thủng yếu hầu Tiểu Tề.

Tiểu Tề cũng nhìn cậu chằm chằm.

Nhìn động tác của thiếu niên, nhìn lưỡi đao sáng ngời chỉ thẳng về phía mình, sắc mặt cô dường như cũng thay đổi.

Có lẽ là tái nhợt hơn.

Không phải vì sợ mà vì một nguyên nhân khác, Tiểu Tề không khỏi bật cười, sau đó cười quá mạnh nên bị sặc, bắt đầu ho khan.

Các người chơi không dám thả lỏng cảnh giác trước biểu hiện thân quen đó, họ cau mày quan sát cô ta, nhìn Tiểu Tề ho dữ dội tới mức gập người, để lộ phần eo đã có thêm vô số "dây leo" đỏ tươi như mạch máu nhấp nhô. Chúng như hòa làm một thể với cô, khe khẽ phập phồng. Thậm chí chúng còn vươn tới sau gáy thiếu nữ, như thể đang tìm xem nơi nào thích hợp nhất để cắm vào.

Cơn ho lắng xuống, Tiểu Tề ngẩng khuôn mặt nhợt nhạt dị dạng lên.

"... Lên đi. Giải quyết nhanh nào."

Cô nhướng mày, ánh mắt vừa hay giao với Nguyên Dục Tuyết.

Đôi mắt thiếu niên như một vực sâu tăm tối không thấy đáy, lại như viên đá quý màu đen quý hiếm nhất, lấp lánh ánh sáng, để người ta sa vào trong đó, liên tục ngợi ca đây là kiệt tác của trời cao. Đôi mắt ấy lúc này vô cùng bình thản, phẳng lặng nhìn cô, dường như không có gì khác với lúc trước.

Không có chút cảm xúc nào.

Ngay cả khi trong tình huống đối chọi gay gắt, giương cung bạt kiếm như vậy, Tiểu Tề vẫn không khỏi hoảng hốt.

Cô bỗng thấy thật bất công.

Tại sao tới nước này rồi, khó xử như vậy rồi mà đôi mắt ấy vẫn không thể hiện lên bất cứ cảm xúc nào.

Tại sao phải nhìn cô như vậy?

Như bao lần trước đó, như mọi ngày, cô chỉ là một người xa lạ thừa thãi.

Nghĩ vậy, Tiểu Tề theo bản năng tiến lên. Một bước này của cô không phải là cảnh cáo hay dấu hiệu tấn công, chỉ là một tích tắc thất thần, lại thấy lưỡi đao đang chĩa về mình chém ra một "vệt sáng" cực kì sắc bén.

Tiểu Tề không biết "ánh sáng" mà cô đang nhìn đó, là đao khí đủ để kết thúc cuộc đời mình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.