Edit: Ry
--- Bảy ngày cuối cùng ở lại phó bản.
Ấn tượng thôn Vàng Bạc để lại cho các người chơi chắc chắn không tốt đẹp.
Thôn đầy ma quỷ, mộ huyệt cỡ lớn, xuất xứ của tội ác, thậm chí "dân làng" có thể dùng ác ý để thúc đẩy sinh trưởng Tà Thần...
Tóm lại thay vì tiếp tục dạo chơi quanh thôn, họ thà ở chết trong biệt thự có điều kiện vật chất khá tốt, bình yên thoải mái nằm đến hết tuần.
Có điều không thành công.
Vì những ngày này Nguyên Dục Tuyết luôn không ở biệt thự, cậu ra ngoài hỗ trợ xử lý công việc dọn dẹp.
Tiểu Cao và Cửa Sổ có biểu hiện tích cực nhất, Nguyên Dục Tuyết đi đâu họ chạy theo đó, không hề còn ý chí trước đó thề sẽ ngủ ba ngày ba đêm trong biệt thự trời không sập không có chuyện gì to tát quyết không thò chân ra ngoài.
A Đao thấy đồng đội đi theo thì cũng im im lau sạch đao rồi ra ngoài hỗ trợ.
Âu Phục đã vào trạng thái "đình công", quyết ru rú trong biệt thự tới cùng, đứng ở cửa số thấy nhóm người kia lại ra ngoài. Trông bộ dạng tủm tỉm trò chuyện với Nguyên Dục Tuyết của Tiểu Cao --- Đến là thân thiết. Thế là không ngồi yên nổi, đứng phắt dậy, sầm mặt mò chìa khóa xong ra ngoài theo.
Công việc cần làm cũng không mấy nhẹ nhàng.
Thứ nhất là thanh lý quỷ quái ở thôn Âm, phải tiêu diệt sạch ác quỷ. Các người chơi giải quyết việc này khá dễ dàng.
Họ vẫn đang trong "kì an toàn" do hệ thống bảo vệ, lại thêm ở đây toàn người chơi lão làng, rất giàu kinh nghiệm, dọn dẹp một ít quỷ quái không có tính công kích chỉ là chuyện vặt.
Có một vài con tương đối cố chấp thì sẽ do dân chuyên nghiệp (Giới Chu Diễn) tới siêu độ.
Những người bị thôn dân hại chết để "hiến tế", ví dụ như con gái ông Lý, sau khi chấp niệm được hoàn thành cũng không thấy đâu.
Chấp niệm của cô gái ấy không phải là báo thù, cô chỉ muốn Nguyên Dục Tuyết cứu những người bị nuôi nhốt kia. Chính cô cũng không biết chân tướng là gì, chẳng qua là cảm thấy những con người ấy quá đáng thương, "mẫu thể" phải sinh nở không ngừng cũng đáng thương.
Thiếu nữ nhạy cảm nhận thấy rằng những chuyện này là ngược với luân thường, là sai trái, nhưng không thể phản kháng. Cho tới khi bị cha ruột hại chết, ý nghĩ trong đầu cô vẫn là phải làm sao để ngăn cản những chuyện này.
Khi lời dối trá của Béo bị vạch trần, mọi chuyện kết thúc, sức mạnh giam cầm cô cũng biến mất, thiếu nữ nhanh chóng tiêu tán, không có gì lưu luyến.
Trạng thái của thủ lĩnh người cá cũng rất tốt ---
Sau khi tỉnh lại lần nữa, biết Nguyên Dục Tuyết đã giải quyết tất cả, cô gái còn đờ đẫn một lúc lâu.
Mãi sau mới sực tỉnh, cứng đờ gật đầu: "Vậy thì tốt quá."
Trừ việc cô hơi sợ Giới Chu Diễn ra thì không có di chứng gì.
Về phần dân làng còn sót lại trong thôn Vàng Bạc... Dưới quyết định của thủ lĩnh người cá, một nhóm người bị trục xuất khỏi thôn, đời này không được xuất hiện gần thôn Vàng Bạc nữa. Có thể sau khi bị trục xuất, cuộc sống của họ sẽ còn tồi tệ hơn, cũng có thể sẽ tốt đẹp hơn. Những tập tục hoang đường ấy có lẽ sẽ chỉ để lại những vệt mờ nhạt trong lòng họ, qua vài thế hệ sẽ không còn ai nhớ nơi này từng xảy ra chuyện gì.
Nhóm người còn lại... Không ai biết họ đi đâu.
Chỉ biết là sau khi thủ lĩnh người cá đứng ra lãnh đạo, hầu hết những người bị nuôi nhốt cũng khôi phục nhận thức bình thường. Tuy là tri thức còn rất hạn chế, hành vi cũng cứng ngắc chậm chạp không mấy thông minh, nhưng ít ra họ đã biết liêm sỉ, thường thức, cũng biết vui sướng giận buồn, không còn là những quái vật dị loại không giống người.
Những "con cá" được Nguyên Dục Tuyết mang đi thả đã biến mất, trong thôn xuất hiện thêm một vài "người già" và "trẻ em". Những con người bị nuôi nhốt chia nhau ra thành các đoàn thể nhỏ, lấy gia đình làm đơn vị, nhận nuôi những người già và trẻ em này. Nhìn qua có vẻ giống những gia đình bình thường có bốn, năm người.
Nhà cửa bị hư hại, công trình dưới lòng đất cũng cần sửa chữa. Tuy là không kịp xây dựng lại, nhưng các biển cảnh báo đều được cắm đầy đủ để tránh tai nạn xảy ra.
Những người chưa từng thấy ánh nắng mặt trời, sau khi được cho phép tự do hoạt động trong thôn đều có vẻ rất hướng nội, sợ người lạ. Nhưng họ không sợ Nguyên Dục Tuyết, Tiểu Cao và Âu Phục, có lẽ là vì vẫn nhớ chuyện dưới hang động dưới đất.
Những người này rất yếu, nhưng cũng nhanh chóng trở nên khỏe mạnh, nên công việc sửa chữa vốn do người chơi phụ trách, về sau những người này cũng tới hỗ trợ. Mặc dù thỉnh thoảng là gây phiền nhiều hơn, vì cứ vài phút là các người chơi lại hốt hoảng đi cứu mấy người chôn sống mình dưới gạch đá, hoặc là ngã xuống hố.
Mọi thứ dường như trở nên tốt đẹp hơn.
"Tôi quyết định ở lại đây."
Thủ lĩnh người cá nói.
Bây giờ trông cô rất khác trước, cao hơn gầy hơn trước, có lẽ là hơi quá gầy, nhưng tràn đầy tinh thần. Cái bụng phồng to đã xẹp xuống. Và thay đổi rõ nhất phải kể đến nửa người dưới...
Đã biến thành một đôi chân.
Là một cặp chân người bình thường, không phải đuôi cá mỹ lệ nhưng dị dạng.
Đôi chân mới chuyển đổi đó còn rất yếu, khiến cô không thể đứng hay đi lại trong thời gian dài, thế nên thủ lĩnh người cá đang ngồi trên ghế nói chuyện với Nguyên Dục Tuyết.
"Mặc dù nơi này để lại cho tôi rất nhiều kí ức xấu, nhưng họ cần một nơi an thân."
Nên cô chọn ở lại đây.
Họ sẽ thay thế nhóm dân làng ban đầu, trở thành cư dân mới của nơi này.
Sẽ giống người bình thường sinh sống, có sinh lão bệnh tử. Có con cái thì nuôi lớn, không có con cái cũng không sao. Đợi thời gian trôi qua, rất nhiều rất nhiều năm về sau, nếu nơi này còn người sinh sống, những người ấy hẳn đã quên hết những kí ức đẫm máu đó.
Nguyên Dục Tuyết bình tĩnh nhìn cô, hàng mi dài rủ xuống.
Cậu biết, cô không chỉ muốn nói những lời này.
Quả nhiên, một lúc lâu sau, thủ lĩnh người cá bỗng hỏi: "Cậu sẽ ở lại đây chứ?"
Gần như là ngay lập tức, cô nghe được giọng nói của người bên cạnh.
"Không." Nguyên Dục Tuyết nói: "Tôi cần hoàn thành rất nhiều nhiệm vụ, không thể ở lại đây."
Lời từ chối rất vô tình, thậm chí là lạnh lùng.
Đến cả lí do cũng máy móc không giống như là giải thích.
Thiếu nữ lại tươi cười bảo: "Hiểu mà, tôi cũng chỉ hỏi thử thôi."
Cô lẩm bẩm: "Nhưng mà tôi có một việc muốn nhờ..."
Nguyên Dục Tuyết: "?"
"Cậu có thể đặt tên cho tôi không?" Cô giải thích: "Tôi không có tên, tôi cũng không muốn dùng tên của cô gái người chơi kia, cô ấy nên được ghi nhớ với thân phận của mình."
Nguyên Dục Tuyết lại nói: "Tôi không biết đặt tên."