325. Khu Vực An Toàn - Kinh Đô Hoan Lạc (3): "Nơi này không phải chỗ tổ chức tiệc thưởng thức đồ ăn đúng không?"
Edit: Ry
Kinh Đô Hoan Lạc cũng giống Kinh Đô Địa Ngục - Thiên Đường của dân cờ bạc, ở đây luôn có ánh đèn rực rỡ chiếu rọi mọi ngóc ngách.
Ánh đèn huy hoàng sáng như ban ngày. Nhưng so với kiểu tình người lạnh lẽo khác thường ở Kinh Đô Địa Ngục thì Kinh Đô Hoan Lạc lại tràn ngập nhiệt tình. Quan hệ giữa người và người đều nồng nhiệt đến mức không giống xã giao bình thường.
Có thể một giây trước là người xa lạ, một giây sau đã có thể cùng đi chung đường, cạn chén rượu, thậm chí thủ thỉ tâm sự với nhau.
Bầu không khí nồng nhiệt thắm thiết này giữa con người khiến một người máy như Nguyên Dục Tuyết... Không thể hiểu được.
Cậu chỉ hứng thú với bữa tiệc thưởng thức món ngon mà chị gái kia giới thiệu.
Mỗi bữa tiệc nằm ở những tòa nhà khác nhau, chủ đề phong cách cũng khác.
Có cái phong cách rất tươi sáng, đứng ở bên ngoài cũng thấy rõ --- Hoa tươi, rượu ngon, âm nhạc, thậm chí là có cả tiệc thưởng thức nghệ thuật.
Đủ loại chủ đề, thành ra tiệc lấy đồ ăn làm chủ đề lại hiếm, Nguyên Dục Tuyết tìm mãi vẫn chưa thấy.
Mà có một vài bữa tiệc có phong cách trang trí không rõ lắm, thậm chí cũng không có đánh dấu gì nhắc nhở, Nguyên Dục Tuyết chỉ có thể dùng cách phiền phức nhất...
Hỏi thăm từng người.
Cổng vào tiệc thường sẽ có nơi bán "tín vật".
Giống như cành hoa mà Nguyên Dục Tuyết mua của cô bé kia, mỗi bữa tiệc có một tín vật khác.
Ví dụ như huy chương, một viên ngọc nhỏ, nhẫn, hoặc là khăn.
Tín vật rất đa dạng, mỗi cái là "thư mời" dự tiệc. Giá của mỗi tín vật cũng khác nhau, bông hoa Nguyên Dục Tuyết mua hết 100 điểm tích lũy kia còn được tính là khá đắt.
Nên khi cậu thấy một bữa tiệc không hề có đánh dấu gì thể hiện chủ đề, tín vật được định giá là "300" điểm tích lũy, lập tức cho rằng nó chính là tiệc thưởng thức đồ ăn mà mình đang tìm.
Trong mắt cậu, đồ ăn là thứ rất tốt, rất quý giá, tín vật để tham dự bữa tiệc mang chủ đề này đắt một chút cũng là chuyện bình thường.
Thiếu niên bình tĩnh tiến lên hỏi thăm người bán tín vật ---
Đó là một người đàn ông cao gầy, khá điển trai, chỉ là giữa hàng mày luôn toát lên vẻ trăng hoa, lười biếng. Thấy Nguyên Dục Tuyết tới, y cẩn thận săm soi cậu một hồi, thấy cậu trai này dáng người mảnh mai rất đẹp, vòng nào ra vòng đấy, mặt mày cũng coi như là tuấn tú, rất hài lòng, đồng ý cho cậu tham gia. Y đưa cho Nguyên Dục Tuyết một cái ghim cài ngực, đồng thời nói: "300 điểm tích lũy."
Nguyên Dục Tuyết lại không cầm ngay, cậu giương mắt hỏi: "Đây là tiệc thưởng thức món ngon đúng không?"
Gã đàn ông đột nhiên mỉm cười mập mờ: "Cậu không biết à? Đây là tiệc thưởng xuân chất lượng cao nhất đấy. Nếu bảo món ngon thì ở đây đúng là toàn "mĩ vị" nhân gian thôi, để được tham gia thì cấp bậc ít nhất cũng phải cỡ cậu."
Có vài từ Nguyên Dục Tuyết không hiểu, nhưng thấy gã nói vậy thì có thể hiểu là khẳng định.
Đúng là tiệc thưởng thức món ngon.
Đồ ăn trong này chắc chắn rất ngon, hội tụ tinh hoa của các nơi. Nghĩ tới đây, Nguyên Dục Tuyết bỗng hoài niệm đồ ăn Giới Chu Diễn nấu cho cậu, cả đồ ngọt nữa. Chút chờ mong gợi lên, tràn lan trong lòng. Nguyên Dục Tuyết không nghĩ nhiều, ngoan ngoãn gật đầu "cảm ơn", chuyển điểm tích lũy cho gã, đổi lấy ghim cài.
Có lẽ cậu chẳng ngờ được đây sẽ là quyết định hối hận nhất ngày hôm nay.
Có tín vật, cậu cài ghim lên ngực áo, bước vào trong. Nguyên Dục Tuyết chưa vào tới sảnh tiếp khách đã thấy chỗ này hơi lạ, không bày đầy thức ăn ngon hay các sạp đồ ăn như tưởng tượng của cậu, mà là một dãy những chiếc ghế dài dùng để nghỉ ngơi. Ở tít trong cùng hình như còn có rất nhiều căn phòng đang đóng cửa, có vài cái để hở một cái khe, cậu loáng thoáng nghe được tiếng rên rỉ vọng ra từ đó.
Vén lên phần rèm lụa rực rỡ, Nguyên Dục Tuyết thấy người trong này gần như đều ngồi thành cặp, trò chuyện với nhau, thỉnh thoảng sẽ có vài người cùng chụm lại một chỗ, trông có vẻ rất thân thiết, hành vi cử chỉ đều đầy sự thân mật. Trên chiếc bàn cách đó không xa trưng bày vài ly rượu, ngoài ra thì không thấy thứ gì khác liên quan tới đồ ăn.
Thiếu niên nhìn quanh, vẻ mặt có phần ngơ ngác.
Ngay sau đó, cậu bị NPC lính canh phụ trách bảo vệ bữa tiệc ngăn cản. Đầu nó vang lên tiếng cảnh cáo bén nhọn, rất giống tiếng cái máy báo dộng dùng để kiểm tra Trùng tộc trong phó bản lần trước.
Vài vị khách trong sảnh tức khắc nhìn sang, thậm chí còn có vài người đi từ trong phòng ra. Cổ áo vạt áo nhàu nhĩ, cà vạt cũng xộc xệch, tựa vào cửa ung dung nhìn ra, vẻ mặt cười như không cười, đầy hóng hớt.
"Lại dùng mấy trò mèo đó để trà trộn vào?"
"Trong sảnh có thể thiết lập 'quy tắc' đấy, dù có là đạo cụ của hệ thống thì cũng vô dụng thôi."
"Trông cũng đâu có đến nỗi nào nhỉ, sao còn phải giấu mặt, chẳng lẽ là... Xấu đến độ không nhìn nổi, sợ người ta buồn nôn?" Có người rất khinh miệt nói, đuôi mắt nhướng lên đầy trào phúng nhìn Nguyên Dục Tuyết.
Nguyên Dục Tuyết: "."
Không hiểu.
NPC đầy trách nhiệm đã tiến tới, không đuổi cậu đi ngay mà nhắc nhở: "Xin chào quy khách. Quy tắc của bữa tiệc này bao gồm không được sử dụng bất cứ đạo cụ nào có tác dụng sửa đổi ngoại hình, mọi người phải trung thực với nhau để tránh ảnh hưởng tình cảm."
Quy định kì lạ.
Tại sao tiệc thưởng thức đồ ăn lại không cho sửa đổi ngoại hình?
Nhưng Nguyên Dục Tuyết vẫn hiểu tại sao hệ thống lại cảnh cáo cậu, chắc hẳn là do cái mặt nạ. Tình huống này không hay gặp lắm, trước khi mặt nạ của cậu hỏng, gần như chẳng ai biết ngoại hình của cậu có gì kì lạ, thậm chí còn không biết cậu đang sử dụng đạo cụ.
Trong những quy định đặc biệt Nguyên Dục Tuyết phải tuân theo, có một cái là không được để lộ bề ngoài của mình. Nhưng do mấy lần "vi phạm" trước đều không ảnh hưởng tới hiệu suất chiến đấu của đồng đội, nên sự ràng buộc của quy định này với cậu cũng suy giảm rõ rệt.
Lại thêm Nguyên Dục Tuyết là một người máy cực kì tuân theo "quy tắc", trong phạm vi điều lệ mà phòng thí nghiệm đặt ra, mức độ ưu tiên bị xếp bên ngoài quy tắc. Thế nên sau vài giây đứng im, cẩn thận suy nghĩ, dưới ánh nhìn cứng rắn của NPC, Nguyên Dục Tuyết bình thản đáp.
"Được."
Cậu giơ tay nhấc mặt nạ lên.
Khoảnh khắc tay cậu chạm vào mặt nạ, nó đã được cất vào trong không gian cá nhân.
Hoàn cảnh xung quanh vẫn vậy. Nhưng giây phút đó, tất cả người chơi trong bữa tiệc đều cảm thấy --- Nơi này đang phát sáng.
Da Nguyên Dục Tuyết cực kì trắng, trắng như là tuyết. Đặc điểm này có thể thấy rất rõ từ tay cậu, nhưng khi mặt nạ bị lấy xuống, đặc điểm ấy được phóng đại vô tận. Nguyên Dục Tuyết chỉ đứng đó thôi đã trắng sáng hơn người xung quanh hai bậc, đôi mắt đen nhánh như mực, môi lại đỏ thắm căng mọng. Rõ ràng là ngoại hình thuộc kiểu lạnh lùng cô độc, lại đẹp tới độ hút hồn người.
Tiên nam luôn sống trong tuyết trắng mênh mông, giây phút đó giáng xuống trần gian.
Trong cái nhìn tràn đầy dục niệm không thể nói của mọi người, Nguyên Dục Tuyết giải thích với NPC vẫn đang chặn trước mặt: "Tôi tháo rồi."
Bây giờ cậu không "sửa đổi ngoại hình", đã phù hợp với quy tắc của bữa tiệc kì lạ này.
NPC cúi đầu, im lặng không nói gì tránh sang một bên để thiếu niên vào trong.
Những kẻ ban nãy không ngừng trào phúng mỉa mai cậu, lúc này, đều... Im lặng tập thể.
Không ai dám nói câu nào, cũng không ai dám dời mắt, chỉ nhìn chằm chằm Nguyên Dục Tuyết. Thậm chí có người ngẩn ngơ bóp nát ly rượu trong tay, đến khi thủy tinh bén nhọn cắm vào da thịt, rượu chảy đầy người, hắn mới sực tỉnh. Nhưng đôi mắt vẫn không nỡ rời đi, dán chặt vào giai nhân tuyệt sắc kia.
Nơi này là tiệc thưởng xuân, nếu là bình thường, chỉ cần muốn, chắc chắn bọn họ đã tiến tới tấn công. Nhưng lần này nhìn người kia, họ cảm giác đối phương là sự tồn tại không thể khinh nhờn, không khỏi lấy làm xấu hổ với dục vọng điên cuồng sinh trưởng trong lòng.
Một phần là bọn họ cũng biết đối thủ quá đông, nên mới không dám tiến lên ngay, sợ dọa mỹ nhân, cũng sợ mình vô duyên, lỡ để lại ấn tượng xấu thì sao ---
Trong sự đấu tranh nội tâm đó, Nguyên Dục Tuyết từng bước lại gần. Họ tưởng như ngửi được mùi hương mát lạnh tựa sương tuyết tỏa ra từ người đối phương.
Một thoáng rung động, vội nhắm mắt mê say.
Cuối cùng có kẻ không nhịn được đứng dậy, lúng túng đi tới. Giọng y tắc nghẽn, khản đặc: "Xin chào, cậu ---"
Cùng lúc đó, tất cả địch ý lập tức chĩa vào y.
Mà Nguyên Dục Tuyết cuối cùng cũng chậm chạm hiểu ra.
"Đây không phải tiệc thưởng thức đồ ăn đúng không?"
Giọng cậu vẫn bình thản, nhưng có loáng thoáng sự thất vọng, khiến người ta run rẩy tiếc thương.
Mà người đàn ông bị hỏi, sau vài giây chấn động trước vẻ đẹp sắc bén đó, hồn cũng về lại xác, ý thức được Nguyên Dục Tuyết đang hỏi cái gì.
"Đúng là không phải." Đối diện với đôi mắt trong veo đơn thuần, y chột dạ và hổ thẹn, má ửng đỏ, khéo léo biểu đạt: "Nơi này là... Tiệc gặp gỡ giao lưu với tiền đề trở nên thân thiết hơn."
Những người khác: "."